Vú Em Rồng Nhà Bác Sĩ Hạ

Chương 12: Chương 12: MỘC MỘC BỊ ĂN SẠCH SẼ




Lâm Mộc tắm rửa xong tâm tình vui vẻ đi đến thư phòng, nhìn thấy Hạ Thành luống cuống tay chân đem máy tính khép lại, hoàn toàn không có bất cứ hoài nghi, cười híp mắt từ từ bước đến bên cạnh hắn:“Thành Thành, anh chừng nào thì đi ngủ?”

“Anh…… Khụ khụ……” Hạ Thành kho khan hai tiếng

Lâm Mộc dọa hắn nhảy dựng, vội vàng vỗ lưng cho hắn, vừa cúi đầu nhìn thấy cà phê bị đổ trên thảm trải sàn bên cạnh còn có tách cà phê, không khỏi “A” một tiếng, chờ hắn ngừng khụ LâmMộc lại ngồi xổm xuống đi thu dọn.

Hạ Thành cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm hắn xem, nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra một đóa hoa, chờ hắn nhặt lên cái tách rời khỏi thư phòng vẫn chăm chú nhìn vào mông của hắn, cũng không thấy được cái đuôi rồng kia, nghe âm thanh ‘xoát xoát’ hắn rửa ly tách trong phòng bếp, nhớ tới hắn mỗi lần ở phòng bếp hễ việc gì đụng tới nước thì hắn đều sẽ mang bao tay plastic, lại liên hệ đến trận mưa lần trước, hơi hơi nhíu mày, trong lòng suy đoán: Chẳng lẽ là gặp nước sẽ biến thân?

Lâm Mộc rất nhanh đem cái tách rửa xong, lại mang 1 thao nước vào phòng sách để lau thảm sau đó kéo máy hút bụi ‘oanh oanh ong ong’ lau dọn, kéo máy hút bụi liền phát hiện Hạ Thành giống như đầu gỗ ngồi một đống, cực kỳ hiếm thấy, không khỏi trừng lớn mắt nghi hoặc nhìn hắn, ở trước mặt hắn phất phất tay:“Thành Thành, anh né sang chỗ khác ngồi để em lau sạch thảm rồi anh ngồi trở lại.”

Hạ Thành lấy lại tinh thần, yên lặng nhìn hắn một cái, gật gật đầu đứng lên ngồi ở một bên trên sô pha, thấy hắn ở đằng kia bận rộn, không khỏi thập phần buồn rầu “Tê” khẩu khí, nâng tay nhu nhu mi tâm, ánh mắt như cũ giằng co trên người hắn, nghĩ rằng lão tử thật sự là đủ bình tĩnh !

Lâm Mộc đem tấm thảm đổ đầy cà phê nhanh chóng dọn sạch vì bận rộn mà mồ hôi đổ đầy người, thu dọn xong tất cả vỗ vỗ tay lại tắm một lần nữa, vừa đi vừa nói thầm:“Thành Thành làm sao vậy? Giống như có chút ngớ ngẩn…… Buổi tối làm đồ ăn hẳn là không có vấn đề a, không có khả năng là ngộ độc thức ăn……”

Hạ Thành giống như kẻ trộm rình coi gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, nghe được lời nói của Lâm Mộc thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu: Làm gì có chuyện ngộ độc thức ăn có thể khiến người trở thành biến ngốc! Em mới ngốc !

Lần đầu tiên trong đời bị đả kích mạnh mẽ như thế, Hạ Thành lúc này xem như tương đối bình tĩnh, hắn còn nhớ rõ năm đó lần đầu tiên học môn giải phẩu mặt không đổi sắc, nay đụng tới loại hiện tượng quỷ dị này, đương nhiên phong độ không giảm năm đó !

Khôi phục bình tĩnh Hạ Thành lại thấy Lâm Mộc trên người biến hóa, không có sợ như lúc đầu thấy, nhìn nhìn thế nhưng suy nghĩ muốn lấy tay sờ, vô thức tay đặt trên màn hình máy tính, xấu hổ khụ một tiếng ngượng ngùng đem tay thu hồi, nghĩ rằng: Tiểu tử này là rồng con, vừa ngốc ngốc vừa thông minh láu lỉnh, hảo đáng yêu, lại có khả năng tính toán tuyệt vời, nhìn ngang nhìn dọc vẫn là rất tốt a !

Trên đời này thế nhưng có rồng? Rất huyền huyễn ! điều mấu chốt nhất là, hắn chỉ là phàm nhân bình thường, thế nhưng có thể kết giao với rồng!Rất giỏi ngaz!

Bác sĩ Hạ có chút đắc chí, nghĩ rằng hình thể rồng và trong truyền thuyết không giống với nhau, như vậy trời sinh tiều rồng này là để làm sủng vật của hắn cho nên hắn phải quyết tâm nuôi dưỡng thật tốt a!!!

Lâm Mộc tắm rửa xong đi ra, phát hiện Hạ Thành đã khôi phục trạng thái bình thường, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi tới chủ động trên môi hắn hôn một cái:“Thành Thành, anh nhanh đi tắm rửa rồi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi làm!”

Hạ Thành đối với sự chủ động yêu thương của hắn cực kỳ hài lòng, ôm hắn trở về hôn thật dài, đem hắn hôn đến khi hắn thở hồng hộc mới buông ra đi tắm, sau khi tắm rửa xong không có đi đến phòng ngủ của mình mà lại đi đến phòng Lâm Mộc, không nói hai lời liền bổ nhào vào trên giường cách tấm chăn mỏng đem hắn ôm.

Lâm Mộc mỗi ngày ngủ rất sớm, lúc này mơ mơ màng màng , thiếu chút nữa dọa hắn nhảy dựng, trừng lớn mắt trong bóng đêm nhìn người đang ôm chầm lấy mình:“A? Thành Thành, anh như thế nào không đi ngủ?”

Hạ Thành bất cứ giá nào nhất định trương bộ mặt dày, đáng thương hề hề nói:“Vừa xem phim kinh dị, sợ tới mức ngủ không được…… Anh muốn ngủ cùng em nơi này……”

Lâm Mộc nhớ tới hai lần tiến vào thư phòng, đều thấy Hạ Thành vội vàng khép lại màn hình máy tính, vốn không nghĩ nhiều, hiện tại nghe hắn nói như vậy mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng kéo kéo chăn:“Mau vào !”

Hạ Thành nghe lời, lưu loát tiến vào đem hắn ôm lấy.

Lâm Mộc hắc hắc cười rộ lên:“Em còn nghĩ đến anh không sợ trời không sợ đất, không thể tưởng được còn quá nhát gan như vậy!”

Hạ Thành nghiến răng, xuyên qua ánh sáng mỏng manh ngắm nhìn Lâm Mộc cười đến mi nhãn cong cong, nhịn không được trong lòng xao động, nâng lấy mặt hắn trên môi hắn cắn một ngụm, lại trên cổ hắn cắn một ngụm.

Lâm Mộc nhất thời thở hổn hển đứng lên, luống cuống tay chân đẩy hắn:“Không cho hôn!”

“Vì cái gì?” Hạ Thành ôm hắn không buông tay.

“Em……em……” Lâm Mộc trên mặt nóng lên, có điểm ngượng ngùng,“Mỗi lần hôn liền muốn bốc cháy ….. Em hôm nay đã tắm hai lần……”

Hạ Thành sửng sốt nửa giây, cười ha ha, thẳng đem Lâm Mộc cười đến hận không thể chui xuống gầm giường , nở nụ cười trong chốc lát sau đột nhiên xuống giường, không nói một lời rời đi.

Lâm Mộc thấy hắn phản ứng như vậy có chút khó hiểu, đứng lên do dự không biết có nên đi giải thích, trên mặt biểu tình có điểm mê mang, nói nhỏ:“Em không phải cố ý ……”

Hạ Thành đột nhiên rời đi là có nguyên nhân , hắn phát hiện cho dù Lâm Mộc là rồng, chính mình vẫn là vô cùng yêu thích, hôm nay không đem tiểu ngốc long này ăn vào trong bụng thì không được ngaz, một khi đã như vậy phải đem mọi thứ chuẩn bị thật tốt vì thế trước tiên đem màn cửa trong nhà kéo kín, lại đem phòng vệ sinh mà Lâm Mộc dùng khoá cửa lại, cuối cùng từ tủ đầu giường của mình cầm một cái bình nhỏ, lại đem phòng vệ sinh của chính mình khoá lại luôn, lúc này mới cảm thấy hài lòng một lần nữa đi vào phòng Lâm Mộc.

Lâm Mộc thấy hắn tiến vào, mắt sáng lên, trở mình đứng lên: “Thành Thành !”

Đèn đầu giường đã mở, vầng sáng mờ nhạt bao phủ Lâm Mộc, Hạ Thành thấy trên người hắn một vòng bạch kim sắc nhung quang, bỗng nhiên nhớ tới bên trong máy tính thấy rồng thật chói mắt, nhịn không được cười rộ lên, ngồi vào trên giường đem hắn ôm:“Mộc Mộc, về sau theo anh cùng nhau sống, được không?”

“Em hiện tại đang sống với anh a!” Lâm Mộc nâng cằm lên nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.

Hạ Thành cảm giác dùng câu này nói với tiểu ngốc long thì không có hiệu quả, lập tức nhẹ nhàng cười cười, đến gần hắn hôn môi, cảm giác được hắn rõ rệt run rẩy, lại hôn lên mặt hắn.

Người bình thường trên đầu sẽ không mẫn cảm nhưng Lâm Mộc là rồng nên ở địa phương này tương đối rất mẫn cảm, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến Hạ Thành cố ý , chỉ là ngực nhịn không được kịch liệt phập phồng, xương cốt đều tê dại .

Hạ Thành kề sát vào ánh đèn mờ mịt thưởng thức hai mắt hắn trở nên có chút mê ly, đáy lòng một mảnh mềm mại, lại nâng lấy mặt hắn một đường hôn xuống dưới, nghe tiếng hít thở hỗn độn của hắn, chính mình cũng khí tức tăng thêm, nhịn không được ngậm môi hắn.

Lâm Mộc hơi choáng còn nhớ rõ chuyện tắm rửa, rõ ràng hy vọng Hạ Thành đừng có ngừng nhưng theo bản năng vẫn khước từ.

Hạ Thành biết hắn đơn thuần, hiển nhiên sẽ không hiểu động tác của mình mang hàm ý tình dục, nghĩ đến hắn hai lần từ trong lòng mình chạy đi, không khỏi ôm càng chặt, môi lưỡi trên cổ hắn vừa hôn vừa mút, động tác dần dần vội vàng.

Lâm Mộc để hắn hôn đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng bởi vì ngại nóng đem chăn mỏng quẳng xuống đất, trên người bị cởi sạch chỉ còn một cái quần lót, làn da được phơi bày trong không khí , lòng bàn tay Hạ Thành nóng bỏng lần mò như muốn châm lửa.

Không gian trong phòng không lớn nên có thể nghe tiếng thở dốc, Hạ Thành trên người hắn hôn môi, mỗi lần gọi tên của hắn, mỗi lần được hắn khàn khàn đáp lại, hơi thở trầm lại vài phần liền nhịn không được liên tiếp hôn môi hắn.

“A — !” Lâm Mộc mặt ửng hồng nóng ran, hung hăng bắn một chút, cảm giác cả người như bị chôn vùi trong biển lửa, rõ ràng tay chân đã như nhũn ra, lại xuất ra lực đạo cực lớn đem Hạ Thành đẩy ra, để chân trần mở cửa phòng hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.

Hạ Thành thấy hắn lặp đi lặp lại nhiều lần chạy trốn có chút dở khóc dở cười, may mà chính mình sớm đã có chuẩn bị, không có giật mình, mà là chậm rãi xuống giường đi theo.

Lâm Mộc giày không kịp mang, chạy trốn đến phòng vệ sinh, lại phát hiện cánh cửa như thế nào đều mở không ra, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Hạ Thành từ phía sau ôm hắn, thấp giọng nói:“Cửa hỏng? Không có việc gì, sẽ không bốc cháy, đây là phản ứng tự nhiên” Nói xong liền cúi đầu hôn môi hắn kéo xuống hôn tới lưng.

“Ân……” Lâm Mộc nhịn không được thở hổn hển, từ đầu đến chân như có điện, chân như nhũn ra, tâm hốt hoảng, hoàn toàn không nghe vào những gì Hạ Thành nói, lại đẩy hắn ra hấp tấp vọt vào phòng ngủ chính. (hoảng loạn quá nên ẻm chạy vào phòng ảnh luôn :) hơ hơ)

Hạ Thành thở sâu, dục hỏa đốt người nhưng cũng không quên tán thưởng cơ trí của chính mình, lại theo tới phòng ngủ, đụng phải cửa phòng vệ sinh đem Lâm Mộc từ phía sau ôm một phen:“Ngoan, đã nói là phản ứng tự nhiên, sẽ không bốc cháy.”

“Thật sự?” Lâm Mộc hai tay quạt ‘vù vù’, hô hô thở.

“Em không tin anh?”

“Tin……” Lâm Mộc xoay người nhìn hắn, ánh mắt ướt sũng , theo bản năng lưng tựa vào cửa phòng vệ sinh giảm bớt khô nóng trên người.

Hạ Thành hôn môi hôn mắt hắn, khiến hắn rung động lông mi, trong lòng điên cuồng :“Tin tưởng, tin tưởng anh, ân?”

Lâm Mộc hơi do dự, ánh mắt nhắm, lồng ngực ưỡn ra, hung hăng gật gật đầu, quả thực là thấy chết không sờn.

Hạ Thành thấy hắn biến thành dạng này trong lòng cảm thấy rất buồn cười, đầu nằm ở vai hắn liều mạng nhịn xuống xúc động phì cười, lại thâm sâu khẩu khí hoãn lại, nghĩ đến hắn đối với chính mình vô điều kiện tín nhiệm, trên người càng thêm khô nóng, lúc này không nói hai lời đem hắn ôm ngang phóng tới trên giường lớn, cúi người nhìn hắn, ra vẻ nghiêm túc:“Không cho chạy thoát!”

Lâm Mộc chưa thấy qua bộ dáng hắn nghiêm túc như vậy, có điểm mộng, trừng lớn mắt liều mạng gật đầu.

Hạ Thành cười rộ lên, một bên hôn thân thể hắn, một bên ra tay cởi bỏ áo quần chính mình, đem chính mình lột sạch, lại cúi người đem Lâm Mộc ôm vào trong lòng mình, ôm lấy hắn kéo quần lót hắn xuống, ngón tay đụng vào cái mông cong nẩy của hắn, cảm giác chính mình cũng như có dòng điện chạy trong người, chịu đựng xúc động cường liệt kiên nhẫn cẩn thận đem hôn môi chuyển qua phía dưới.

“A…… Thành Thành……” Lâm Mộc nghe được trong đầu “Oanh” một thanh âm vang lên, cảm giác có một đoàn hỏa cầu ở trên người nổ tung, hai chân vô thố cọ sàng giường, hai tay không biết hướng nơi nào phóng mới tốt, trong nháy mắt nghĩ đi đến phòng bếp xối nước lạnh từ đầu tưới xuống, thiếu chút nữa đem Hạ Thành một cước đá văng ra, may mà nhớ tới chính mình đáp ứng, lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống.

Nhẫn sẽ không biết nhẫn bao lâu, nhẫn đến sau này chính mình cũng quên, chỉ biết là ôm cổ Hạ Thành, để hắn ở nơi sâu nhất trong thân thể va chạm, giống như cơ thể trôi nổi trên biển rộng, nói không nên lời là khó chịu hay thoải mái, chỉ biết là chính mình ôm chặt Hạ Thành, chính mình cũng cảm thấy vui sướng, chẳng sợ đốt thành tro bụi trong lòng rất cao hứng .

Lâm Mộc một chút cũng không thẹn thùng, trừ bỏ lúc đầu có chút không thích ứng, sau liền dần dần thích vùng lên, thậm chí chủ động ôm chặt Hạ Thành chết không buông tay, vừa thở hổn hển vừa khóc.

Hạ Thành cực kì yêu dáng vẻ hắn lúc này, kích động thiếu chút nữa khống chế không được, lại trực tiếp ép buộc hắn ngồi trên người mình, hai người thở hổn hển quả thực không biết thiên hôn địa ám, dây dưa đến cuối cùng ra trải giường chăn mền hận không thể rớt ra .

Lâm Mộc khóe mắt ẩm ướt, nước mắt ròng ròng lắc đầu nói không được, Hạ Thành lúc này mới dừng lại, ôm hắn hôn môi trấn an, dị thường thỏa mãn, một bên đắc chí, một bên khắc sâu suy nghĩ có phải hay không chính mình cấm dục đã lâu, đợi một hồi muốn hảo hảo kiểm tra một chút, hy vọng không đem Lâm Mộc lộng bị thương.

“Thành Thành…… Anh không gạt em……” Lâm Mộc tiếp tục ôm hắn, hô hấp dần dần ổn định, ánh mắt bán híp, lộ ra điểm mê người thoả mãn.

Hạ Thành ngây người nhìn hắn, nửa ngày mới phản ứng lại lời hắn nói, nghi hoặc nói:“Không gạt em cái gì?”

“Sẽ không bốc cháy a……”

“……” Hạ Thành sửng sốt một chút, vùi đầu nghẹn cười.

Lâm Mộc cũng cùng hắc hắc cười rộ lên, cười cười liền bắt đầu mệt rã rời, mơ mơ màng màng nói:“Thành Thành…… Em thích anh……”

Hạ Thành ngực lại nóng lại nhuyễn, nghĩ Lâm Mộc này tính cách đơn thuần, về sau khẳng định sẽ vẫn cùng mình cùng một chỗ, không khỏi thỏa mãn thở dài một tiếng, tại thái dương hắn hôn, nhẹ giọng nói:“Mộc Mộc, anh mang em đi tắm rửa.”

Lâm Mộc trong lòng hắn cọ cọ, dùng mũi hừ một tiếng: “Dạ”

Hạ Thành biết hắn mệt nhọc, nên động tác rất nhẹ nhàng đem hắn ôm lấy, bỗng nhiên trước mắt sáng lên: Tắm rửa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.