Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 7: Chương 7: Dĩ nhiên là biết võ công




Trên bàn cơm, năm tiểu quỷ bị Độc Cô Diễm gầm to một tiếng, ngay lập tức trở nên sợ hãi, vội vàng lượm lại đôi đũa của mình, đồng loạt cho cơm vào miệng. Mọi người cúi đầu không dám lộn xộn, chỉ có một đôi mắt nhỏ phía sau chịu không được liếc về phía Độc Cô Diễm.

Nam nhân này căn bản là một lão già thô lỗ, có thể giáo dục con cái ăn cơm như vậy sao?

Thật sự là bạo lực quá đáng.

Nàng chịu không nổi loại hành động bạo lực vừa rồi, trước kia khi dạy trẻ em ở trường mẫu giáo, cũng đụng phải không ít loại người gia trưởng, nhưng sau này họ cũng bị nàng chỉnh đốn lại. Hiện giờ, nàng muốn thay đổi cách nhìn của nam nhân này, để cho hắn hiểu được, có nhiều phương pháp tốt để dạy dỗ hài tử

“Thái độ của ngài hung hăng như vậy, bọn chúng đều sợ ngài muốn chết, làm sao có thể nuốt trôi hả?” Trong đại sảnh đường yên tĩnh vang lên tiếng không sợ chết của Hướng Tiểu Vãn.

Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía nàng, dường như trông thấy quái vật vậy. Trong lòng mọi người đều thầm nghĩ: Chắc không phải là nàng này nghĩ mạng mình quá tốt chứ?

Dám nói chuyện với tướng quân như vậy, nàng ta không biết rằng, kể từ sau khi phu nhân qua đời, tính tình tướng quân trở nên dễ dàng nổi giận hay sao mà còn dám khiêu khích tướng quân trước mặt mọi người?

Mà bốn người đã từng bị Hướng Tiểu Vãn chỉnh, lúc này trên mặt có chút hả hê, hận không thể sớm thấy bộ dạng bị trừng phạt thê thảm của Hướng Tiểu Vãn.

Đầu của năm tên tiểu quỷ cũng ngẩng lên, ánh mắt tò mò nhìn vào Hướng Tiểu Vãn, sau đó liếc về phía Độc Cô Diễm đang nổi cơn thịnh nộ, dường như là cùng một lúc trong mắt của năm tên tiểu quỷ cùng hiện lên vẻ giảo hoạt.

Bọn chúng muốn nhìn thấy kế tiếp phụ thân bọn chúng trừng phạt nhũ mẫu ngốc nghếch này như thế nào? Còn nữa, liệu nhũ mẫu có phản kháng lại hay không?

Gương mặt của Độc Cô Diễm lạnh băng, hơi thở tràn đầy sát khí khiến mọi người nhịn không được, rùng mình một cái.

Hắn nặng nề vỗ bàn, đứng lên, hé mắt nhìn Hướng Tiểu Vãn, lạnh lùng nói: “Người đâu, đem nữ nhân không biết sống chết này lôi ra ngoài cho bổn tướng, phạt đánh hai mươi gậy.”

“Dạ, tướng quân.” Hai gã thị vệ bước lên phía trước định bắt Hướng Tiểu Vãn.

“Khoan đã.” Đúng lúc này, Hướng Tiểu Vãn lớn tiếng ngăn lại.

Độc Cô Diễm nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai thị vệ còn đang đứng yên không nhúc nhích nói: “Các ngươi còn chần chừ gì nữa? Chẳng lẽ muốn bổn tướng quân tự mình ra tay sao?”

“Ách...Dạ tướng quân.” Hai tên thị vệ kịp phản ứng, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, vội vàng ra tay.

Hướng Tiểu Vãn hoàn toàn tức giận. Ngay khi hai thị vệ chuẩn bị bắt được nàng, nàng nhanh chóng né ra, sau đó đứng ở vị trí tương đối xa, hét lớn về phía Độc Cô Diễm: “Được lắm, đường đường là đại tướng quân một nước, thế mà lại đánh một nữ tử yếu hơn mình, nói ra chẳng lẽ không sợ làm trò cười cho người khác xem sao, để xem đại tướng quân như ngài làm sao thu thập lòng quân?”

Thái độ quật cường, lạnh lùng, rất hợp với khuôn mặt xinh đẹp đang nổi giận đùng đùng, nội tâm của Độc Cô Diễm giống như bị một thứ gì đó ghì chặt, mặt mày xanh mét, bắt đầu khó có thể dịu đi được.

Nữ nhân này, tại sao khiến hắn có cảm giác giống như thê tử đã qua đời của hắn?

Hai thị vệ thấy Hướng Tiểu Vãn né qua tránh lại, mất hết cả mặt mũi. Cuối cùng họ dùng hết sức nhào về phía Hướng Tiểu Vãn, không ngờ rằng nàng ta không chỉ tránh được mà còn dùng thủ pháp kỳ quái, đẩy ngã bọn họ...

“Rầm...” Tiếng vang khổng lồ khiến cho mọi người kinh ngạc vạn phần.

Nhũ mẫu này biết võ công sao?

Năm tiểu quỷ nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt tất cả dần dần sâu hơn, không hợp với độ tuổi của bọn chúng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.