Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 152: Chương 152: Đoạn tuyệt quan hệ




Độc Cô Sương hoàn toàn giận dữ. “Hài lòng cọng lông, Thượng Quan Dạ nhân yêu ngươi, ít bày ra tư thế YD (dâm) như vậy đi, tiểu gia ta mới có bốn tuổi, ít đến dạy hư ta đi.” Hơn nữa, tư thế này quá táo bạo, bé tuyệt không thích, Độc Cô Sương bé muốn là lãnh công lạnh như núi băng kia, nếu không phải không có người mẫu, đánh chết bé cũng không vẽ cái tên Thượng Quan Dạ táo bạo này.

Đối với từ người mẫu, Độc Cô Sương cũng là biết được từ Hướng Tiểu Vãn, nhũ mẫu nói, muốn trở thành một họa sĩ, nhất định phải tìm người mẫu để ước chừng, lúc đó bé không hiểu cái gì là người mẫu, sau đó nhũ mẫu nói cho bé biết, người cởi hết cho bé vẽ chính là người mẫu.

Độc Cô Sương còn nhớ rõ nhũ mẫu vẽ rất nhiều mỹ nam, bé đoán nhũ mẫu nhất định nhìn vô số mỹ nam rồi, cho nên bé liền bắt đầu kế hoạch nho nhỏ ở trong lòng, đó chính là nhìn khắp lõa nam hoàn mỹ trong thiên hạ, chỉ cần xem nhiều, bé liền có thể trở thành họa sĩ cao thủ như nhũ mẫu.

Nhưng cũng không biết sao bé lại nói lỡ miệng trước cái đồ nhân yêu này. Bé còn nhớ rõ mặt của nhân yêu này lúc đó, đen như cái đáy nồi, sau đó liền rống to với bé. Nói cả đời này của Độc Cô Sương bé trừ nhìn Thượng Quan Dạ hắn, tuyệt đối không có cơ hội nhìn người nam nhân thứ hai, nếu để Thượng Quan Dạ hắn phát hiện, hắn thấy một người, giết một người.

Nói xong, không để ý bé phản đối, Thượng Quan Dạ liền ôm bé trở về phòng, bắt đầu cởi quần áo cho bé vẽ. Hồi tưởng tới đây, đều là chuyện mấy ngày trước, lúc Thượng Quan Dạ vừa bắt đầu cởi quần áo, bé không thể không nói người kia thật đúng là phong tình vạn chủng, câu dẫn người trong vô hình, cũng may định lực của bé hơn người, có tư thế gì là chưa từng thấy đâu, tư thế của Thượng Quan Dạ bất quá là chút lòng thành mà thôi, không dọa được bé.

Thượng Quan Dạ không mảnh vải che thân đi tới, đưa tay cầm lấy bản vẽ vừa rồi Độc Cô Sương vẽ qua xem. “Sương nhi, chỗ này vẽ sai rồi.”

Vẽ sai? Làm sao có thể?

Độc Cô Sương theo chỗ Thượng Quan Dạ chỉ nhìn sang, vừa nhìn, sắc mặt cổ quái.

Thượng Quan Dạ rất là thích nét mặt của Độc Cô Sương bây giờ, hắn cười một tiếng, nói: “Sương nhi, chỗ này rõ ràng rất lớn, sao nàng có thể vẽ nhỏ như thế, nếu như thấy nhỏ, vi phu có thể cho nàng sờ trước.”

Độc Cô Sương khó được đỏ mặt lần đầu tiên, bé vội vàng đoạt tranh lại, đỏ mặt quát: “Thượng Quan Dạ, ngươi là nhân yêu giết hại trẻ nhỏ, ta nhất định phải tìm người bạo hoa cúc của ngươi, ngươi kẹp chặt một chút cho ta, cẩn thận một chút.”

Thượng Quan Dạ mở hai tay ra, rất rộng rãi nói: “Vi phu hoan nghênh mọi lúc, Sương nhi, nàng mau lớn lên đi, vi phu cũng có chút không thể chờ đợi rồi.”

“Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi.”

Độc Cô Hoa mới vừa đi ngang qua phòng của Thượng Quan Dạ, liền nghe đến một loạt thanh âm này, khóe môi cậu không khỏi nhẹ nhàng giương lên, vậy mà đáy mắt, càng nhiều vẻ cô đơn hơn, thân thể nho nhỏ xoay người rời đi, đi về phía phòng.

Trở về phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, Độc Cô Hoa liền phát hiện trong phòng có người.

Cậu hơi lui về phía sau mấy bước, thanh âm bi thương nói: “Sư phụ, là người sao?”

Chỗ bình phong, Hắc Diệu toàn thân áo đen chậm rãi đi ra, trên mặt của hắn, vẫn là cái mặt nạ đồng. “Hoa nhi, là ta.”

Đáy mắt Độc Cô Hoa có nước mắt nhàn nhạt, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Sư phụ, người có thể không mang con đi không?”

Đáy mắt Hắc Diệu thoáng qua một tia đau đớn vô cùng nhạt, hắn nhẹ giọng trả lời. “Hoa nhi, đừng tùy hứng, cùng sư phụ đi thôi.”

“Không, người không phải sư phụ của con. Người không phải...” Độc Cô Hoa không nhịn được lớn tiếng hô lên, theo thanh âm bi thương của cậu phát ra, nước mắt cũng không chịu khống chế rơi xuống.

Thân thể Hắc Diệu cứng lại, vậy mà thanh âm cũng áp chế bình tĩnh. “Hoa nhi, vi sư sẽ không để cho con chịu khổ, chuyện con bị trúng độc về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra”

Thanh âm Hắc Diệu khi nói câu sau cực kỳ lạnh như băng, dám can đảm tổn thương con hắn, bất kể là ai, đến chỉ có chết, cả Vô Cực Môn sau khi Độc Cô Hoa rời đi, đã bị Hắc Diệu phá huỷ toàn bộ, tất cả môn đồ của Vô Cực Môn đều chết trong độc của Hắc Diệu, dám lấy độc hại Hoa nhi của hắn, độc hắn bỏ ra vẫn còn trên người của những người này, bất kể là ai, đều phải chết.

Độc Cô Hoa thống khổ lẩm bẩm: “Mặc dù con còn nhỏ, nhưng con cũng có suy nghĩ riêng, sư phụ, sao người không dám nói cho con biết, người chính là cha của con, người vì sao không dám nhận con, là sợ con ảnh hưởng đến kế hoạch báo thù của người có đúng hay không, người muốn lợi dụng con sát hại phụ thân có đúng hay không?”

Cậu tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra, coi như phụ thân không phải là phụ thân chân chính của cậu, cậu cũng không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương đến ông, Độc Cô Hoa cậu đều là do phụ thân và sư phụ cho, thù hận của phụ thân và sư phụ, cậu hi vọng kết thúc trong tay Độc Cô Hoa cậu, nếu như lấy cái chết uy hiếp, sư phụ sẽ bỏ qua cho phụ thân chứ?

Hắc Diệu liếc mắt liền nhìn ra ý tưởng của Độc Cô Hoa, ánh mắt của hắn lạnh như băng, ẩn mang theo bi thống, lớn tiếng quát: “Hoa nhi, đừng làm chuyện điên rồ, thù hận của ta cùng với Độc Cô Diễm, con không hiểu được đâu, năm đó ba trăm bảy mươi hai nhân mạng của nhà họ Hắc chúng ta, tất cả đều chết trong trận đại hỏa đó, mà trận đại hỏa đó, chính là Độc Cô Diễm và Chung Ly Tuyệt hợp nhau gây nên, Hắc Diệu ta sống tạm đến nay, là vì báo thù mà thôi.”

Gương mặt nho nhỏ của Độc Cô Hoa e sợ. “Sư phụ, ở trong mắt người, đứa con như con nhất định cũng không quan trọng có đúng hay không, người có thể vì báo thù mà đưa con đến phủ tướng quân, người có thể vì báo thù, mà không để ý đến sống chết của con.”

Thì ra là, cậu chỉ là người dư thừa, trong phủ tướng quân, thời gian đó bởi vì nhũ mẫu xuất hiện đã thay đổi cách nhìn của phụ thân, cậu cho là cậu có thể cùng phụ thân, nhũ mẫu, còn có bốn huynh đệ sinh hoạt chung một chỗ, nhưng đến khi nguyện vọng của cậu trở thành sự thật, thế nhưng cậu lại không phải là con ruột của phụ thân, mà là con của kẻ thù phụ thân, buồn cười cỡ nào.

Mà sư phụ đối tốt với cậu cũng có mục đích, sư phụ là cha ruột của cậu, lại không chịu nhìn nhận cậu, ông ấy chỉ là muốn mượn cậu để báo thù, Độc Cô Hoa cậu, chỉ là một con cờ mà thôi.

Độc Cô Hoa nho nhỏ, đã hiểu được quá nhiều, lúc này, cậu an tĩnh đến có chút dọa người, ánh mắt không nhúc nhích nhìn Hắc Diệu.

Hắc Diệu bị ánh mắt của Độc Cô Hoa nhìn đến trái tim đau xót, hắn rất muốn nói cho Độc Cô Hoa, tất cả cũng không phải như cậu suy nghĩ, thật ra thì hắn rất để ý đứa con này của hắn, từng có vài lần, hắn đã mơ tưởng buông tha thù hận vì cậu.

Vậy mà cho tới hôm nay, hắn đã không cách nào quay đầu lại, giờ phút này, hắn cực lực áp chế chính mình, lãnh đạm nói: “Hoa nhi, cho đến bây giờ, ta cũng không dối gạt con, con đúng là con trai của Hắc Diệu ta, năm đó đánh tráo con và con của Độc Cô Diễm, là một nước cờ ta đã sớm kế hoạch tốt, về phần mẫu thân của con, ta không muốn lừa gạt con, nàng ấy là hoa khôi của thanh lâu gần đây, từ ba năm trước sinh con ra liền chết đi, vì báo thù, ta không tiếc hết thảy, Hoa nhi, con hận ta cũng được, oán ta cũng được, tóm lại con cũng là con trai của Hắc Diệu ta, huyết mạch duy nhất của nhà họ Hắc, con phải nhớ kỹ lời của ta hôm nay, Hắc gia, không thể chết oan, thù này con thân là người của Hắc gia không thể không báo, cũng không thể nhận giặc làm cha, ta muốn con và Độc Cô gia đoạn tuyệt bất kỳ quan hệ gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.