Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 130: Chương 130: Giúp ngươi làm ra sữa




Lão Tam vừa nghe, đôi mắt sáng lên lập tức, vội vàng chen lên trước nhận lấy bí kíp từ Người đàn ông trung niên kia: “Hắc hắc hắc làm tốt lắm, lão già, tại hạ thích ông rồi đó.”

Dưới sự kích động, Độc Cô Phi lật quyển bí kíp ra, khi cậu vừa nhìn thấy một đống chữ viết giống như văn chương khó hiểu thì đầu cậu như nở lớn hơn, giận dữ nhìn nam nhân kia: “Cái gì, bí kiếp sao không viết cho tốt, đùa bỡn gì chứ, đây không phải là chơi tại hạ sao, chẳng lẽ không biết, không biết tại hạ...” Nói tới chỗ này, Độc Cô Phi vội vàng câm miệng.

Chuyện cậu không biết chữ, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài được, nếu không sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng.

Người đàn ông trung niên kia nhìn vẻ mặt Độc Cô Phi thay đổi liên tục, bị dọa cho sợ hãi, cẩn thận nói: “Tam gia, sách này, ngài cầm ngược rồi.”

Lời vừa nói ra, ba tiểu quỷ khác cũng nhìn cậu chằm chằm, quả nhiên thấy sách bị lật ngược, cả bọn che miệng cười trộm.

Độc Cô Phi vốn là không biết chữ, cầm ngược không phải là bình thường sao, giờ phút này lại thấy ba tiểu quỷ kia cười trộm cậu, cậu cảm thấy rất mất mặt, nhưng lại không dám phát tiết lên ba tên kia, một chọi ba căn bản là không đấu lại.

Nghĩ tới nghĩ lui, Độc Cô Phi quyết định nên phát tiết lên lão già kia: “Hừ, cầm ngược cái gì, chẳng lẽ ông cho rằng tại hạ không biết chữ sao, sách này có thể cầm ngược, tại hạ nói không ngược, chính là không ngược, ông còn dám nói ngược, cẩn thận không ta đánh ông.”

Người đàn ông trung niên thấy bộ dạng nổi giận của cậu, bị dọa đến sợ liền gật đầu: “Tam gia không hề cầm ngược, là mắt ta nhỏ, ngại quá, Tam gia xin ngài tiếp tục.”

Độc Cô Phi nghe xong, rất là hưởng thụ ung dung gật đầu.

Ba tiểu quỷ sau lưng cũng run hết cả vai, nhưng trước mặt nam nhân kia phải chừa chút mặt mũi cho Độc Cô Phi, vì vậy ba đứa cũng liều mạng chịu đựng.

Độc Cô Phi thấy ba người kia âm thầm cười trộm, có chút lo lắng bọn họ kiềm chế không được sẽ tuôn ra bí mật của cậu, vậy chẳng phải cậu sẽ mất mặt sao.

Vì vậy, cậu quyết định khi ba người kia còn có thể nhịn được, nhanh chóng chuyển qua chuyện về Vô Cực Môn.

Nhíu mày, cậu hỏi: “Nè, lão già, nếu ông là người của Vô Cực Môn, vậy nhất định là ông biết vị trí của Vô Cực Môn chứ? Chỉ cần ông nói ra vị trí của Vô Cực Môn, chúng ta sẽ tha chết cho ông.”

Người đàn ông trung niên kia nghe vậy, im lặng một lát, cuối cùng quyết định bảo vệ tính mạng là trên hết, nói ra mọi chuyện mình hiểu biết về Vô Cực Môn.

Ba tiểu quỷ đứng sau Người đàn ông trung niên đó dần dần không cười nữa.

Tin tức từ người có thể coi là lâu năm trong Vô Cực Môn, tất nhiên sẽ biết được nhiều chuyện hơn so với người mà Độc Cô Diễm đã từng bắt. Mà không ngờ, từ trong này, bốn tiểu tử bọn chúng nghe được một bí mật kinh thiên động địa, thì ra là Vô Cực Môn có quan hệ với Vô Sinh cốc.

Xem ra, đây thật sự là quá kinh khủng, nhất định bọn chúng phải báo cho phụ thân ngay lập tức mới được.

Người đàn ông trung niên kia sau khi nói xong, khẩn trương nhìn chằm chằm bốn tiểu quỷ, run rẩy nói: “Bốn vị tiền bối, những gì biết được vãn bối đã nói hết rồi, xin bốn vị tiền bối tha cho ta một con đường sống.”

Lão Đại suy nghĩ một lát, nhìn Người đàn ông trung niên kia cười ngọt ngào: “Ai, ta nói lão này, không phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ sao, coi như ông cũng có duyên với bốn chúng ta. Vậy đi, chúng ta bất đắc dĩ sẽ để ông ở trong phủ tướng quân này một thời gian vậy.”

Người đàn ông trung niên kia vừa nghe, sắc mặt tái nhợt: “Đại, đại gia, trong nhà còn con nhỏ đang đói, trời cũng không còn sớm nữa, hay là về sớm đi”. Đùa à, ở lại không phải là tự tìm chết sao, ông không phải kẻ ngu.

Lão Nhị cười nhạt, bộ dáng rất khiêm tốn: “Đại thúc, chớ vội. Dù sao, chuyện này gấp cũng không được. Ông có sốt ruột đến mấy, cũng không thể cho con ông bú sữa được mà. Mà cho dù ông có thể cho con bú sữa cũng không thể ra ngoài. Thôi thì.. ở lại cùng bốn người chúng ta ngâm thơ đi.”

Người đàn ông trung niên run lên, sắc mặt càng trắng bệch: “Nhị, Nhị, Nhị gia, tiểu nhân không có sữa, nhưng tiểu nhân có thể nấu sữa, ngài nên để cho tiểu nhân trở về thôi.”

Lão Tam cười sang sảng, nhàm đến vỗ vỗ cánh tay Người đàn ông trung niên kia: “Nè, lão già, ông dễ bị gạt quá, thôi để tại hạ giúp ông một lần đi.”

Người đàn ông trung niên kia vừa nghe thấy Độc Cô Phi muốn giúp ông một lần, đôi mắt sáng lên, vội vàng dập đầu lạy cậu ta ba cái: “Cám ơn Tam gia, Tam gia là Bồ Tát trên trời, Như Lai chuyển thế, trong lòng tiểu nhân, ngài là trăng sáng.”

Độc Cô Phi cười hắc hắc, quơ tay: “Lão già, không cần quỳ vậy đâu, ông đứng lên đi, nếu không ta làm sao nhắm vào ngực ông chứ?”

Người đàn ông trung niên vốn đang kích động, trở nên không còn tí máu nào trên mặt:”Tam, Tam, Tam gia, không phải là ngài định cầm thanh đao này đâm vào ngực ta chứ?” Đây rõ ràng là không giữ lời hứa, bội bạc.

Độc Cô Phi liếc mắt: “Uy, ta nói nè lão già, ta không nhắm ngay ngực ông thì sửa kiểu gì chứ?”

Người đàn ông trung niên bảo vệ ngực, run rẩy hỏi: “Tam, Tam, Tam gia, ngài vừa mới nói giúp tiểu nhân một lần, chính là chuyện này sao?” Ông cho là Độc Cô Phi muốn thả ông đi.

Độc Cô Phi nổi giận: “Hừ, sao nói nhảm nhiều quá vậy, yên tâm đi, tiểu đao của tại hạ trước giờ nói một không hai, đã đồng ý giúp ông sửa thì nhất định sẽ làm. Tới đây, mắt nhìn vào tiểu đao của ta như thế này, đúng vậy, chính là như thế, cười cái nào, cười ngọt ngào ấy, vèo...”

Độc Cô Phi phóng đao, chớp mắt bay ra ngoài.

Người đàn ông trung niên kia lộn 2 vòng, cho nên thoát khỏi đao của Độc Cô Phi, sau đó thân thể nặng nề té xuống đất.

Thanh đao kia, chỉ nghe vèo một tiếng, liền cắm vào gốc cây đại thụ phía sau.

Độc Cô Phi nhìn ba bộ mặt đang khinh bỉ một cái, ngại ngùng lắc đầu: “Mọi người đừng hiểu lầm, tại hạ cũng không định làm thật, chỉ là thấy ông ta dễ gạt nên trêu chọc tí thôi, thật ra thì tại hạ nhắm gốc cây kia đó chứ.”

Lão Đại không thể làm gì hơn, chỉ đành lắc đầu.

Lão Nhị nhìn lên trời ngắm trăng suy nghĩ

Lão Tứ Độc Cô Sương trưng bản mặt xem thường, nói: “Lão Tam, huynh giả bộ ít thôi, trước mặt chúng ta, huynh cũng chỉ có thể giả bộ 2 lần.”

Nói xong, không để ý tới cậu ta đang phát điên, bé bước về phía nam nhân kia.

“Nè, lão già, đừng giả bộ nữa, đứng lên đi.”

Không có động tĩnh.

“Ê, lão già, dù ông có giả bộ chúng ta cũng không thả ông đâu.”

Lại không có động tĩnh.

Một màn này, bốn tiểu tử bị hù, không phải là chơi lớn đến xảy ra án mạng chứ?

Lão Nhị khá quen thuộc với cơ thể con người, cậu đi đến trước mặt nam nhân kia, dò hơi thở của ông ta.

Không thở.

Lão Đại: “Bị lão Tam dọa cho không thở được rồi.”

Lão Tam: “Không có càng tốt, dù sao tức giận nhiều người như vậy, cũng sẽ không cần thở.”

Lão Tứ: “Không thở? Không đúng nha, người còn sống không phải là đều phải thở sao? Chẳng lẽ...”

Lão Tứ vừa mới nói xong, bốn tiểu quỷ nhìn nhau, sau đó đồng loạt phát ra tiếng thét chói tai.

“A...giết người, cứu mạng...”

Chỉ chốc lát sau, ở Thanh Thủy cư.

Bốn tiểu quỷ vẫn run rẩy, gương mặt tái nhợt.

Bọn chúng giết người rồi, bọn chúng đã giết người rồi, phải làm sao bây giờ, bọn chúng không có cố ý.

Dù sao bọn chúng cũng chỉ là hài tử mười tuổi trở xuống, đối với lần giết người kinh khủng đầu tiên này, cho dù có gan lớn hơn nữa cũng không thể không sợ.

Sau khi sai người xử lý thi thể nam nhân kia, Độc Cô Diễm đến Thanh Thủy cư định trấn an bọn chúng.

Vừa tiến vào, bốn bóng dáng nhỏ vội vàng nhào vào lòng hắn.

Lão Đại: “Phụ thân, chúng con không cố ý.”

Lão Nhị: “Phụ thân, chúng con giết người rồi, có thể bị ngồi tù hay không?”

Lão Tam: “Phụ thân, chuyện này là do một tay con gây ra, ba người bọn họ không có liên quan, phụ thân muốn thì bắt con đi.”

Lão Tứ: “Phụ thân, không liên quan đến Lão Tam đâu, là con muốn hù dọa đại thúc biến thái đó. Đúng rồi, con còn có một cái túi, là do biến thái đại thúc theo lệnh của môn chủ Vô Cực Môn đến lấy.”

Độc Cô Diễm nhận cái túi đó, vừa mở ra nhìn, liền kinh ngạc.

Bốn tiểu tử nhìn phản ứng của hắn cũng kinh ngạc, yên lặng qua đi, bốn tiểu tử thay nhau lên tiếng.

Lão đại: “Phụ thân, đây là cái gì?”

Lão Nhị: “Vật này là của phủ tướng quân chúng ta sao?”

Lão Tam: “Phụ thân, bất kể như thế nào, người muốn phạt thì phạt một mình tại hạ đi.”

Lão Tứ đảo mắt, đột nhiên giống như là bừng tỉnh: “Phụ thân, con nhớ ra rồi, hèn gì cái túi gấm này, con vừa nhìn đã cảm thấy quen thuộc, đây là tâm nguyện tiểu Ngũ chôn lúc sinh nhật ba tuổi, phụ thân, bên trong có gì vậy?”

Vừa nghe Độc Cô Sương nói thế, ba tiểu quỷ kia cũng bừng tỉnh: “Thì ra là cái túi gấm này, con nhớ tiểu Ngũ còn tìm cẩm tú phường nổi danh nhất tỉ mỉ may lên, khi đó chúng con đều nghĩ đứa bé này có suy nghĩ kỳ lạ. Phụ thân, trong này có gì vậy?”

Độc Cô Diễm siết chặt cái túi, lông mày nhíu chặt, đôi mắt lạnh băng có nét bi thương thoáng qua.

Hoa nhi? Không, không thể nào, không phải là như vậy, nhất định có vấn đề, Hoa nhi sẽ không như vậy.

Trong lòng Độc Cô Diễm đau đớn co rút, tay nắm túi gấm kia, khớp xương trắng bệch, bên trong có vật bén nhọn đâm rách bàn tay của hắn, máu rỉ ra.

“A...Phụ thân, người chảy máu...”

“Phụ thân mau, mau buông ra.”

“Phụ thân, chúng con giúp người cầm máu.”

Độc Cô Diễm nhìn bốn gương mặt lo lắng, khiến hắn nhớ đến Độc Cô Hoa, tim của hắn giống như nhói lên.

Chân đau, chậm rãi không dứt, tứ chi cũng tràn đầy đau đớn, mỗi lỗ chân lông đều giống như bị người ta dùng gai đâm vào, hắn biết, loại đau đớn này là do chất độc trong cơ thể bắt đầu phát tác.

Độc Cô Diễm không muốn biểu hiện sự đau đớn trước mặt 4 đứa nhỏ, hắn cắn răng nhịn xuống, dùng âm thanh bình tĩnh nói: “Phụ thân không sao, các con cũng không có giết người, người kia là do phát độc mà chết, không liên quan đến các con, không cần sợ. Được rồi, không còn sớm nữa, các con cũng nên nghỉ ngơi đi, phụ thân phái người canh giữ trước cửa phòng các con, yên tâm ngủ đi, phụ thân còn việc phải xử lý, mai sẽ trở lại thăm các con.”

Nói xong hắn bình tĩnh xoay người rời đi.

Vừa bước ra khỏi Thanh Thủy cư, hắn cảm thấy máu tràn dâng, một vị tanh tràn nơi cổ họng, phun ra ngoài, là một bãi máu.

Nhìn máu kia, trong đầu Độc Cô Diễm nhớ lại một màn cách đây không lâu, đúng rồi, Hồng Nhan Lệ, độc này, lại là Hồng Nhan Lệ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.