Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 74: Chương 74: Len lén hôn




Trong màn đêm, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy ra Hoàng Thành, đi về phía phủ tướng quân.

Bên trong xe ngựa, Hướng Tiểu Vãn vẫn an tĩnh không nói, lần này trong lòng của nàng rất loạn, từng chút Độc Cô Diễm hướng Hoàng thượng cầu hôn trong bữa tiệc, làm nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng vừa nghĩ tới thân phận nguy hiểm của hắn, nàng liền vui mừng không nổi.

Nàng cảm thấy, tất cả phát triển có chút quỷ dị, theo lý thuyết, Độc Cô Diễm không thể nào yêu nàng mới phải, nhưng mỗi lần nàng vô ý quan sát thật lâu, mỗi lần ánh mắt Độc Cô Diễm nhìn nàng, kia rõ ràng là ánh mắt thâm tình nhìn người mình yêu.

Đối với việc này, nàng sẽ không nhìn lầm, nhưng bởi vì như thế, mới làm nàng cảm thấy lẫn lộn

Tại sao Độc Cô Diễm giống như đột nhiên đổi thành một người khác, tại sao hắn phải đột nhiên yêu mình.

Ôi chao, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra nguyên cớ, không thèm nghĩ nữa, cứ tiếp tục ngu như vậy, thật ra thì cũng rất tốt, có người thích, có người thương, còn có năm tiểu quỷ có thể dạy dỗ, đây chẳng phải là cuộc sống nàng mong muốn sao

Độc Cô Diễm ngồi ở bên trong xe ngựa cũng vẫn im lặng, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn, Hướng Tiểu Vãn cũng không biết, khi mình nghĩ sự việc, biểu hiện biến hóa không ngừng trên mặt, rất là khả ái

Độc Cô Diễm nhìn một chút, không khỏi bật cười

Hướng Tiểu Vãn nhíu mày “Chàng cười cái gì?”

Nàng đã quyết định, là gì cũng không cần băn khoăn quá nhiều, dù sao đã xuyên tới nơi này, cứ thoải mái sảng khoái yêu đủ, không cho mình cơ hội hối hận ngày sau

Độc Cô Diễm vung tay lên, liền kéo Hướng Tiểu Vãn “Vãn nhi, nàng hối hận sao?” Thanh âm ôn nhu như nước, làm người ta nghe trái tim rung động

Hướng Tiểu Vãn lắc đầu, lẳng lặng nhìn Độc Cô Diễm “Độc Cô Diễm, ta hỏi chàng một vấn đề”

“Được, Vãn nhi nàng hỏi, vi phu nhất định đã biết sẽ nói, nói sẽ nói hết.”

“Chàng nghiêm chỉnh chút, ta nói chính là nghiêm chỉnh”

“Vãn nhi, vi phu đang rất nghiêm chỉnh, nếu như không đứng đắn, bây giờ nàng ngay cả cơ hội nói cũng không có, vi phu ngay từ lúc mới vừa rồi liền để nàng ở phía dưới”

“Độc Cô Diễm, chàng là tên khốn kiếp” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hướng Tiểu Vãn tức giận phẫn vặn làm một đoàn, hít thở sâu một hơi, nàng dùng thanh âm bình tĩnh nhất nói: “Độc Cô Diễm, nếu như có một ngày, ta nói nếu như, ta rời đi chàng, chàng có ghét ta hay không?”

Độc Cô Diễm trầm mặc một hồi, bàn tay càng ôm Hướng Tiểu Vãn chặt chẽ hơn. Hắn dính vào bên tai của nàng, ôn nhu nói: “Vãn nhi, sẽ không có một ngày như vậy, cho dù có ngày đó, ta cũng không cho nàng rời đi ta, ta sẽ dùng ôn nhu của ta, khiến cho nàng không bỏ được rời đi ta, coi như là rời đi một ngày cũng sẽ tâm như lửa đốt, sau đó trở lại bên cạnh bản tướng.”

Hướng Tiểu Vãn im lặng, liếc Độc Cô Diễm một cái, bất quá đáy lòng, cũng là phiếm ngọt ngào.

Nữ nhân, đối với lời ngon tiếng ngọt của nam nhân mình yêu từ trước đến giờ không có sức chống cự, Hướng Tiểu Vãn cũng không ngoại lệ.

*********

Nửa đêm, gian phòng của Hướng Tiểu Vãn, một mạt bóng đen lặng lẽ đi vào.

Đứng ở trước giường, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan ngủ đáng yêu của Hướng Tiểu Vãn.

Xuyên thấu qua ánh trăng nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hướng Tiểu Vãn phát ra một loại sáng bóng nhu hoà, lông mi thật dài khẽ chớp động trong gió nhẹ, đôi môi kiều diễm của nàng đóng chặt, thỉnh thoảng còn có thể vểnh lên, phát ra tiếng thở hơi nhỏ.

Mội bàn tay to, ôn nhu đưa ra ngoài, nhẹ nhàng vuốt ve một dung nhan ngủ tuyệt mỹ lại khả ái khó tả kia, khi ngón tay chạm đến mặt trắng noãn, hơi ngẩn ra, giống như là gặp ma, hắn càng thêm không bỏ được lấy tay ra.

“Vãn nhi...” Thật thấp khẽ gọi qua, nam tử đưa môi tới, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi nhếch lên kia, chẳng qua là hôn nhè nhẹ như vậy, trái tim nam tử rung động, hắn vốn tính toán hôn xong liền rời đi, nhưng xúc cảm tuyệt vời mềm mại này, khiến cho hắn mê muội.

Hắn rời môi đi, lại rơi xuống lần nữa, lần này, hắn hôn nhiệt tình, không giống nhẹ nhàng mới vừa rồi, hắn mút lấy cánh môi Hướng Tiểu Vãn, đầu lưỡi khẽ liếm lấy, thỉnh thoảng dùng hàm răng gặm nhẹ, hấp thu hương vị ngọt ngào của nàng, theo nụ hôn của hắn sâu hơn, hơi thở trong cơ thể dần dần cuồng nhiệt.

Rất muốn đè ở trên người người đáng yêu như vậy, hảo hảo mà trìu mến một phen, nhưng hắn lại không nỡ làm như thế. Hắn muốn ở khi nàng thanh tĩnh, nhìn nàng kiều mỵ thở gấp vui sướng phía dưới hắn.

Dùng sức hôn sâu hơn, hắn tính toán hôn hết liền rời đi.

Nhưng, vào lúc này, người trên giường liếm liếm đầu lưỡi, động tác lơ đãng này, khiến cho thân thể hắn chấn động, lửa dục thật vất vả đè xuống, lần này toàn bộ lên tới.

Hắn cũng bất chấp tất cả, bàn tay thả vào trên gáy Hướng Tiểu Vãn, đem nàng dán cùng mình thật chặt, môi rơi xuống, mang theo hơi thở cuồng dã của nam nhân, công chiếm ngọt ngào của Hướng Tiểu Vãn.

“Con muỗi đáng chết, đừng cắn ta”

Pằng ——

Hướng Tiểu Vãn hươ ra bàn tay, chính xác không có lầm rơi vào phía trên ‘con muỗi’ đó, một khuôn mặt nam nhân, bị tát.

Hướng Tiểu Vãn bị tràng pháo tay này khiến thức tỉnh, nàng lập tức mở mắt “A...” Bóng đen trước mắt, khiến cho nàng giật mình.

“Vãn nhi, là ta, đừng sợ” Thanh âm của Độc Cô Diễm, thật thấp truyền đến.

Hướng Tiểu Vãn ngẩn ra, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra. Cả giận nói: “Độc Cô Diễm chàng dâm tặc, chàng nửa đêm không ngủ, chạy tới phòng ta làm gì” Chân đạp một cái, tính toán đá Độc Cô Diễm ngồi ở trên giường nàng đá xuống.

Đôi chân kia vừa mới vươn ra, liền bị Độc Cô Diễm cầm lấy.

“Chàng, chàng buông ra”

Chân ngọc nho nhỏ bị bàn tay Độc Cô Diễm nắm hoàn toàn, lòng bàn chân còn truyền đến hơi nóng bỏng trong lòng bàn tay Độc Cô Diễm, nhiệt khí như vậy, khiến cho lòng bàn chân nàng tê dại, toàn thân cũng giật mình theo.

Biến thái, người này làm gì nắm chân của nàng không thả? Chẳng lẽ người này là một người yêu chân điển hình?

Hướng Tiểu Vãn ngây ngốc nhìn về Độc Cô Diễm, vừa nhìn đến, mới phát hiện Độc Cô Diễm lại dùng một loại ánh mắt rất nóng rực nhìn chân của nàng.

Thân thể Hướng Tiểu Vãn run lên, quả nhiên, người này quả nhiên là người yêu chân. Lúc này trong đầu của nàng, thoáng qua vô số hình ảnh bỉ ổi...

Độc Cô Diễm không nhúc nhích nhìn chân ngọc của Hướng Tiểu Vãn, gian phòng mặc dù có chút tối, nhưng hắn là người luyện võ, thị lực ở trong bóng tối cũng rất tốt, lúc này chân ngọc đang bị nắm kia, thật đẹp, da mịn màng tuyết trắng, năm ngón chân khéo léo khẽ vểnh lên, giống như là những viên ngọc châu, khả ái cực kỳ, trong bóng tối, hắn có thể cảm giác được, chân Hướng Tiểu Vãn hắn đang nhìn soi mói, từ từ đỏ...

Tay vừa động, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chân ngọc khả ái kia.

“Ha ha ha ha... Thật là nhột... Ha. Độc Cô Diễm, chàng, chàng đừng sờ ta” Hướng Tiểu Vãn bị sờ, chỉ cảm thấy một cổ tê dại từ lòng bàn chân hiện tới toàn thân, giống như là điện, trừ nhột ra, còn có một cổ xao động.

Con ngươi Độc Cô Diễm tối sầm lại, lần này tiếng cười như chuông bạc của Hướng Tiểu Vãn hắn vừa nghe tới, không thể nghi ngờ là thống khổ lớn nhất, nơi cổ họng bỗng nhúc nhích qua một cái, lửa nóng dưới thân trướng lên khiến hắn thật khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.