Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 103: Chương 103: Mười tám cấm




Độc Cô Diễm cong môi cười, bàn tay vòng qua eo Hướng Tiểu Vãn, một tay ôm sát nàng, thanh âm khàn khàn lượn quanh ở bên tai của nàng, tà tà nói: “Vãn nhi, chớ vội, chờ kinh nguyệt của nàng xong rồi, vi phu sẽ hảo hảo yêu nàng.”

Hướng Tiểu Vãn giận đến bể phổi.”Độc, Độc Cô Diễm, chàng, chàng, chàng...” Hỗn Cầu.

Độc Cô Diễm cầm tay Hướng Tiểu Vãn giận đến run rẩy, đắm đuối đưa tình nói: “Vãn nhi, nàng đã vội vã như thế, vậy vi phu, chỉ có thể tận lực.” Nói xong, vung tay lên, ôm Hướng Tiểu Vãn rời đi.

Năm tiểu quỷ nhìn một màn này, kinh ngạc vạn phần từ trên ghế nhảy xuống.

Lão Đại liếc mắt bóng lưng rời đi của bọn họ, lẩm bẩm nói: “Phụ thân sẽ không làm gì nhũ mẫu chứ?”

Lão Tứ trấn an vỗ vỗ bờ vai của cậu ta. “Lão Đại, huynh nghĩ quá nhiều.”

Lão Nhị nở nụ cười nhạt. “Tuyệt đối sẽ không như thế nào, chẳng qua là... Nhũ mẫu sợ rằng tối nay không cách nào xuống giường mà thôi.”

Lão Tam chấn động, sợ hãi rống nói: “Trời ạ, chẳng lẽ phụ thân muốn phế hai chân của nhũ mẫu sao? Không được, tại hạ phải đi cứu nhũ mẫu.”

Tiểu Ngũ mặt khinh bỉ liếc lão Tam một cái.”Tam ca huynh ít xung động, dùng não nhiều chút đi, phụ thân sẽ không làm gì nhũ mẫu đâu, nhiều lắm là mười tám cấm mà thôi, tốt lắm, chúng ta ăn cơm đi.”

Ngày hôm đó, Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn vào phòng, mãi cho đến trước khi trời tối cũng không có trở ra.

Nha hoàn phục vụ trong phòng Độc Cô Diễm rối rít nhỏ giọng nghị luận, trong phòng tướng quân, vẫn có tiếng vang khổng lồ truyền ra, trừ tiếng vang kinh người này, nghe nói còn nghe được thanh âm bén nhọn của nhũ mẫu Hướng Tiểu Vãn.

Về phần bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không có ai biết, bất quá đáy lòng của mọi người cũng âm thầm phỏng đoán, tuyệt đối là một chuyện rất YD.

*********

Vô Sinh cốc, đây là một cái tên khiến giang hồ kinh hãi.

Truyền thuyết nói, Vô Sinh Cốc muốn một người chết, người này nhất định không sống qua trời sáng, Vô Sinh cốc muốn một người sống, người này chỉ cần có một hơi thở, cũng nhất định sẽ không chết.

Về tất cả của Vô Sinh cốc, bị người đời truyền đi ồn ào huyên náo, nhưng không ai biết Vô Sinh cốc rốt cuộc là tổ chức gì, hoặc là thế ngoại cao nhân gì, cửu nhi cửu chi, Vô Sinh cốc thần bí trong mắt người đời, tuyệt không thua kém Đao Đao Suất danh chấn thiên hạ trăm năm trước.

Biết được Vô Sinh cốc, chỉ có một số cao thủ hạng nhất nhì trong thiên hạ, Vô Danh thủ hạ của Chung Ly Tuyệt, chính là thứ nhất, đáng tiếc người này đã bị Người áo đen thần bí giết chết.

Vô Sinh cốc là tên một cốc, sơn cốc này ở trong rừng hoang phía tây của Ngân Nguyệt vương triều, trong Vô Sinh cốc có một bộ tộc, tộc này, tên là Bạch Tuyết tộc.

Trong Vô Sinh cốc, trong một toà lầu cao nguy nga.

Một nam tử mặc áo trắng, lạnh lùng đứng đó, sau lưng, quỳ đều là nam nam nữ nữ áo trắng.

Dung nhan của nam tử khuynh thành tuyệt thế, một viên chu sa màu máu giữa trắng tôn khuôn mặt trắng như tuyết của hắn thêm một tia yêu dị mỹ cảm, tóc đen như mực không gió tự giương, mắt đồng lạnh như băng không đau khổ không vui, nhưng giờ phút này lại lộ ra một cỗ giận tái đi.

“Long nhi bị giết, Thiên Tuyết, ngươi xuất cốc mang thi thể Long nhi về.” Nam tử áo trắng cao quý hờ hững lên tiếng. Người Vô Sinh cốc, cho dù chết, cũng tuyệt không thể để hài cốt lưu lạc tha hương.

“Dạ, cốc chủ.” Nữ tử áo trắng quỳ ở vị trí đầu tuân lệnh đứng lên, hành lễ với nam nhân cao quý kia, rồi đi ra ngoài.

Sau khi nàng rời đi, nam tử áo trắng dần dần quay đầu lại, nhàn nhạt nói với những nam nữ quỳ gối: “Tất cả các ngươi đứng lên đi, bổn tôn muốn bế quan một thời gian, mấy ngày này, các ngươi không được tới quấy nhiễu.”

“Vâng cốc chủ.” Nhóm người này đối với nam tử áo trắng này, hết sức cung kính.

Bóng dáng nam tử áo trắng, dần dần ẩn vào trong sương mù dày đặc, trong khoảnh khắc trước khi biến mất, hắn hướng về phía Ngân Nguyệt vương triều lạnh lùng cười một tiếng.

Hồng Nhan Lệ, rất nhanh sẽ phát tác.

Nụ cười rực rỡ đoạt người, mặt tái nhợt gần như trong suốt, càng thêm tà mị vô biên, bóng dáng nam tử áo trắng, cuối cùng biến mất.

*********

Hoàng cung.

Chung Ly Tuyệt mặc một bộ long bào cao quý, thân thủ lười biếng nghiêng dựa trên giường, ánh mắt của hắn thoáng qua âm chí, mơ hồ dẫn dắt không cam lòng, khóe miệng lẩm bẩm nói: “Ngày mười tám cuối tháng, nhanh thôi, người đang canh giữ ở phủ tướng quân, hôm đó chắc chắn sẽ có hành động rất đặc sắc.”

A... Thật là khiến người ta mong đợi.

Mắt mũi Chung Ly Tuyệt chợt lóe âm lãnh, một tia ác độc lướt qua đôi mắt.

Theo kế hoạch người áo đen đó nói, ngày Độc Cô Diễm cử hành lễ cưới, chính là thời cơ tốt nhất cho bọn họ hành động, đối với việc bắt đi Hướng Tiểu Vãn mà không để người đời biết được, hắn vốn có ba phần nắm chắc, hôm nay cộng thêm người áo đen giúp một tay, chuyện này, chín phần thắng dễ dàng.

Hướng Tiểu Vãn, nữ nhân có hình dạng giống Tĩnh Hương như thế, thân thể của nàng, rốt cuộc có liên hệ gì với Vô Sinh cốc và Vô Cực môn?

Bất kể như thế nào, chỉ cần nàng trở thành nữ nhân của trẫm, trẫm liền có cơ hội biết được.

Hừ, Vô Sinh cốc, trẫm thân là ngôi cửu ngũ, há có thể cho phép có sự uy hiếp trẫm tồn tại, Vô Sinh cốc, cần phải diệt trừ.

Còn có, người áo đen kia, cũng tuyệt không thể lưu lại trên đời này...

Ngoài điện, vang lên từng trận tiếng ồn ào.

“Tam công chúa, ngài không thể đi vào, đừng làm khó dễ lão nô.”

“Cút ngay, Bổn công chúa muốn vào, cẩu nô tài đáng chết, người nào đưa cho ngươi lá gan, ngay cả Bổn công chúa cũng dám cản, cẩn thận Bổn công chúa lấy mạng chó của ngươi.” Tam công chúa Chung Ly Yến hận hận nhìn chằm chằm Kim công công, đáy mắt đều là khinh bỉ.

Đáy mắt Kim công công chợt lóe, vẻ mặt cũng bất động thanh sắc mỉm cười. “Tam công chúa bớt giận, lão nô đây cũng là phụng mệnh hoàng thượng.”

Chung Ly Yến giận dữ, không nghĩ tới chỉ là một hoạn quan cũng dám không nhìn nàng như thế, hung hăng cắn răng, vừa muốn phát tiết lửa giận, lại nghe được trong điện vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng.

“Kim công công, mời nàng vào đi.”

“Tam công chúa, mời...”

Chung Ly Yến hận hận hừ một tiếng, cất bước đi vào bên trong điện.

Ngoài điện Kim công công nhìn bóng dáng Tam công chúa biến mất ở chỗ cửa điện, trên mặt âm nhu thoáng qua chế nhạo. Phi, dám mắng Lão Tử cẩu nô tài, nếu như Lão Tử không bị tên Bạch Bàn Bàn trời đánh đó uy hiếp, sẽ không xâm nhập vào trong cung này cải trang làm thái giám đâu.

Bất quá, làm thái giám rất có ý tứ, thiên hạ này, chỉ có Thiên Diện Quan hắn, mới có thể diễn thái giám giống như đúc.

Chỉ là một nháy mắt, chế nhạo trên mặt Kim công công kia biến mất, khôi phục sắc mặt thái giám cực kỳ a dua, tất cả vừa rồi chỉ giống như là ảo giác.

Trong điện, ánh mắt Chung Ly Yến uất ức oán niệm vô cùng nhìn Chung Ly Tuyệt, lẩm bẩm mở miệng. “Hoàng huynh, lần trước huynh từng nói giúp Yến nhi, hoàng huynh rốt cuộc lúc nào mới ra tay?”

Chung Ly Tuyệt miễn cưỡng liếc Chung Ly Yến một cái. Nụ cười bí hiểm. “Yến nhi đừng vội, hoàng huynh tự có định đoạt.”

Chung Ly Yến vừa nghe, đuôi lông mày vui mừng. “Hoàng huynh, huynh nói là thật sao? Huynh thật giúp Yến nhi sao?”

Chung Ly Tuyệt cười sâu hơn, hắn ngoắc Chung Ly Yến, ý bảo nàng tới đây.

Chung Ly Yến đi tới, cười đến mặt vui mừng ngồi ở bên người Chung Ly Tuyệt, đáng ghét ngắt bả vai hắn. Chung Ly Tuyệt làm như hưởng thụ nhắm hai mắt lại, mỉm cười nói: “Hoàng huynh và muội là từ một mẹ sinh ra, nếu hoàng huynh không giúp muội, còn có thể giúp ai đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.