Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 208: Chương 208: Ngoại truyện 24: Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ (22)




“Đào nhi, nàng làm sao vậy?” Độc Cô Phi tiến vào một chút. Thấy như thế nào còn không thể nào vào được, lại nghe đến tiếng kêu vạn phần thống khổ của Tiểu Anh Đào, hắn không khỏi đi ra, ánh mắt lo nhìn Tiểu Anh Đào rơi lệ.

“Chàng là tên khốn kiếp, chàng, chàng, chàng rốt cuộc có biết làm thế nào hay không?” Thiên sát, thế nhưng, hắn thế nhưng cắm cái động kia.

Độc Cô Phi kinh ngạc, không phải làm như vậy sao? Sách lão Tứ đều viết như vậy, trên tranh cũng đều là như vậy mà, chính là mặt sau chỗ phì nộn này, đúng vậy mà.

“Đào nhi, ta không có làm sai, chính là cắm vào nơi đó. Trên sách đều viết thật thích, làm sao nàng lại kêu thống khổ như vậy?” Chẳng lẽ là vấn đề của hắn? Nếu như vậy, để hắn lặp lại lần nữa.

Độc Cô Phi mơn trớn Tiểu Anh Đào, đang định lặp lại một lần.

Tiểu Anh Đào sợ tới mức run lên.”Độc, Độc Cô Phi, chàng muốn làm gì?”

Hắn không phải là muốn làm nữa chứ? Ông trời, nàng sẽ chết mất.

“Đào nhi, động phòng, Đào nhi, nàng đừng lộn xộn, quay mông lại, ta muốn đi vào.”

“A... chàng làm cái gì, không được, không phải nơi đó.” Tên hỗn đản này, thật sự là ngốc nghếch.

“A... Không phải nơi này?” Làm sao có thể, tranh của lão Tứ đều là chỗ này, làm sao có thể sai.

Tiểu Anh Đào trợn trắng mắt, cúi đầu mắng một tiếng ngu ngốc.

“Không phải nơi đó, là nơi phía trước.” Nghĩ mãi, Tiểu Anh Đào mới đem lời nói xong.

Ông trời, thật sự là mắc cỡ chết người, còn muốn nàng hoàng hoa khuê nữ này dạy hắn, khối đầu gỗ này.

“A... Phía trước? Nhưng, nhưng ta xem sách của Lão Tứ đều là cắm mặt sau. Hơn nữa trên sách nam nhân biểu tình còn thực tiêu hồn nha.” Độc Cô Phi ngượng ngùng gãi đầu.

Tiểu Anh Đào nghe xong, mặt đều tái rồi.

“Hỗn đản, chàng thế nhưng, thế nhưng lấy sách nam nhân đoạn tụ đến xem, tên ngu ngốc này ngay cả người nào động nào cũng không biết, ngốc muốn chết.”

Độc Cô Phi bị mắng ngốc rất uất ức, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì của Tiểu Anh Đào, hắn đau lòng ôm Tiểu Anh Đào nhẹ giọng nói: “Đào nhi, đừng nóng giận, nàng tức giận ta cũng rất khổ sở nha.”

Tiểu Anh Đào lặng lẽ ngẩng đầu, thoáng nhìn Độc Cô Phi không che dấu đau lòng chút nào, trong lòng nàng ấm áp, dựa vào trong lòng Độc Cô Phi không khỏi mềm nhũn vài phần, cơn tức vừa rồi hoàn toàn tan thành mây khói.

Nam nhân này tuy rằng thật giống khối đầu gỗ không hiểu phong tình, nhưng cũng là nam nhân thật lòng yêu nàng, thuần khiết làm cho người khác đau lòng, cuộc đời này có thể có nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình như vậy, nàng cảm thấy thật thỏa mãn.

Tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm eo Độc Cô Phi, cọ cái đầu nhẹ giọng nói: “Độc Cô Phi, chàng đừng khổ sở, ta không tức giận.”

Độc Cô Phi nghe xong vui vẻ, có chút không xác định hỏi: “Thật sự, Đào nhi nàng không giận ta sao?”

“Ừ, thật sự, không tức giận.” Tiểu Anh Đào ôm Độc Cô Phi chặt hơn, hai người không có mặc quần áo dán chặt lấy, mùi thơm nữ tử, nam tử nóng rực, Độc Cô Phi thân tâm rung động, cỗ lửa nóng vừa ngoan ngoãn lại chạy đi lên.

“Đào nhi, ta, ta muốn nàng.” Nữ thể hương nhuyễn kia, thật sự rất kích thích hắn, lúc này thanh âm khàn khàn, hai tròng mắt lại u ám nhìn chằm chằm thân thể Tiểu Anh Đào.

“Ừ.” Tiểu Anh Đào thẹn thùng cúi đầu.

Lúc này đây, Độc Cô Phi ở dưới sự hướng dẫn của Tiểu Anh Đào, rốt cục tìm đúng chỗ.

Nóng rực thẳng tiến trong nháy mắt, hai người đều phát ra tiếng kêu thống khổ.

“A...” Đau quá.

“Trời ạ...” # đã che chắn # trong tân phòng, yêu kiều không ngừng, thở dốc không ngừng.

Cùng thời khắc đó, tân phòng của Thượng Quan Dạ cùng Độc Cô Sương.

Hai người vừa mới bước vào tân phòng, hỉ nương liền cười dài tiếp đón, còn chưa kịp nói chuyện, Thượng Quan Dạ liền gấp gáp một cước đá đi ra ngoài.

Oanh ——

Hỉ nương đầu đánh vào trên hoa cỏ ngoài viện, đâm vào một đống hoa, hai mắt bốc sao.”Này, đây là tình huống gì?”

Trong tân phòng, Thượng Quan Dạ căn bản không kịp đem Độc Cô Sương ôm đến trên giường mà bắt đầu điên cuồng đòi lấy nụ hôn của nàng.

Đầu lưỡi cuồng nhiệt cạy mở kiều môi hình thơi kia, vội vàng hấp thu hương vị ngọt ngào của nàng.

Độc Cô Sương bị hôn đến một trận cháng váng, thật vất vả mới hồi thần.”Dạ, chàng trước đừng nóng vội, chúng ta còn phải uống rượu, làm một ít nghi thức chưa hoàn thành, ngô...”

Vừa nói chuyện, Thượng Quan Dạ hôn giống như gió bão mưa rào lại hạ xuống, thô lỗ, cuồng bạo, cực kỳ mê người, làm người ta thở dốc.

“Sương nhi, ta chờ không nổi, mấy thứ này chờ chúng ta làm xong nói sau.” Thanh âm thô két rơi xuống, Thượng Quan Dạ vội vàng bắt đầu xé rách hỉ phục trên người Độc Cô Sương.

“A...chàng...” Độc Cô Sương không dự đoán được Thượng Quan Dạ vội vã như vậy, lúc này cuồng nhiệt hôn, làm nàng gần như muốn chống đỡ không được.

“Sương nhi...” Bàn tay to của Thượng Quan Dạ, bắt đầu du tẩu trên người Độc Cô Sương, da thịt tuyết trắng nõn nà trơn nhẵn, vỗ về giống như vuốt ve nộn thủy, một cỗ mùi thơm chui vào hơi thở, lại làm hắn cảm thấy tâm hồn rung động.

Động tác trên tay trở nên gấp gáp, ngón tay nóng rực tiếp xúc địa phương, đều giống như bị điểm đốt lửa, một tầng tầng sóng nhiệt nhắm trúng Độc Cô Sương thở gấp liên tục.

“Dạ... chàng trước đừng nóng vội...” Ông trời, cuồng dã như vậy, nóng bỏng như vậy, nàng rất mau chịu không nổi a a a a a.

Có thể để cho nàng thở trước hay không.

Bàn tay to của Thượng Quan Dạ dùng sức xoa nắn ngọc phong mềm mại của Độc Cô Sương, hơi thở nóng rực phun ở trên mặt của nàng, một bên cắn hôn vành tai của nàng, cổ, một bên khàn khàn ra tiếng.”Sương nhi, ta chờ không được.”

Trời biết ngày đó hắn đã chờ đến vô cùng thống khổ, mỗi ngày ban đêm đều phải tắm nước lạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn hoài nghi mình thật sự sẽ phế bỏ.

Thật vất vả đợi cho đến đêm động phòng không có người quấy rầy, hắn nói cái gì cũng muốn một lần làm đủ.

# đã che chắn # khép kín.

“Dạ, chàng, chàng có thể để cho ta lấy hơi hay không.” Không cần cuồng bạo như vậy, nàng sợ chịu không nổi.

“Sương nhi, nàng xem nàng đều ướt.” Thanh âm Thượng Quan Dạ rất là ám ách từ tính, hắn ghé vào bên tai Độc Cô Sương, một bên mút lấy vành tai của nàng, lúc nàng hết sức thở gấp, một ngón tay đâm đi vào.

“A...” Trời ạ, cái loại cảm giác này... Quá mỹ diệu.

# đã che chắn #

“A...”

“Ngao...”

Hai người cơ hồ là đồng thời phát ra tiếng gào thét vừa thống khổ vừa tiêu hồn.

Ngoài cửa, hỉ nương nhất thời tỉnh táo lại, xách theo váy đỏ thẫm chạy đến trước phòng, dùng sức gõ cửa.

“Cô gia, tứ tiểu thư, các người mở cửa nhanh lên, như thế nào đem lão thân cấp đá ra, lão thân còn không có...” Lấy tiền thưởng.

Trong tân phòng, Thượng Quan Dạ ôm Độc Cô Sương vừa muốn điên cuồng mà triển khai thế công, nghe được thanh âm này, cơ hồ làm hắn phát điên.

“Chết tiệt...” Thế nhưng đến lúc mấu chốt này còn có người không sợ chết dám đến quấy rầy chuyện tốt của hắn.

“Dạ, chàng xem, là chúng ta không phải... A...” Lời nói của Độc Cô Sương còn chưa nói hết, Thượng Quan Dạ lại dùng sức, làm nàng thở gấp ra tiếng.

Ngoài cửa, hỉ nương nghe tiếng kêu như thế, trong lúc nhất thời ngượng ngùng không thôi.”Không phải chứ, thế nhưng để cho lão thân nghe tiếng kêu như thế.” Hỉ nương da mặt dày cũng không khỏi bụm mặt chạy đi.

“Di, đây không phải là hỉ nương trong phòng tứ tỷ sao, như thế nào đi nhanh như vậy?” Độc Cô Tuyết từ hành lang dài đi ra, vẻ mặt nghi ngờ nhìn hỉ nương một bên đi một bên mắc cỡ đỏ mặt, thì thào nói.

Độc Cô Tuyết thì thào xong, liền bắt đầu cất bước hướng tân phòng Độc Cô Sương đi đến.

Ha ha ha, lần này nàng cần phải thật tốt mà náo động phòng, đạo cụ đều đã được nàng chuẩn bị kỹ càng rồi, nhất định sẽ khiến đêm động phòng này thật náo nhiệt.

Lấy ra pháo cầm trên tay, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng.

Trong tân phòng, Thượng Quan Dạ ôm vòng eo Độc Cô Sương, đang ra sức luật động lên.

“Sương nhi, có thích hay không?”

“Ư... A...” Độc Cô Sương choáng váng đầu ngất đi, toàn thân như nhũn ra, nếu không phải Thượng Quan Dạ gắt gao ôm, nàng đều muốn té xuống đất.

Độc Cô Tuyết mới vừa đi tới cửa tân phòng liền nghe loại thanh âm mặt đỏ tai hồng như thế, nàng sửng sốt, lập tức phản ứng lại.

“Oa mẹ nó, đây là động phòng à, di? Đó là tiếng gì? Thật kỳ quái nha.”

Độc Cô Tuyết lòng hiếu kỳ bị gợi lên, quyết định hảo hảo mà ngắm người ở bên trong rốt cuộc đang làm gì thế. Tay nhỏ bé ngậm vào miệng dính nước miếng, sau đó dụng lực hướng trên cửa giấy Tuyên Thành đâm một cái.

Xuyên thấu qua động nho nhỏ kia, Độc Cô Tuyết thấy được một chút tuyết trắng.

Di, đây là cái gì?

Nghi hoặc không thôi, Độc Cô Tuyết xem xuống chút nữa. Nàng xem đến Thượng Quan Dạ đang dụng lực đụng phải tứ tỷ của mình, xem khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo của tứ tỷ, giống như rất thống khổ.

Nguyên lai đây gọi là động phòng, rất kinh hãi nha.

Không được, nàng muốn nhanh náo động phòng, xem bộ dáng thống khổ của tứ tỷ, giống như muốn chết muốn sống.

Sau khi đồng tình một phen, Độc Cô Tuyết lén lút lấy ra hộp quẹt, đi đến cửa sổ, lén lút mở ra một khe, đem pháo châm, sau đó dụng lực hướng trong phòng ném...

Rầm rầm rầm ——

Tiếng pháo thật lớn, làm cho Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ đang chìm say trong hoan ái giật nảy mình.

Thượng Quan Dạ dừng lại luật động điên cuồng, khuôn mặt tràn đầy tình dục hiện lên tức giận, không cần phải nói hắn cũng biết ai làm chuyện tốt này. Toàn bộ Độc Cô phủ cũng chỉ có Độc Cô Tuyết tiểu ác ma này mới dám làm như vậy.

Vừa định muốn mở miệng mắng to, ngoài cửa sổ lại bay vào một quả pháo lớn.

Rầm rầm rầm ——

Độc Cô Sương từ trong tình dục tỉnh táo lại, đẩy Thượng Quan Dạ một phen.”Dạ, Tuyết Nhi nhất định là đang nhìn lén, hay là chúng ta tối nay làm tiếp, chàng rút ra được không?”

“Không được.” Thượng Quan Dạ ôm sát Độc Cô Sương đang muốn tránh thoát, làm cho nàng toàn bộ không có một tia khe hở kề sát chính mình.”Sương nhi, chúng ta mặc kệ nàng ấy, tiếp tục làm chuyện của chúng ta.”

Kiên đĩnh chôn ở trong cơ thể Độc Cô Sương, đang chuẩn bị đấu tranh anh dũng, muốn giải lửa tình dục, cũng đang lúc này, một quả pháo cực lớn quăng lại đây, cái kia vừa vặn dừng ở chỗ tư mật kề sát của hai người...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.