Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 165: Chương 165: Nhóc con thật thông minh




Ba người nhìn theo hướng Độc Cô Sương chỉ.

“Ủa, giống nhũ mẫu quá?”

“Đúng rồi, chính là nhũ mẫu, mọi người xem, tiểu tử bên cạnh người có phải Tiểu Ngũ không?”

“Không sai, xác thực đúng là Tiểu Ngũ.”

“Đi, chúng ta đi cứu họ ra ngoài.”

Theo kế hoạch, lão Tam cùng lão Đại lưu lại giúp hai người kia đối phó nam nhân mặc áo đen đeo mặt nạ, còn lão Nhị cùng lão Tứ cứu Hướng Tiểu Vãn cùng Tiểu Ngũ.

Trong lúc đánh nhau, thân thể Bạch Bàn Bàn lại bị Hắc diệu đả thương làm cho chảy máu, ông nhìn chằm chằm Hắc Diệu, gương mặt lạnh như băng. “Hừ, ngươi muốn chết, dám phá hư da của gia gia ta, xem chiêu.”

Đôi mắt lạnh như băng chợt lóe, sát chiêu bén nhọn chống lại chiêu thức của Bạch Bàn Bàn.

Hai người lúc này đều là so chiêu, Kim công công sớm đã bị Hắc Diệu đả thương, đang thở bên cạnh.

Ông thấy Bạch Bàn Bàn gặp nguy hiểm, đang định tung người xông vào, lại bị bóng dáng nho nhỏ kéo lại.

Quay đầu lại nhìn, Kim công công ngây ngẩn cả người. Một tiểu quỷ mang mặt nạ?

“Ai, lão đầu à, để con qua giải quyết cho.” Độc Cô Ly khẽ mỉm cười với Kim công công, giọng nói bình thản khiến cho Kim công công sửng sốt.

Chuyện gì đang xảy ra? Tên tiểu quỷ này là ai?

“Lão đầu, ông bị thương rồi, cũng đừng cậy mạnh, để cho tại hạ đỡ ông đi.” sau lưng Kim công công, vang lên một giọng nói.

Kim công công vừa quay đầu qua, lại là một gã tiểu quỷ mang mặt nạ, nhìn chiều cao người này đoán tuyệt đối không quá mười tuổi.

“Các con là ai?” Đây là chuyện giỡn chơi sao, không phải chứ, bọn nhóc này không ngoan ngoãn về nhà, sao lại chạy tới đây.

Nhìn thấu ánh mắt khinh miệt của Kim công công, lão Tam Độc Cô Phi rất không thoải mái lên tiếng. “Này, lão đầu à, ánh mắt gì thế hả, nói cho ông biết nha, chúng con là hai trong Ngũ Đại La Sát đó, không nên xem thường chúng con.” Đã từng có người xem thường bọn chúng, nhưng kết quả cũng sẽ rất thảm đó.

“Ngũ Đại La sát? Các cháu?” Kim công công chất vấn.

“Ai, lão Đại, lão đầu này xem thường chúng ta, huynh cho ông ấy biết một chút về sự lợi hại của chúng ta đi, để xem ông ấy còn dám xem thường chúng ta hay không.” Độc Cô Phi cực kỳ khó chịu lên tiếng.

Độc Cô Ly vẫn bình thản, cậu lãnh đạm cười một tiếng với Kim công công, đôi môi dưới mặt nạ cong cong, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

Cậu vươn tay ra sờ sờ mu bàn tay của Kim công công, ngượng ngùng nói: “Lão gia, mùi vị thế nào?”

A? Cái gì mùi vị thế nào? Kim công công mờ mịt, nhưng rất nhanh, mặt của ông liền vặn vẹo.

“Đừng mà, thật là nhột, tiểu oa nhi, Kim gia gia thật muốn thu thập các con.” Hài tử nhà nào đây, chẳng lẽ là hài tử của lão độc vật? Nhưng mà không đúng, lão độc vật đã tuyệt tích giang hồ mấy thập niên rồi, nghe nói lão ta cũng không có hậu nhân, hơn nữa, cho dù có hậu nhân, cũng không thể tái xuất giang hồ được?

Độc Cô Ly và Độc Cô Phi thấy Bạch Bàn Bàn dần dần rơi vào trạng thái bị uy hiếp, đang bị Người áo đen đánh cho thê thảm, hai tiểu tử không khỏi cau mày.

“Lão Đại, chúng ta nhanh lên một chút, giúp một tay đi.”

“Được.”

Hai người bỏ lại Kim công công, lặng lẽ nhào vô chỗ đang đánh nhau.

Kim công công thấy mình bị hai tiểu oa nhi sao lãng, tâm tình có nhiều buồn bực. “Hừ, không phải là hai đứa nhóc thôi sao, thần khí cái gì, đừng trách Kim gia gia khó chịu, có tin cho dù các con có xinh đẹp, ta cũng sẽ đánh các con ngay cả mẹ ruột cũng nhận không ra không.”

Bạch Bàn Bàn bị Hắc Diệu đánh đến lui mấy bước, vừa thấy sát chiêu đánh tới lần nữa, ông phát hiện được, nhưng không thể tránh, ngay lúc thấy chưởng kia sắp hạ trên mặt mình, sắc mặt Bạch Bàn Bàn khẽ biến.

Ngay tại lúc này, một bóng dáng nho nhỏ chạy đến trước mặt Bạch Bàn Bàn, làm cái mặt quỷ với Hắc Diệu, thấy mặt quỷ này Hắc Diệu xoay người bước đến gần lão Tam, chưa kịp làm gì đã bị cậu phẩy một đám bụi vào mặt.

Hắc Diệu tránh không kịp, hít một lượng lớn độc, mắt tràn đầy sát khí, tay đưa lên muốn triển khai sát chiêu với Độc Cô Phi, nhưng đang lúc này, tiểu quỷ mới vừa rồi làm ngoáo ộp với hắn lớn tiếng nói: “Này, ông trúng độc của chúng ta rồi, tốt nhất không nên cử động, nếu không sẽ có kết quả xấu đấy.”

Hắc Diệu nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, không nhúc nhích.

Độc Cô Ly thấy Hắc Diệu liếc mình, cho rằng ông ta tin lời của mình, lại nói lần nữa: “Cho là ta đang gạt ông sao? Không tin ông có thể thử một lần, xem có gì dị thường không.”

Hắc Diệu nghe lời của Độc Cô Ly, không nhúc nhích.

Lão Tam bên cạnh có chút nóng nảy. “Lão Đại, thuốc của nhị ca có phải có vấn đề hay không, tên biến thái này hít nhiều như vậy, sao lại không có chuyện gì xảy ra?”

Lão Đại cũng nghi hoặc. Theo lý mà nói, độc này phải phát huy tác dụng, khiến mạnh khỏe như voi cũng phải ngủ ba ngày ba đêm mới đúng, nhưng tại sao tên biến thái đáng chết này còn có thể đứng thẳng tắp như vậy?

Lúc này Bạch Bàn Bàn phát hiện Hắc Diệu có điểm khác thường, ông hướng về phía Độc Cô Ly và Độc Cô Phi hô: “Hai nhóc con, chạy mau, Hắc Diệu bắt đầu thi triển bất nhân thần công của hắn, độc của các cháu không có hiệu quả đối với hắn đâu.”

Cái gì? Không có hiệu quả, Bàn Tử lão đầu này đáng chết, ông đã biết còn không nói sớm, nếu như chúng ta bị bắt ở đây, lỗi là do ông đó.

Độc Cô Ly và Độc Cô Phi nhìn nhau, hét lên một tiếng, định chạy trốn.

Nhưng chạy chưa được mấy bước, liền bị Hắc Diệu tóm lại.

Hắc Diệu mang mặt nạ nhìn chằm chằm bọn chúng, thần giác lạnh như băng giơ lên. “Bổn tôn đang tìm các ngươi đây, không ngờ rằng các ngươi lại tự chui đầu vào lưới, các ngươi đã tới Vô Sinh cốc, đừng mong sẽ đi được.”

Độc Cô Diễm ơi Độc Cô Diễm, vợ của ngươi cùng hài tử đều đang trong tay ta, ta xem ngươi còn biện pháp gì có thể đấu cùng ta.

Hắc Diệu ngửa đầu cười to, giọng cười này nói rõ tâm tình của hắn lúc này tốt vô cùng.

Trong lúc Hắc Diệu cười điên cuồng, Độc Cô Ly và Độc Cô Phi nhìn nhau, hai người lặng lẽ nháy mắt ra dấu, sau đó nhanh tay lấy ra độc dược giấu giếm, ném vào trong miệng Hắc Diệu.

Hắc Diệu không kịp chuẩn bị, đã nuốt độc kia vào.

Tiếng cười ngừng ngay lập tức, hắn căm hận nhìn chằm chằm Độc Cô Ly và Độc Cô Phi. “Bọn đáng chết, các ngươi cho bổn tôn ăn cái gì?”

Độc Cô Ly làm bộ như rất ngây thơ, nhún vai một cái nói: “Vị thúc thúc này, chúng ta chẳng qua là hài tử, thúc có cần phải sợ đến vậy không?”

Giọng Độc Cô Ly không phải là lớn, nhưng dĩ nhiên Bạch Bàn Bàn cùng Kim công công có thể nghe được rõ ràng.

Bạch Bàn Bàn: “Tốt, tốt, tốt, quả không hổ danh là hài tử của tiểu sư muội.”

Kim công công cười gian trá. “Nhóc con thật thông minh, xem ra Thiên Diện Quan Âm của ta đã có người kế nghiệp rồi, cáp cáp cáp cáp...” Lúc này Kim công công bỗng coi trọng Độc Cô Ly, trong lòng quyết định, nhất định phải thu tên nhóc này làm đồ đệ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.