Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 119: Chương 119: Sát thủ áo đen




Mẹ?

Năm tiểu quỷ này là đang gọi nàng sao?

Hướng Tiểu Vãn lăng lăng quay đầu lại, lại liếc thấy bất mãn trong mắt năm tiểu quỷ.

囧, Ngũ gia hỏa này không phải là thay Độc Cô Diễm bất mãn đó chứ? Trời đất chứng giám, nàng tuyệt đối không có ý tứ gì khác, chẳng qua là thuần túy thưởng thức mà thôi.

Đám người xung quanh nghe đến chữ mẹ này, bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

“A, muốn chết sao, tuổi của nàng ta còn trẻ mà liền sinh nhiều như vậy.”

Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn hướng người nói chuyện kia nhìn qua,囧, phía sau lưng một, trước mặt ôm một, tay trái tay phải chia ra dắt hai, trong bụng còn ôm một.

Ta nói đại tỷ, tỷ cũng không kém đâu, còn cảm khái cái gì.

“Không phải sao, ngươi đã làm mẹ của nhóm trẻ con, cũng đánh chủ ý tới Đệ Nhất Công Tử của chúng ta, sao không tự soi gương nhìn lại mình đi.”

Di, đây không phải là đại mụ mới vừa rồi khổng tước xòe đuôi đó sao? 囧, nên soi gương chính là bà đó, bà cho rằng bà cắm mười cây trâm chính là phượng hoàng sao, bà nha, rõ ràng chính là một gà rừng.

“Đúng vậy, nhìn dáng vẻ gầy như que củi của nàng ta, cũng dám đánh chủ ý đến Đệ Nhất Công Tử của chúng ta, thiệt là.”

Vị đại nương hình thể khổng lồ này, liền thể hiện hình thể ‘vĩ đại’ kia, ta nào dám tranh với người.

Một đại thúc đứng ra, một bộ hảo tâm khuyên. “Này, ta nói vị xấu nữ (nữ nhân xấu xí) này, ngươi lớn lên như vậy coi như xong, đừng đứng ra mất mặt.”

Xấu nữ?

“Đại thúc, thúc ở đây là nói ta sao?”

“Không sai, ta nói chính là cô nương đó, lớn lên như vậy không phải là lỗi của cô nương, nhưng cô nương ra ngoài dọa người chính là cô nương không đúng.”

Ta xấu xí ư?

“Đại thúc, thúc xác định con mắt của thúc là bình thường sao?”

“Điểm xấu xí còn chưa tính, nhìn nàng ta bộ dạng ngu ngốc kia, nhất định là không biết chữ, nghĩ đến đệ nhất thiên hạ lâu, nàng ta cũng không hỏi thăm một chút, không có chút kiến thức mà cũng dám tới nơi này mất mặt, phải biết lão phu đây ngay cả khoa cử thi ba mươi năm, cuối cùng mới vinh hạnh trở thành một đại cử nhân đó.”

Ta nói vị huynh đài tự luyến này, huynh thi ba mươi năm mới thi được cái Cử nhân, huynh nha cũng ý tứ xuất ra huyền diệu, ta cũng thay tổ tông nhà huynh chua xót dùm nha.

Thanh âm đám người đối địch với Hướng Tiểu Vãn càng ngày càng nhiều, tất cả chỉ vì một câu nói.

Từ Đệ Nhất Lâu khai trương đến bây giờ, người có thể nghe được Đệ Nhất Công Tử mở miệng nói chuyện chỉ có ba, hơn nữa ba người này, một nghe nói là đương kim hoàng thượng, một là võ lâm đương đại cao nhân Bạch Bàn Bàn, mà một người khác còn lại là người áo đen thần bí.

Nhưng hôm nay, Hướng Tiểu Vãn chẳng qua là tùy tiện một câu, là có thể làm cho Đệ Nhất Công Tử mở miệng nói chuyện, điều này làm cho bọn họ làm sao không ghi hận, làm sao không đối địch.

Đầu tiên vị công tử kia không nhìn đến bọn dân chúng điên cuồng này, hắn chậm rãi cất bước, đi tới trước mặt Hướng Tiểu Vãn, hướng về phía nàng khẽ mỉm cười nói: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, có thể nể mặt cùng ta uống một chén hay không?”

Trời ạ, Đệ Nhất Công Tử dĩ nhiên phóng thấp tư thái cùng nữ nhân này nói bồi hắn uống một chén?

Bọn họ, không có nghe nhầm chứ?

Nữ nhân này, rốt cuộc là thân phận gì, tại sao có thể đơn giản như vậy liền hấp dẫn đến Đệ Nhất Công Tử. Bọn họ không phục, không phục.

Hướng Tiểu Vãn nhìn đôi mắt câu người kia, cự tuyệt dĩ nhiên không nói ra miệng, cứ như vậy mang theo năm tiểu quỷ, theo Đệ Nhất Công Tử đó vào nhã gian trên tầng hai.

Đệ Nhất Công Tử đem Hướng Tiểu Vãn mang tới nhã gian kia xong, liền nói muốn rời đi đổi quần áo một chút.

Cả bên trong nhã gian, liền chỉ có năm tiểu quỷ cùng Hướng Tiểu Vãn.

Lão Đại quan sát gian phòng này một cái, có chút bất an nói: “Nhũ mẫu, Đệ Nhất Công Tử này nghe nói không đơn giản đâu, chúng ta vẫn là trở về đi thôi.” Nếu bị phụ thân biết được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng?

Ánh mắt Lão Nhị rơi vào bốn phía danh họa treo phía trên, càng xem càng là kinh ngạc.”Trời ạ, không nghĩ tới danh họa trên thiên hạ đã tuyệt tích, toàn bộ đều bị Đệ Nhất Công Tử này lấy được, người này, rốt cuộc là lai lịch gì?”

Ánh mắt Lão Tam rơi vào trên một thanh trường kiếm trang trí, khuôn mặt nhỏ nhắn run lên, cả kinh kêu lên: “Thanh kiếm này là Lãnh Lãnh kiếm, lạnh như băng. Trời ạ, thanh kiếm này là thanh tuyệt thế hảo kiếm, vô số người trong giang hồ muốn chiếm đoạt, Đệ Nhất Công Tử này dĩ nhiên cầm làm đồ trang trí, đơn giản là phí của trời, thiên lý bất dung.”

Lão Tứ tại nguyên chỗ chuyển động, đột nhiên ánh mắt rơi vào trên một quyển sách, tay nhỏ bé kia run lên, tiểu tâm dực dực cầm lên, mở ra, thét chói tai tức thì vang lên.”Mẹ nó, đây là Tiểu Phi Hiệp Chân Nhân Tả Chân quyển hạn chế, ô ô ô, quyển này tả chân nhưng có tiền cũng không mua được, dĩ nhiên ở chỗ này, lại bị bụi bậm làm cho mai một, thiên sát, tại sao có thể như vậy, tại sao có thể...”

Tương đối với bốn người bọn họ, Tiểu Ngũ cũng là một bộ dáng bình tĩnh, an tĩnh ngồi ở trên ghế, ánh mắt thi thoảng rơi vào trên người Hướng Tiểu Vãn.

Ánh mắt Hướng Tiểu Vãn lần đầu tiên bình tĩnh như vậy, nàng xem hướng năm tiểu quỷ, tựa hồ cảm thấy Đệ Nhất Công Tử này thật giống như đang đợi nàng hôm nay đến, nàng từ lúc đi vào bao gian này, trong lòng vẫn có loại ý tưởng kỳ quái này.

Đang lúc năm tiểu quỷ thét chói tai không dứt thì, ngoài cửa vang lên từng trận tiếng chém giết chói tai.

“Cứu mạng... Giết người...”

“Đi mau, xảy ra án mạng rồi.”

Hướng Tiểu Vãn kéo năm tiểu quỷ, từ cửa sổ đi xuống vừa nhìn.

Cả lầu một bị mấy chục người áo đen bao vây, ánh mắt những người áo đen này lạnh như băng, lãnh kiếm trong tay tùy tiện quơ múa, liền có dân chúng ôm đầu chạy thục mạng chết bởi dưới kiếm, máu, vẩy đầy đất, cả lầu một đều là hỗn loạn kinh hãi thét chói tai.

Mà cùng mười mấy tên áo đen đối kháng, chính là hai mươi tên nữ tử áo trắng, những nữ tử áo trắng này võ công mặc dù không kém, nhưng dưới sát chiêu cũng người áo đen, mọi người có dấu hiệu tháo chạy.

Hướng Tiểu Vãn lần đầu tiên thấy loại tràng diện giết người này, nhất thời có chút hù đến.

Mặt nàng tái nhợt, run rẩy lầm bầm.”Mẹ nó, lưu niên bất lợi, mới ra chơi liền gặp gỡ sự tình máu tanh như vậy, thật là có đủ xui xẻo mà.”

Lão Tam này thì đứng ra, ngăn ở trước mặt Hướng Tiểu Vãn, bộ dáng như thiết đúc boong boong. “Nhũ mẫu đừng sợ, có tại hạ ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương người.”

Lão Tứ cũng đứng ra vỗ ngực nói: “Nhũ mẫu, đừng khẩn trương, phụ thân nhất định sẽ tới cứu chúng ta.” Mặc dù nói không khẩn trương, nhưng Độc Cô Sương cũng là run rẩy không dứt.

Lão Đại: “Đúng vậy, nhũ mẫu người yên tâm đi, ám vệ phụ thân phái theo, rất nhanh sẽ xuất hiện.”

Lão Nhị: “Nhũ mẫu, chúng ta đều sẽ bảo vệ người.”

Hướng Tiểu Vãn nhìn năm tiểu quỷ rõ ràng so với mình còn sợ hơn, lại dũng cảm khích lệ mình, trong lòng cảm động nói không ra. Ôm chầm năm tiểu tử, Hướng Tiểu Vãn rất thận trọng nói: “Các con một hồi phải nghe khẩu lệnh của nhũ mẫu, nhũ mẫu đưa bọn con thoát khỏi nơi này. Nhớ, nhất định phải nghe khẩu lệnh của nhũ mẫu hành động.”

“Nhũ mẫu yên tâm, chúng con nhất định sẽ nghe.”

Hướng Tiểu Vãn mang theo năm tiểu quỷ, tiểu tâm dực dực đi xuống thang lầu, tính toán ở trong đám người hỗn loạn từ cửa sau chạy trốn.

Đại sảnh lầu một, mười mấy tên áo đen kia giết đến hăng say, hai mươi tên nữ tử áo trắng kia đã là không địch lại.

Một đao rơi xuống, đầu một người bị chém bay, liền rơi vào dưới chân Độc Cô Sương.

Độc Cô Sương đứng ở thang lầu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tràng diện máu chảy đầm đìa này, nhìn cái đầu người còn đang chảy máu, nàng cực lực tê thanh hô to.

“A...”

Một đạo tiếng la này, nghênh đón chú ý của mười mấy tên áo đen, có một tên áo đen xách theo đao hướng bọn họ vọt tới...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.