Vú Em Siêu Cấp Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 128: Chương 128: Trâu già gặm cỏ non




Lòng của Độc Cô Diễm trăm chuyển ngàn hồi, ánh mắt tới tới lui lui hạ xuống trên người Sương nhi và Đệ Nhất Công Tử.

Tuy nói Đệ Nhất Công Tử lớn tuổi hơn Sương nhi quá nhiều, nhưng nếu quả thật là mệnh số cho phép, hắn cũng không ngăn cản được, định đồng ý với Đệ Nhất Công Tử, bất quá muốn mang Sương nhi đi, đó là không thể nào.

Quyết định chủ ý, Độc Cô Diễm nhàn nhạt nói: “Bản tướng có thể cho phép ngươi tự ý tiến vào phủ tướng quân, nhưng tuyệt không thể để cho ngươi mang Sương nhi đi, đây là bước lui cuối cùng của bản tướng.”

Đệ Nhất Công Tử nghe lời nói không chút nào dao động của Độc Cô Diễm, oán niệm trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi lại nhìn về phía Độc Cô Sương, mặc dù nàng đang cực lực áp chế, nhưng hắn biết, nàng đang sợ mình.

Nếu cứ mạnh mẽ mang nàng đi, nàng nhất định sẽ oán hận mình, không bằng để cho nàng ở lại phủ tướng quân, mình từ từ sẽ quen thuộc với nàng, kể từ đó, càng có thể bồi dưỡng cảm giác, cũng không để cho thê tử tương lai của hắn bị người dòm ngó.

Đã có quyết định, Đệ Nhất Công Tử gật đầu với Độc Cô Diễm. “Được rồi, nhìn ở ngài cuối cùng nhượng bộ, công tử ta lùi một bước, ta muốn ở lại phủ tướng quân, ngài an bài cho ta thân phận, được chứ? Ta xem, lấy thân phận vị hôn phu của Sương nhi là tốt nhất, về phần phu nhân kia của ngài, cũng coi như mẹ vợ tương lai của ta rồi, yên tâm, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực.”

Độc Cô Sương nghe được ba chữ vị hôn phu, thiếu chút nữa từ trong ngực Đệ Nhất Công Tử té xuống.

Người này quả nhiên là đầu óc có vấn đề, thậm chí ngay cả bé loại trẻ con này cũng không buông tha, thật sự là không bằng cầm thú.

Trong lòng có lửa, Độc Cô Sương cũng không sợ, hận hận nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử.

Đệ Nhất Công Tử cảm giác được Sương nhi đang trừng hắn, nghiêng mắt ôn nhu cười với nàng một tiếng, nụ cười, thiếu chút nữa khiến cho Độc Cô sương hộc máu.

Độc Cô Diễm lãnh đạm nhìn tất cả, bình tĩnh nói: “Bản tướng chẳng qua là đồng ý để cho ngươi đến gần Sương nhi, cũng không có tính toán đem Sương nhi gả cho ngươi, về phần Sương nhi cuối cùng có thể tiếp nhận ngươi hay không, vậy phải xem bản lãnh của ngươi rồi. Bất quá bản tướng nói trước, nếu như ngươi dám tổn thương Sương nhi một chút nào, bản tướng coi như dùng tất cả, cũng sẽ khiến cho ngươi trả giá cao. Về phần thân phận của ngươi ở phủ tướng quân, liền tạm định là sư phụ của Sương nhi đi.”

“Cái gì ——”

“Cái gì ——”

Độc Cô Sương và Đệ Nhất Công Tử đồng thời thét chói tai, tựa hồ rất bất mãn với thân phận sư phụ này.

Đệ Nhất Công Tử: “Độc Cô Diễm, ngươi đừng quá đáng, sư phụ cái gì, ta là phu quân tương lai của Sương nhi, sao ngươi có thể để cho ta lấy thân phận sư phụ xuất hiện, ngươi đây rõ ràng là đang hãm hại ta.” Lấy thân phận như vậy, rõ ràng ám chỉ hắn là cầm thú, ngay cả đồ đệ mình cũng không bỏ qua cho.

Độc Cô Sương: “Phụ thân, con nhất định không phải là ruột thịt của người, sao người có thể đối với con như vậy, người lại để cho tên nhân yêu đang trong thời gian phát dục này ở cạnh con làm sư phụ của con, ngộ nhỡ yêu nhân này cầm giữ không được, con không phải trở thành thức ăn ngon trong miệng ông ta, bị ông ta ăn hoàn toàn sao? Không được, phụ thân người không thể đối với con như vậy...”

“Hồ nháo.” Độc Cô Diễm nghe lời không che đậy của Độc Cô Sương, không khỏi tức giận hô lên.

Ba tiểu quỷ phía sau hắn bị lời nói vừa rồi của Đệ Nhất Công Tử chấn kinh đến mặt ngây ngô.

Ôi mẹ nó, trâu già gặm cỏ non, Đệ Nhất Công Tử này cũng quá tính toán đi, lão Tứ, chúng ta mặc niệm thay cho muội.

Độc Cô Sương không phục ngậm miệng lại, nàng hung hăng nhìn chằm chằm Đệ Nhất Công Tử, dùng phát tiết bất mãn trong lòng bé.

Đệ Nhất Công Tử cười cười với nàng, không chút nào đem tức giận của nàng coi là quan trọng, ngược lại thanh âm uy nghiêm của Độc Cô Diễm, khiến cho hắn nhíu mày.

“Độc Cô Diễm, ngươi đừng ép người quá đáng.” Cắn răng nghiến lợi, hận hận nhìn chằm chằm Độc Cô Diễm.

Độc Cô Diễm vẫn lạnh lùng như cũ, không chút nào thối lui. “Đệ Nhất Công Tử, bản tướng có nhượng bộ này đã là không tệ, ngươi cũng một đống tuổi rồi, sau khi Sương nhi lớn lên, ngươi có thể xứng với nó hay không lại là một chuyện khác, ít ở trước mặt bản tướng cò kè mặc cả đi, nếu không đừng trách bản tướng đổi ý.” Thật là lời độc.

“Cái rắm...” Đệ Nhất Công Tử giận đến không có chút hình tượng rống to. “ Cái gì gọi là bổn công tử cũng một đống tuổi, bổn công tử năm nay mới mười tám tuổi, còn có, tuổi thọ của Bạch Tuyết tộc dài hơn người bình thường, bổn công tử vào lúc Sương nhi lớn lên vẫn có thể là bộ dáng hiện tại này, sẽ không già, có nghe hay không, sẽ không già.” Dám nói hắn già, rõ ràng là không sợ chết mà.

Độc Cô Diễm không để ý đến Đệ Nhất Công Tử tức giận dậm chân, hắn nói với ba đứa trẻ sau lưng: “Những gì hôm nay các con nghe được cũng không thể nói với nhũ mẫu, biết không?”

“...” Ba tiểu quỷ đều là sửng sốt. “Phụ thân, tại sao không thể nói với nhũ mẫu?”

Đệ Nhất Công Tử và Độc Cô Sương nghe được lời của Độc Cô Diễm cũng sững sờ. Đúng vậy, tại sao không thể nói.

Độc Cô Diễm nhíu lông mày, nhìn chằm chằm ba đứa. “Phụ thân nói không thể nói chính là không thể nói, sao nói nhảm nhiều như vậy, các con cũng đi xuống chơi đi, phụ thân có chuyện muốn nói với hai người họ.”

Ba tiểu quỷ không tình nguyện lui ra, khi đi vẫn không quên liếc mắt Đệ Nhất Công Tử.

Người này yêu nghiệt như vậy, quả nhiên là sinh ra để khắc ngoại tộc thô lỗ như lão Tứ, tuyệt phối, quả thật tuyệt phối.

Sau khi ba người rời đi, Độc Cô Diễm nhàn nhạt mở miệng. “Đệ Nhất Công Tử, bản tướng đã làm đến bước này rồi, kế tiếp, ngươi nên lấy ra thành ý.”

Đệ Nhất Công Tử không có nhìn Độc Cô Diễm, mà là mặt ôn nhu cười với Độc Cô Sương cười. “Không thành vấn đề, bổn công tử nhất định sẽ giúp ngài giải độc của phu nhân ngài.”

Độc Cô Sương hiện tại đã không sợ Đệ Nhất Công Tử này, mà là lấy một loại ánh mắt căm hận nhìn lại ông ta.

Yêu nhân này, lại dám đánh chủ ý với Độc Cô Sương, bé muốn cho ông ta hối hận khi sinh ra cái ý nghĩ này, bé muốn làm cho ông ta khóc rống rời đi phủ tướng quân.

Trong lòng Độc Cô Sương bắt đầu suy tư kế hoạch của mình, nói vậy tương lai không lâu, phủ tướng quân nhất định rất có ý tứ.

Trong sân cách đại sảnh không xa, nơi này chính là viện của Độc Cô Diễm.

Bên trong phòng, Hướng Tiểu Vãn mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Độc Cô Diễm ngồi bên giường, đang thâm tình vuốt ve mặt Hướng Tiểu Vãn. “Vãn Nhi, rất nhanh nàng sẽ tỉnh lại.”

Đệ Nhất Công Tử đứng một bên liếc mắt. “Độc Cô Diễm, ít diễn đi, mau cút ra, đừng cản trở ta.”

Hắn khá bất mãn đối với việc Độc Cô Diễm an bài thân phận là sư phụ Độc Cô Sương, lúc này vừa đúng bắt được cơ hội trả thù, không hảo hảo về mặt mồm mép tổn hại Độc Cô Diễm này, thật khó tiêu lửa giận trong lòng hắn.

Độc Cô Diễm lại xem hắn trong suốt, ngó cũng không thèm ngó một cái, hôn hai cái lên trán Hướng Tiểu Vãn, đứng dậy đứng qua một bên, để cho Đệ Nhất Công Tử tiến lên giải độc cho Hướng Tiểu Vãn.

Đệ Nhất Công Tử từ lúc sinh ra đến bây giờ, đây là lần đầu tiên bị người không thèm nhìn đến, nếu đổi là trước đây, hừ, hắn sớm đã dùng Nhiếp Hồn Thuật khiến đối phương trở nên điên khùng rồi.

Nhưng, hiện tại hắn không thể làm gì khác hơn là cắn răng nhịn xuống, bởi vì Độc Cô Sương, Nhiếp Hồn Thuật của hắn, thế nhưng không có chỗ dùng ở phủ tướng quân.

Đệ Nhất Công Tử lấy ra ngân châm mang theo, mở ra lấy một cái, đưa tay dò ở trên mạch của Hướng Tiểu Vãn, chuẩn bị dùng ngân châm này khiến cho máu nàng khơi thông, nhưng khi hắn nắm mạch Hướng Tiểu Vãn, lại kinh ngạc đến hét lên một tiếng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.