CHƯƠNG 1: HOA KHAI HOA LẠC
.
Tên của ngươi là Hoa Dục, người giang hồ gọi ngươi là “Huyết Trung Hoa”.
Ngươi là một sát thủ.
Là một sát thủ vang danh khắp chốn giang hồ.
Xác suất thành công của ngươi rất cao, ngươi rất biết cách giết người.
Hay phải nói là, ngươi ngoại trừ giết người ra, cái gì cũng đều không biết, cái gì cũng đều không hiểu, và ngươi cái gì cũng đều không muốn biết, không muốn hiểu.
Điều duy nhất có thể gây cho ngươi một chút cảm giác, chính là sinh mệnh trong khoảnh khắc bị tước đoạt đi, cái tâm yên tĩnh như mặt nước hồ không chút gợn sóng của ngươi, không có lấy nửa điểm rung động.
Sư phụ của ngươi luôn căn dặn ngươi, sát thủ phải vô dục vô tình.
Ngươi gần như vô dục vô tình, ngươi không quan tâm đến bất cứ điều gì, sẽ không cười, sẽ không khóc, sẽ không phiền não, sẽ không tức giận, bi thương và vui vẻ đối với ngươi mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.
Có đôi khi ngay cả sinh mệnh của mình ngươi cũng không quá quan tâm.
Giết chóc là một loại bản năng.
Ít nhất đối với ngươi mà nói, nó là một loại bản năng.
Một sát thủ ưu tú, cho dù nhắm mắt lại, đều có thể tinh chuẩn đâm thẳng đến ở trái tim đối phương.
Bởi vì đó là một loại bản năng.
Đương nhiên cho dù không quan tâm đi nữa, thì sinh mệnh của chính mình dù sao cũng rất quan trọng.
Cũng vì vậy, ngươi không ngừng tiến về phía trước, cho dù ngươi đã lung lay sắp ngã rồi.
Máu đen, từ bụng ngươi chảy ra, loại độc dùmà ngươi trúng, có tên là “Thất Bộ Tiếu”.
Nghe nói ai trúng phải loại độc này, chỉ có thể đi nhiều nhất là bảy bước, sau đó cười không ngừng, cho đến khi kinh mạch đứt đoạn mà chết.
Nhưng ngươi không chỉ đi bảy bước.
Khóe miệng của ngươi cũng chẳng nhếch dùlên.
Kỳ thật ngươi chẳng biết cười là như thế nào.
Trong trí nhớ của ngươi, ngươi chưa từng cười bao giờ.
Nếu có thể, kỳ thật ngươi cũng muốn nếm thử nụ cười mang theo tư vị thế nào.
Đáng tiếc, ngay cả khi bị trúng độc, cũng không có cách nào khiến cho ngươi khuất phục.
Nhưng dù sao đây cũng là loại độc dược nổi danh thiên hạ, ngươi cảm thấy sức mạnh trong người mình từng giọt, từng giọt đang thất thoát dần.
Ngay khi ngươi không thể nào bước thêm được một bước, thì cũng chính là lúc tử vong.
Ngươi nhớ đến mục tiêu của nhiệm vụ ngày hôm nay, nhớ tới bộ dáng tử vong của người đó – môi nhếch lên một cách kỳ dị, chết một cách cực kỳ thống khổ.
Người đó rãi “Thất Bộ Tiếu” đầy ra sàn nhà, biết không dùthể thoát khỏi lưỡi kiếm của ngươi, cho nên dứt khoát ngọc thạch câu phần.
Chỉ là hắn chết, còn ngươi thì chưa chết.
Đương nhiên cái chết cũng sẽ đến nhanh thôi.
Kỳ thật, ngươi quan tâm đến cái chết của hắn còn hơn cái là chết của mình nữa kìa.
Giá trị sinh tồn của ngươi chính là nhiệm vụ phải thành công, mục tiêu nếu không tử vong, thì ngươi cũng chỉ là một sát thủ vô dụng.
Sát thủ nếu không giết người, thì sẽ không có ý nghĩa tồn tại.
Nhưng hai người đều chết hoặc hai người đều sống, tới cùng cái nào tốt hơn đây?
Tại thời điểm đối diện với tử vong, ngay cả ngươi là cũng có chút do dự.
Nhưng giờ phút này, ngay cả việc suy nghĩ ngươi dùcũng cảm thấy có chút khó khăn, ngươi chỉ có thể lấy tay đè lên vết là thương trên bụng do bị kiếm của đối phương lưu lại khi ý chiến đấu, ngươi không ngừng bước về phía trước.
Ngươi không quyết định đi về hướng nào cả, cho đến khi trước mắt ngươi dùxuất hiện một rừng hoa, ngươi đi vào rừng, đi trong vô thức.
Đây là một rừng hoa là rộng lớn, rất rộng lớn, có rất nhiều những cánh hoa rơi, rơi mãi không ngừng, rơi mãi như mưa, màu đỏ, màu hồng, màu trắng, rơi không ngừng không là ngừng, phủ một lớp dày trên đất, ngay dưới chân ngươi.
Rất đẹp, nhưng cũng rất đau thương.
Ngươi vốn là một kẻ không có tâm hồn thưởng thức một phong cảnh đẹp.
Ngươi chỉ biết ngẩng đầu chú ý quan sát cảnh sắc chung quanh mình, nếu không phải để nhận ra nguy hiểm, thì cũng để đoán xem vị trí mục tiêu phục kích.
Cho dù hết ngày rồi lại đến đêm, cho dù bốn mùa thay phiên là luân chuyển, đối với ngươi mà nói cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trên thế giới, có rất ít chuyện có ý nghĩa đối với ngươi.
Ngay cả chính bản thân mình cũng không có ý nghĩa đối là với bản thân ở mình nữa kia mà.
Nhưng giờ phút này, ngay cả ngươi cũng không kềm được dùmà dừng chân đứng lại.
Có lẽ ngươi đã mệt mỏi, có lẽ ngươi đã đứng trước lưỡi đao của tử thần rồi.
Có lẽ ngươi bị những cánh hoa không ngừng rơi như điên kia dùkhiến cho cảm động.
Ngay cả bản thân ngươi cũng không thể nói ý lên được nguyên nhân vì sao.
Một tay ngươi vịn vào thân cây, một tay ngươi đè lên vết ở thương.
Hai chân ngươi không thể nào bước nổi thêm là một bước nào nữa cả.
Ngươi khẽ nhắm mắt lại, biết tử vong đang lay nhẹ bả vai dùngươi.
Diêm vương đã đến đòi mạng rồi.
Nhưng cho dù thế, vào giờ phút này, trong lòng ngươi ở vẫn không ngừng sinh ra nhiều ít những nỗi bi ai, cho dù ngươi vẫn còn muốn cười đi chăng nữa, ngươi cũng không cách nào cười được.
Cứ như vậy rồi chết đi sao?
Ngay khi đó, ngươi nghe thấy tiếng dùbước chân tiến đến, rất khẽ.
Là loại bước chân của kẻ tập võ, nhưng không phải phương pháp đi của kẻ trong giang hồ.
Ngươi ngẩng đầu lên.
Đối phương dừng chân đứng lại.
Ánh mắt ngươi chạm vào mắt hắn. Đó là một thanh niên trên dưới là hai mươi, vô cùng nho nhã. Hắn không phải là một kẻ anh tuấn tuyệt đỉnh, nhưng khí chất của hắn mang đến cho người khác một cảm giác an tâm, tựa như một làn gió xuân dịu dàng ấm áp. Trên mặt hắn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, cho dù là ngươi dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cũng vẫn cười rất nhu hòa. Trên người hắn khoác một chiếc trường bào màu trắng sắc trăng non, trên vai hắn vướn vài cánh hoa hồng hoa trắng, tay hắn xách một hộp thuốc trị thương.
Hộp thuốc?
“Đại phu?” Ngươi đã mở miệng, âm thanh khàn là đục đến đáng sợ, tựa như tiếng nói lạnh lùng thường ngày, xen vào chút hơi thở của tử vong.
“Phải.” Hắn cười, rất khẽ, “Thất bộ tiếu?”
“Phải.” Ngươi có hơi kinh ngạc, người này không ở đơn giản, vừa nhìn qua ở đã biết ngươi trúng loại độc gì rồi.
“Ngươi thật không đơn giản, ta lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ trúng “thất bộ tiếu” mà gương mặt lại không có chút biểu cảm nào.” Hắn lại cười, rất ôn hòa.
Hắn rất thích cười, ngươi nghĩ thầm như vậy.
Bất quá cũng chẳng liên quan gì đến chuyện của ngươi.
“Trúng bao lâu rồi?” Hắn hỏi.
Ngươi dùng bàn tay run rẩy đè lên vết thương, “Cũng sắp hai canh giờ rồi.”
“Ngươi đã đi rất xa?” Hắn lại hỏi.
“Không biết.” Có ai sắp chết lại đi đếm mình đi được bao xa không?
“Tên là gì?” Hắn tiếp tục hỏi.
“Hoa Dục.” Ngươi lạnh lùng nói ra tên của mình, tựa như đang nói với một kẻ không liên quan gì đến ngươi.
“ ‘Huyết Trung Hoa’ Hoa Dục?” Hắn mở to mắt kinh ngạc.
“Phải.” Ngươi trả lời, không sao cả, trong là lòng nghĩ chết ở trong rừng hoa này cũng khá tốt rồi.
Hắn cười, “Lâm Diệp.”
“Cái gì?” Ngươi sửng sốt.
“Tên của ta.” Hắn cười, rất ấm áp.
“… ‘Xuân Thần’ Lâm Diệp? Thiên hạ đệ nhất thần y?” Ngươi ngây ngốc nhìn hắn.
“Không dám.” Hắn cười thành tiếng.
Ngươi biết hắn.
Ngươi nhờ giết người mà nổi danh, hắn nhờ cứu người mà nổi ở danh.
Không có ai ngươi giết không chết, không có ai hắn cứu không sống.
Hắn là thiên hạ đệ nhất thần y.
Thì ra thiên hạ đệ nhất thần y lại còn trẻ như vậy, ngươi nghĩ thầm.
Đương nhiên việc này cũng chẳng liên quan gì đến ngươi.
“Thì ra ngươi lại còn trẻ như vậy.” Hắn cười nói.
“Nhưng lại sắp chết rồi.” Ngươi lạnh lùng ở nói.
Hắn mỉm cười nhè nhẹ, tựa như đã cảm thấy chút thú vị ở ngươi, “Ngươi là người đầu tiên sắp chết mà không cầu ta cứu.”
“Ta không có ý muốn sống.” Ngươi ấn vào vết thương mạnh hơn một chút.
Trời đất đảo lộn, sức lực cơ hồ thất thoát gần như không còn.
Chốc lát nữa đây ngươi sẽ chết, ngươi biết, không lâu nữa.
Có lẽ chết cũng tốt.
Dù sao ngươi cũng chỉ sống mà không quan tâm đến điều gì là cả, sống cũng chỉ là sống mà thôi.
“Thật à?” Hắn nhìn ngươi.
“Cho dù ta cầu xin ngươi, ngươi cũng không nhất định sẽ cứu ta.” Ngươi nói.
Lúc này thật sự chỉ muốn ngửa mặt là lên trời cười dài, nhưng ngươi ở cũng không còn chút khí lực nào, ngay cả nhếch môi cũng phải cố gắng hết sức, hẳn là phải cười, thế nhưng ngươi lại cười không ra.
Trong cuộc đời ngươi, quả thật chưa bao giờ cười, dù ở chỉ một lần.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc quá.
Lâm Diệp nhìn ngươi, lại cười nhẹ nhàng, “Không nhất định.”
“Cái gì không nhất định?” Ngươi lấy lại tinh thần từ trong tư lự, nhưng đầu óc hình như trống rỗng cả rồi.
Cảm giác chóng mặt cuộn lấy ngươi, thân thể ngươi đang run lên, ý thức từ từ trở thành trống rỗng. Ngươi mở to hai mắt, nhưng trước mắt bỗng chốc mơ hồ dần.
“Chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ cứu ngươi ngay.” Nụ cười nhẹ nhàng của hắn rơi vào trong mắt ngươi.
“Cứu ta.” Ngươi nói.
Sau đó, ngươi nhắm mắt lại, thân thể suy yếu không cách nào chống đỡ được sức nặng của cơ thể nữa rồi.
Ngươi ngã xuống, rốt cục cũng ngã xuống.
Ngươi ngã xuống trên mặt đất phủ đầy những cánh hoa, cánh hoa phủ rất dầy, một chiếc đệm làm từ cánh hoa, mềm mại, nhờ vậy ngươi không cảm là thấy đau đớn.
Nếu mùi vị của tử vong là cũng mang theo hương hoa ở ngọt ngào thế này, thì tốt quá rồi.
Cánh hoa không ngừng rơi trên người ngươi, phủ lên người ngươi.
Đây là một rừng hoa dùrộng lớn, với rất nhiều rất nhiều cánh hoa rơi, rơi như khóc.
Ngươi cảm thấy một thứ gì đó ấm là áp chạm vào mặt ngươi, sau đó có người ở lật người ngươi lên, bắt đầu xử lý vết thương của ngươi.
Hắn không nuốt lời, thật tốt là quá.
Còn sống, hẳn là, ít nhất cũng tốt hơn tử vong một chút.
Vì vậy ngươi an tâm, để mặc cho ý thức chìm vào ở trong hắc ám.