Vũ Khí Hình Người

Chương 15: Chương 15: Trò Đùa Quái Ác (15): ĐƯỢC BẢO TỒN Ở DƯỚI PHÒNG ĐIỀU TRỊ




Edit: Ry

Ngọn lửa bùng lên trong chiếc lò sưởi âm tường ngoài phòng khách, tiếng củi cháy lách tách dữ dội không ngừng. Mà khu vực được áng lửa ấy chiếu sáng, bóng ma lập lòe rơi trên khuôn mặt anh tuấn của người thanh niên, nhưng nét mặt gã chẳng thể gọi là vui vẻ.

Mà người cũng đang rất không vui lúc này là Andrew, sau khi ba người chơi chiến thắng trở về, chân mày hắn vẫn luôn khẽ nhíu. Andrew chẳng buồn nhọc lòng che giấu nét mặt nữa, dù sao thì cũng không bày ra nổi vẻ vui mừng, trái lại, ánh mắt hắn còn đầy trào phúng và ác ý đảo quanh người chơi.

Cái nhìn trực diện, dò xét quét qua từng người.

Sự ác ý đến từ NPC như vậy giống như một loại dấu hiệu chết chóc, báo hiệu cho điềm chẳng lành, và thường sẽ khiến người chơi đứng ngồi không yên. Nhưng giờ, cảnh cáo và uy hiếp của hắn đã hoàn toàn mất đi tác dụng vốn có. Vì vài người bị Andrew độc ác nhìn chằm chằm đều đang dồn sự chú ý về phía những người khác --- Nói đúng hơn là đang nhìn vị tân binh kia, hoàn toàn không để tâm tới sự dò xét của hắn.

Thế nên cũng không thấy sợ hãi.

Andrew càng thêm tức giận.

Mà người bị ánh mắt ác độc của hắn “chăm sóc” lâu nhất, tất nhiên là người chơi mới kia.

Nhưng hết lần này tới lần khác Nguyên Dục Tuyết lại chỉ cụp mắt về chỗ, lạnh nhạt tĩnh lặng, không có bất cứ phản ứng nào, ngay cả ánh nhìn cũng chưa từng giao với hắn dù chỉ trong một giây. Mắt Andrew gần như tóe lửa, ánh mắt hắn như lưỡi dao, cạo từ từng sợi tóc mảnh mai của Nguyên Dục Tuyết cho đến mắt cá chân cậu, sự hiện diện vô cùng mãnh liệt --- Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn không thèm nhìn hắn.

Buồn bực của Andrew đều sắp viết hết lên mặt rồi.

Sao người này cứ khiến hắn phải nổi nóng như vậy.

Còn không xử lý được nữa.

Tóc Quăn đang ngậm kẹo trong miệng. Cái này là do ban nãy gã cứ nghiến răng nghiến lợi dán mắt vào màn hình làm Thỏ sợ gã sẽ nghiến vỡ cả răng mất, nên mới tìm đạo cụ bánh kẹo cho gã nhai chơi.

Nguyên Dục Tuyết về chỗ ngồi, gã mặt mày lạnh tanh cắn vỡ viên kẹo rồi nuốt xuống, nhìn chằm chằm cậu nửa ngày mới nói: “Cậu có thể bớt sính chủ nghĩa anh hùng cá nhân đi được không? Đã không có tài cán gì rồi, nóng lòng để được bị thương đến thế à?”

Thỏ không biết sao tự dưng gã lại nổi cáu, bèn vỗ vai gã. Ngay cả đội trưởng Hành cũng phải cau mày, khẽ nhắc tên gã cảnh cáo, nhưng Tóc Quăn vẫn không chịu thôi mà tiếp tục công kích: “Cậu có mấy cái mạng để tặng cho người ta vậy? Đừng có quá đề cao bản thân, một thằng như Mắt Kính còn khá khẩm hơn cậu, thế mà còn vội vã giúp người ta cản đao cơ đấy.”

Mắt Kính đứng dậy.

Sắc mặt y vẫn rất khó coi, lộ vẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng ánh mắt vẫn bén nhọn, không hề che đậy sự sắc sảo.

“Đừng có quá đáng.” Mắt Kính lạnh nhạt liếc gã.

Tóc Quăn không hề sợ y, cười gằn: “Tao nói thật thì có gì là quá đáng ---- Đừng tưởng mày có 'thiên phú' là ghê gớm, ai mà không có chứ?”

“Tôi không thấy mình ghê gớm hay gì hết.” Giọng điệu của Mắt Kính rất bình thản: “Nhưng vẫn khá hơn đứa quỷ con ngây thơ không phân biệt nổi mình thích hay ghét người ta, cả ngày chỉ biết oang oang cái miệng để thu hút sự chú ý.”

Mức công phá của câu này hiển nhiên vượt quá sự chuẩn bị tâm lý của Tóc Quăn, gã sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, trông như bị nói trúng tim đen. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Tóc Quăn tự nhận không thẹn với lương tâm lớn giọng, lại có phần bất lực, phản bác: “Mày có thể đừng đánh trống lảng được không? Tao không thích nhìn mày lừa Nguyên Dục Tuyết ra cản đao cho mình đấy thì làm sao?”

Khi nhìn cảnh Nguyên Dục Tuyết vì thế chỗ cho Mắt Kính mà bị thương được chiếu trực tiếp trên màn hình, gã thật sự nảy sinh một loại cảm giác sốt ruột khác thường.

Đương nhiên Tóc Quăn quy loại nôn nóng đó thành phẫn nộ... Mặc dù thường ngày gã cũng chẳng phải người giàu tinh thần chính nghĩa hay gì.

Bị nhắc tên, Nguyên Dục Tuyết nghi hoặc ngẩng lên nhìn Tóc Quăn: “?”

Những lời vừa rồi gã nói, Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không áp lên bản thân, cũng không nhận ra là Tóc Quăn đang nói chuyện với mình.

Năng lượng dự trữ của cậu tụt xuống quá nhanh, vì để duy trì trạng thái nhạy bén cao độ lúc thi hành nhiệm vụ, sau khi xác định bản thân đang ở môi trường an toàn, Nguyên Dục Tuyết khởi động trạng thái chờ.

Trạng thái chờ của cậu khác với người máy đời thứ hai, đó là cậu có thể cử động, có thể nghe được âm thanh trò chuyện, chỉ là phản ứng sẽ trì trệ hơn một chút... Cũng vì thế mà chỉ lúc được gọi tên, Nguyên Dục Tuyết mới có chút phản ứng.

Đột nhiên bị Nguyên Dục Tuyết nhìn như vậy, Tóc Quăn cảm giác mình như kẻ tình nghi bị bắt quả tang ở ngay hiện trường vụ án.

Gã thấy cặp mắt đen tuyền xinh đẹp của người thiếu niên kia nhìn mình với chút bối rối, cảm giác như tất cả tâm tư bé nhỏ của bản thân đều bị đâm thủng, tức khắc chột dạ vô cùng, khuôn mặt cũng nóng lên. Dù có muốn tiếp tục mạnh miệng thì Tóc Quăn cũng khó có thể cứng rắn như ban nãy, thậm chỉ gã còn nảy sinh một loại cảm giác bị đánh bại rất vi diệu... Tại sao mình lại nói cậu ấy như vậy?

Sẽ làm người ta thấy ghét thật à?

Đợi nửa ngày cũng không thấy Tóc Quăn đáp lại, Nguyên Dục Tuyết cũng không quay đi mà cứ thế cụp mắt. Hàng mi dài rậm khi buông xuống tạo thành một cái bóng nhạt, trông ngoan đến mức có thể kích thích cảm giác áy náy mãnh liệt của người khác. Tóc Quăn quả thực là đứng ngồi không yên. Cũng chính vào lúc này, gã nghe thấy giọng của Andrew, tự dưng cảm thấy thật êm tai, thế là tặng hắn một cái nhìn khen ngợi.

Andrew đang sầm mặt tuyên bố trò chơi thứ ba: “...”

Mẹ nó, không hiểu sao mà sởn hết cả gai ốc, còn thấy hơi bực nữa.

Phương pháp chọn lựa đương nhiên vẫn là hình thức bốc thăm. Chỉ là lần này, khi ống thẻ được chuyển tới chỗ Tóc Quăn, gã cấm cảu nhìn nó một cái rồi im lặng đẩy đi. Trong tiếng que trúc va vào nhau lách cách, ống thẻ được vững vàng đưa tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Tóc Quăn nói: “Cậu rút trước đi.”

Andrew như hiểu ra, cười khẩy liếc gã một cái.

Nguyên Dục Tuyết cũng không có yêu cầu gì với trình tự bốc thăm, vì đang ở trạng thái chờ nên động tác của cậu chậm hẳn một nhịp rồi mới vươn tay rút que thăm ra từ chiếc ống.

“Vận may” ập xuống.

Lá thăm đầu tiên đã có màu đỏ thẫm.

Con ngươi của những người chơi khác thoáng co rút, có người còn hơi bĩu môi, lộ vẻ hoài nghi, thậm chí là không khách khí nhìn về phía Andrew.

Thật sự sẽ có người xui xẻo đến mức đó, trúng hẳn ba lần liên tiếp?

“Phương pháp công bằng nhất.” Đội trưởng Hành bỗng mở miệng. Giọng anh bình tĩnh trầm trầm mà lạnh thấu xương, làm người nghe nhớ tới cơn gió xoáy bên ngoài tháp cao ngày đông, lúc này trận gió ấy cũng đang quét thẳng về phía Andrew. Anh không hề che giấu sự nghi ngờ của mình: “Xem ra cũng không công bằng đến vậy.”

Andrew giơ hai tay, thờ ơ mở miệng, trong con ngươi màu vàng lại đựng đầy ác ý: “Vận số mà, lúc cao lúc thấp, luôn rất khó để giải thích.”

“Nhưng như vậy thì chán lắm.” Thỏ thở dài nói: “Không có việc gì làm hết. Andrew thiếu gia, cậu cũng không thể để tôi ngồi nhìn cả ngày thế này chứ?”

Cô thương lượng với Andrew: “Không thể đổi thành xung phong đăng kí à? Tôi cũng muốn chơi mà. Nếu cứ không rút được thì thật sự là xui xẻo quá rồi.”

Cô gằn giọng ở mấy chữ “xui xẻo”, nghe có chút kì quái.

NPC có quyền hạn rất lớn, thậm chí còn có thể làm vài chuyện nằm ngoài quy tắc.

Nhưng dù có làm gì thì bọn họ đều sẽ bị quy tắc của phó bản kìm hãm... Nếu không thì ngay từ phút đầu gặp mặt, những sinh vật không phải người này đã có thể truy sát tất cả người chơi chứ không cần phải làm theo trình tự.

Năm lần bảy lượt bị chất vấn, gương mặt Andrew khó có thể nhận ra hơi phồng lên. Có lẽ là nhận được cảnh cáo, hắn mệt mỏi khua tay: “Vậy trò chơi tiếp theo mọi người có thể thoải mái đăng kí, ai chơi cũng được. Nhưng giờ...”

Hắn dang tay: “Mong tất cả tôn trọng luật chơi.”

Mặc dù thừa biết kết quả bốc thăm có vấn đề, nhưng quy tắc đã được hình thành, người chơi không thể ngang ngược can thiệp vào.

Tuy là có bất mãn, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là hai bên đều nhường một bước, những người khác tiếp tục bốc thăm.

Nguyên Dục Tuyết không ý thức được rằng kết quả bốc thăm của mình suýt chút nữa đã tạo ra một trận giằng co giữa người chơi và NPC. Với cậu, tâm tình phức tạp của con người là một lĩnh vực rất khó phân tích, huống hồ hiện giờ Nguyên Dục Tuyết vẫn đang ở trong trạng thái chờ, cậu gần như không có phản ứng gì với những tác động không quá mãnh liệt từ bên ngoài.

Que thăm màu đỏ kia được cậu đặt lên bàn, ngón tay thả lỏng úp lên trên. Màu đỏ thắm lấp ló bên dưới càng khiến bàn tay kia trở nên trắng mịn tinh tế, tựa như màu tuyết tan.

Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Trạng thái chờ của cậu, trong mắt người khác lại là mỏi mệt khó nén, trông còn có vẻ hơi suy nhược.

Lần này người trúng thưởng là một cô gái trẻ khác trong nhóm, cô có mái tóc dài nhuộm màu vàng óng, khuôn mặt đậm các đường nét lai tạp. Lúc tự giới thiệu cũng chỉ là hai chữ đơn giản.

“A Vàng.”

Xem ra là một người có tính cách lạnh lùng.

A Vàng thấy mình bốc trúng thì cũng không có phản ứng gì, chỉ là sau khi đặt que thăm xuống, kín đáo nhanh chóng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái.

Khi Andrew đã lên kế hoạch xong trong đầu, đang chuẩn bị tuyên bố luật của trò chơi tiếp theo cho “nhóm bạn may mắn“. Nhưng vì trình tự thay đổi mà Tóc Quăn bị đổi xuống thành bốc thăm cuối cùng, đột nhiên tiến tới lấy trước một que thăm từ trong ống thẻ, gã không thèm nhìn đã càn rỡ vứt nó xuống mặt bàn.

“Cuối cùng cũng trúng.” Gã lười biếng nói: “Vẫn hên ra phết.”

Từng chữ đều chứa đầy khiêu khích.

Andrew thoáng sững sờ. Trong sắp xếp của gã, Tóc Quăn sẽ không thể tham gia trò chơi này cùng với Nguyên Dục Tuyết, kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán... Hắn sầm mặt nhìn que thăm đỏ, dù biết rõ chắc chắn đối phương đã động tay động chân thì hắn cũng không thể nói ra mấy lời như “cậu không thể rút được lá thăm đỏ“.

Dù sao thì đây cũng là một trò “xác suất“.

Thế nên Andrew im lặng một hồi, nhanh chóng sửa lại trò chơi đã chuẩn bị cho vòng tiếp theo, cố gắng đè giọng mà cười nói: “Lá gan của mọi người, hẳn là cũng lớn chứ?”

“Đã trễ thế này rồi, để tránh cho tất cả cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, chúng ta chơi trò gì đó kích thích một chút nhé.” Hắn mỉm cười nói như thể hắn rất quan tâm tới mọi người: “Nghe đồn biệt thự này được cải tạo từ một pháo đài cổ, ở tầng hầm dưới mặt đất vẫn còn giữ lại 'phòng điều trị' năm xưa, còn có các dụng cụ chữa bệnh và tiêu bản của thời kì đó. Tôi vẫn luôn chê chỗ đó bụi bặm còn ngột ngạt nên lười chưa cho dọn dẹp, chỉ để người hầu đóng lại cửa tầng hầm --- Có điều hôm nay, có thể mở nó ra.”

“Trò chơi thứ ba chính là đi khám phá tầng hầm.” Giọng điệu của Andrew rất ôn hòa, như thể điều hắn đang yêu cầu chẳng có gì khó khăn: “Để chứng minh rằng mọi người đã chăm chỉ khám phá, điều kiện chiến thắng sẽ là mang về một tiêu bản từ dưới tầng hầm.”

A Vàng đột nhiên hỏi: “... Dưới đó có tiêu bản gì?”

Lần này Andrew thoải mái cười rộ lên.

“Còn có loại tiêu bản nào nữa?” Hắn khẽ liếm môi: “Đương nhiên là tiêu bản cơ thể người rồi.”

________________________

Dạo này bệnh lười lại tái phát nên mọi người thông cảm nhé =)))))))))))))))))) Mé dạo này cứ bị nghiện cái game nonogram, game xàm xí mà không hiểu sao ngày nào cũng cắm mặt chơi 2-3 tiếng đồng hồ =)))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.