Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Chương 82: Chương 82: (H) Ngọt Ngào Trên Đảo Hoang




Vương Minh Hàn và Diệp Diệp tình chàng ý thiếp ở bên trong nhưng bên ngoài dường như đã trời long đất lở, hai chiếc trực thăng quy động rất nhiều người tỏa ra tìm kiếm nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có một chút dấu vết nào

Trong hang động ẩm mốc chứa xác một con cá sấu khổng lồ, Vương Minh Hàn bế Tiểu Diệp đến cạnh mép hồ, anh nhỏ nhẹ nói với cô

“Lúc anh rơi xuống dưới đã vô tình phát hiện ra bên dưới đáy hồ nước thông ra bên ngoài nhưng anh lại không biết đó là nơi nào, nhưng mà chỉ có cách này chúng ta mới có thể thoát thân. Em biết bơi không?”

Tiểu Diệp gật đầu, cô đương nhiên là biết, từ nhỏ đã được huấn luyện làm sát thủ, đừng nói là bơi hay lặn, bảo cô lái máy bay cũng còn được

Sự lo lắng của Vương Minh Hàn giảm đi phần nào, anh nhíu mày đắn đo nhìn cô “Chân của em ổn chứ?”

Tiểu Diệp mím môi một cái, ngay sau đó cô dứt khoát gật đầu “Không ổn thì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì chân đau mà phải chết ở chỗ này sao? Em không yếu đuối vậy đâu, anh yên tâm”

Vương Minh Hàn cau mày, anh biết cô vẫn đang cố gắng nhưng đây cũng là cách duy nhất rồi. Vương Minh Hàn vẫn bế cô trên tay, chân anh từng bước, từng bước bước xuống đáy hồ

“Em sẵn sàng chưa?”

Tiểu Diệp gật đầu “Ừm” một cái. Vương Minh Hàn đặt cô xuống nước. Cả hai hít lấy một hơi thật sâu rồi hụp người chúi đầu xuống tận bên dưới đáy

Vương Minh Hàn bơi đến một góc, nằm bên dưới đáy hồ là một cái hố tròn đủ để hai người đồng thời chui lọt. Anh chỉ chỉ tay vào bên trong, ý tứ chính là bơi vào trong đây, Tiểu Diệp đương nhiên là hiểu ý, sau đó cả hai đồng loạt chui thân bơi qua chiếc hố đó.

Xung quanh bây giờ đều là nước, trước mặt hai người là một màn đêm tối om khiến cô không thấy gì...

Vương Minh Hàn và Tiểu Diệp đều cực lực bơi về hướng trước mặt. Nhưng không việc gì là dễ dàng cả, con đường phía trước vẫn tối om, chứng tỏ một điều họ vẫn chưa ra khỏi cái lối thoát đó.

Họ càng bơi lại thấy càng dài, cảm giác như con đường trước mặt là vô tận vậy. Đến lúc này, toàn cơ thể của Tiểu Diệp lại bắt đầu co rút bởi vì không có đủ oxi cung cấp cơ. Hiện tượng chuột rút lại bất ngờ xuất hiện khiến cô không kịp trở tay, cơ thể nhíu chặt lại, từng ngón tay ngón chân co quắp vô cùng khó chịu

Ngay sau đó, toàn cơ thể cô gần như không còn khả năng di chuyển nữa, nó đau buốt khiến cô còn tưởng rằng mình chết là cái chắc.

Vương Minh Hàn chợt nhận ra Tiểu Diệp đột nhiên bị trượt lại phía sau, anh hốt hoảng quay lại, bàn tay to lớn túm chặt cổ tay của Tiểu Diệp kéo cô lên.

Tức thì, Vương Minh Hàn đặt môi mình lên phiến môi cô, tiếp không khí vào để cô có thể tiếp tục thở. Vương Minh Hàn không ngừng tiếp không khí cho cô, hai chân anh vẫn gắng sức mà vùng vẫy dưới nước để có thể di chuyển tiếp tục

Tiểu Diệp từ từ bình ổn lại, Vương Minh Hàn một tay giữ lấy eo cô, một tay không ngừng cực lực bơi về phía trước. Tiểu Diệp thấy anh cố gắng như vậy liền góp sức mình, cô cũng một tay giữ lấy anh, một tay cực lực bơi về phía trước

Bơi được một đoạn nữa, bỗng trước mắt họ dần dần xuất hiện một thứ ánh sáng hình vòng tròn, Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn vui mừng đồng loạt cố hết sức mà sải tay bơi về chỗ ánh sáng đó.

Tia sáng hứa hẹn một vùng trời đầy hy vọng

Càng bơi đến gần vòng sáng hình tròn, sức nước hút lại càng mạnh, vừa chạm đến ngưỡng quy định, cả Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn đều bị sức nước hút mạnh khiến cho họ lộn quanh mấy vòng, trời đất như quay cuồng trống rỗng vậy

Rồi đột nhiên, cả hai người bị dòng nước rút mạnh một cái, cả hai chui tọt ra khỏi cái hố nước đó. Bây giờ xung quanh họ đều là một khoảng không gian vô tận, tất cả đều bị bao trùm bởi nước và nước.

Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn cố gắng hướng người ngoi lên khỏi mặt nước. Trong chính thời khắc suýt chết đó, Tiểu Diệp vừa mừng đến rơi nước mắt, vừa bấm bụng càu nhàu mắng

Con bà đó, bà đây kỵ nước...

Giữa một vùng nước mênh mông chỉ có hai cái đầu nhô lên khỏi mặt nước, Tiểu Diệp và Vương Minh Hàn đưa mắt nhìn nhau. Vương Minh Hàn bật cười sang sảng “Chúng ta thoát rồi”

Tiểu Diệp vung tay lên cao đập nước bẹp bẹp như một cách để ăn mừng, cô quá phấn khích khi mà gặp nhiều nạn lớn như vậy mà cái mạng nhỏ này của cô vẫn không đi chầu ông bà tổ tiên, phải nói là phúc khí của cô quá ư là lớn đi “Em không bị ăn thịt nữa”

Cả hai vui mừng như vậy giữa một vùng trời bao la toàn là nước.

Sau một lúc vui đủ rồi, bây giờ quay trở lại hoàn cảnh chính...

Nước nhiều thế này thì làm sao biết phải bơi về đâu? Đó là vấn đề nan giải nhất bây giờ. Phút chốc, nỗi khó khăn lại ập đến tức thì khiến hai người không kịp trở tay

Không còn cách nào khác, hai người có cứ thông thả bơi sát mặt nước, tới đâu thì tới vậy

Bơi được một đoạn là Tiểu Diệp lại hỏi Vương Minh Hàn vài câu hỏi đầy tính hóc búa “Liệu có khi nào bên dưới có con cá mập hay con quái vật nào khác nữa không anh? Nó sẽ không ăn thịt em chứ?”

Vương Minh Hàn bật cười kéo cô bơi kè kè theo bên cạnh mình “Không đâu, nhưng nếu có thì em cứ bảo nó ăn thịt anh. Đừng ăn thịt vợ anh, thịt vợ anh chỉ một mình anh mới được phép ăn thôi”

Tiểu Diệp bật cười khi bị anh chọc như vậy, nhờ đó mà cô yên tâm hơn, cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình không thấy điểm dừng của mình

Được một lúc, Tiểu Diệp lại cảm thấy cơ thể mình có vấn đề rồi, tay chân mỏi nhừ, cô không thể tiếp tục được nước. Yêu cầu được nghỉ ngơi, ấy vậy mà Vương Minh Hàn lại không cho cô được nghỉ ngơi giữa biển, anh buộc cô phải bám lấy lưng mình, còn anh sẽ bơi thay cho cô

Vương lão đại này, anh cũng chiều vợ quá rồi đó

“Nhiệm vụ của em chỉ là nương tựa vào anh, làm mắt cho anh” Ý tứ của Vương Minh Hàn là muốn cô ngồi trên lưng mình để quan sát xem có phát hiện gì không? Bây giờ mục tiêu họ muốn hướng tới đơn giản chỉ là đất liền mà thôi

Tiểu Diệp gật đầu tuân lệnh, cô bám lấy vai anh, cơ thể cô như được anh cõng trên lưng vậy. Cả hai như vậy lại rất vui vẻ, đời này gặp được anh, dù có chết bên cạnh anh thì cô cũng mãn nguyện

Tiểu Diệp mỉm cười nhìn trời, nhìn mây, nhìn nước...

Rồi cuối cùng cũng nhìn thấy được thứ họ muốn, Tiểu Diệp vui mừng chỉ tay về hướng nào đó mà hét lên “Bên đó, bơi qua bên đó đi anh”

Vương Minh Hàn thấy thái độ hớn hở đó của cô liền biết họ tìm được đất liền rồi, anh bỏ sức lực ra theo hướng tay của cô mà bơi đến nơi đó.

Nơi đó không phải đất liền mà là một hòn đảo. Nó nằm chơi vơi giữa một vùng nước bao la như vậy. Không biết ở đó còn nguy hiểm gì không nhưng mà không nghĩ ngợi nhiều nữa, có còn hơn không. Lên được đó trước rồi mọi thứ tính sau vậy.

Bơi mãi, bơi mãi một đoạn rất xa nữa, gần nửa ngày trời, hai người mới bơi được đến đó. Đến nơi, Vương Minh Hàn mệt đến mức nằm sải dài hai tay, hai chân, mặt hướng lên trời không ngừng thở để lấy lại hơi sức.

Tiểu Diệp đến nơi cô liền khập khiễng chạy quanh bãi cát trắng nơi này xem xét một lúc, nước sát bờ trong xanh thấy được cả đáy. Tiểu Diệp hào hứng đến nỗi quên cả cổ chân đang đau liền ngồi xuống bên cạnh Vương Minh Hàn dũi thẳng hai chân ra nghịch nước.

Cô bất chợt quay sang nhìn anh như muốn nói gì đó nhưng lại thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, một sự e thẹn chợt chạy trong đáy mắt cô

“Nhìn cái gì thế?”

Vương Minh Hàn nhoẻn miệng cười, anh giữ vai Tiểu Diệp kéo cô ngã xuống lòng ngực mình “Em không chỉ có hai trái tim mà còn có hai tính cách. Một là nhiệt tình như lửa, hai là nhu mì như nước”

Tiểu Diệp cau mày nghĩ ngợi một lúc, có phải Vương Minh Hàn đã dùng từ sai rồi không? Ngay lúc cô còn chưa hiểu gì thì đã nghe thấy anh cười cười nói nói

“Những lúc nhiệt tình khi em ở trên giường”

“Đáng ghét” Tiểu Diệp vung tay đánh mạnh vào ngực anh một cái làm cho Vương Minh Hàn khoái chí bật cười ha hả

“Còn những lúc như thế này em lại rất nhu mì khiến cho anh có cảm giác đâu đó trong em rất trẻ con, rất đáng yêu”

Tiểu Diệp liếc nhìn anh một cái, cô kéo anh ngồi dậy rồi khẽ khàng đặt hai bàn tay của mình lên hai bên vai anh sau đó một đường uyển chuyển vuốt thẳng xuống cơ bụng, cử chỉ đầy ý tứ gợi tình, đi kèm với đó là hành động cắn nhẹ phiến môi dưới của cô, nụ cười nửa kín nửa hở thật kích thích dây thần kinh của chủng loài khác giới

Vương Minh Hàn bị hai bàn tay mềm dẻo ấy thu hút tầm mắt, tiêu cự anh dời thẳng đến đôi bàn tay ấy đang không yên phận mà quấy rầy anh. Âm thanh nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô bay bổng quanh vành tai của anh lại càng khiến cho trái tim anh tan chảy hơn bao giờ hết

“Vậy Vương lão đại thích em nhiệt tình như lửa hay là nhu mì như nước đây hả?”

Vương Minh Hàn nhoẻn miệng cười, anh đưa tay nâng cằm cô lên “Chỉ cần là em thì anh đều thích”

Tiểu Diệp nhào đến tựa vào người anh, gò má ửng đỏ vì nắng của cô cũng áp chặt lên vòm ngực rộng lớn của anh, ngón tay thon dài của cô lại theo đó tùy tiện vẽ lên vài vòng trong trên ngực anh

“Anh yêu à”

“Sao?”

“Ở đây không có người, hay là chúng ta...thử ở đây xem thế nào?” Tiểu Diệp nói xong lại cảm thấy liêm sỉ của mình không biết đã vứt bỏ đâu mất rồi, ai đời lại đi đề nghị với đàn ông chuyện này, nhưng mà....

Cô muốn thử thật mà

Càng nghĩ, hai bên má của cô càng đỏ lên như màu tôm luộc

Vương Minh Hàn nghe thấy cô nói như vậy, anh sững người trong giây lát, anh biết cô rất phóng khoáng nhưng thật không ngờ vào những lúc nguy hiểm, đứng giữa nơi nước sôi lửa bỏng thế này mà cô còn có thể hào phóng như vậy.

Vương Minh Hàn đưa tay lên nhéo nhẹ vào đầu mũi cô, cử chỉ nhất mực yêu chiều “Tiểu yêu tinh, em đúng là khiến người khác phải yêu thương”

Tiểu Diệp giả làm mặt quỷ như muốn lấp liếm vẻ ngượng ngùng khi nãy, cô dời hai cánh tay của mình quấn vòng quanh cổ anh rồi lại mang theo sự quyến rũ của nữ nhân kề sát mặt cô vào gương mặt cương nghị của anh

“Vương lão đại, ở đây là đảo hoang, trên là trời, dưới là đất, xung quanh bị bao trùm bởi cây xanh rậm rạp, anh còn ngại gì mà không bộc lộ bản thân đi”

Vương Minh Hàn mỉm cười lật người cô nằm ngửa xuống cát, đảo khách thành chủ, bàn tay to lớn của anh nâng cằm cô lên rồi đặt lên đó một nụ hôn, chiếc lưỡi ươn ướt điên cuồng xâm chiếm lấy khoang miệng cô, dường như là muốn mút hết sự ngọt ngào của cô vậy. Mãi đến khi không khí trong cơ thể cô bị ai đó rút sạch, phiến môi đỏ hồng cũng bị cắn đến sưng lên thì anh mới chịu thả cô ra, gương mặt nam tính lần này lại trở nên yêu nghiệt vô cùng mà khắc chế cô

“Vốn là dự định để dành cho đêm tân hôn, nhưng có người đã không thể đợi được rồi”

Tiểu Diệp làm vẻ khinh thường ra mặt “Xùy, ai mà thèm”

Vương Minh Hàn nhướng mày hỏi lại “Thật không? Thật là không thèm không?”

Khóe môi cô giật giật, vẻ mặt rõ ràng là thích muốn chết nhưng lại giả vờ chẳng quan tâm “Thật mà”

Anh nhếch miệng cười quỷ quyệt, hai cánh tay vốn đang khóa cô ở giữa cũng buông ra, sau đó thì một nước quay người ngồi dậy. Tiểu Diệp thấy Vương Minh Hàn có ý chưa đánh đã rút lui liền lấy làm uất lắm, cô nghẹn nguyên một cục tức ở cổ họng, thấy “tiểu thịt tươi” trước mắt vậy mà không ăn được. Tiểu Diệp giận đến mức bàn tay cấu lấy một nắm cát ném thẳng vào lưng anh

Vương Minh Hàn chỉ còn biết lắc đầu cười khổ nhưng lại không quay đầu lại nhìn cô, một mình đảo bước đi thẳng vào khu rừng cây bên trong

Tiểu Diệp bật người ngồi dậy, hậm hụt đứng đó mà gào lên như để cho gã đàn ông khốn kiếp nào đó nghe thấy “Chân em đau, không đi được”

Vương Minh Hàn lại khịt mũi cười, anh đưa tay lên tự vỗ vỗ vào mặt mình, sau đó lại giả vờ làm bộ dạng trầm tĩnh đến lạnh lùng, bộ dạng cực soái quay người hướng về phía cô.

Anh không nói không rằng từng bước tiến đến bế ngang cô lên, sau đó lại tiếp tục nửa chữ cũng không nói mà đi thẳng vào trong

Bên trong là cây cối rậm rạp nhưng lại không mang vẻ bí ẩn giống như của mấy khu rừng trước đây, nói ra rừng nhưng thật ra không lớn, đứng ở bên đây cũng có thể nhìn xuyên qua bìa rừng bên kia, rõ ràng là không có gì trở ngại. Nhưng bây giờ thứ Vương Minh Hàn lo lắng nhất vẫn là vết thương ở chân của cô, ở đây không biết có loại thảo dược có thể ngăn chặn vết thương không bị nhiễm trùng hay không?

Vương Minh Hàn đặt Tiểu Diệp ngồi lên một tảng đá to, nửa thân dưới của tảng đá ấy bị chôn vùi trong đất cát.

Để cô ngồi ngoan ngoãn trước mặt mình, anh quỳ xuống đất cẩn thận nâng chân cô lên nhẹ nhàng đặt lên đùi mình mà xem xét. Đôi lông mày hình lưỡi kiếm cau chặt lại rất khó coi

Tiểu Diệp nhìn nét mặt của anh, cô không kìm lòng được mà đưa tay lên vuốt ve theo đường lông mày của anh, cử chỉ dịu dàng đến mê người “Sau này đừng cau mày nữa”

Nghe cô nói như vậy, chợt vùng giữa hai đầu chân mày giãn ra, anh ngước mắt lên nhìn vào gương mặt xinh đẹp của cô, trái tim không hiểu sao lại thấy ấm áp vô cùng “Anh rất ít khi cau mày cho đến khi gặp em, dần dần nó lại trở thành thói quen...Thói quen rất khó bỏ, vì vậy em đừng rời xa anh”

Tiểu Diệp mỉm cười gật đầu “Trước kia cuộc sống của em chỉ có chờ ăn, chờ thở và chờ chết, nhưng còn bây giờ, em chỉ có mỗi một việc duy nhất là chờ anh. Chờ anh trở về nhà, chờ anh cùng ăn cơm, chờ anh cùng đưa em đi dạo, chờ anh bước đến trước mặt em và nói yêu em, chờ anh cùng em ngồi tựa đầu bên nhau và khi đó anh sẽ kể cho em nghe về những rắc rối anh gặp phải trong ngày. Chờ anh nắm chặt tay em dù sau này chúng ta có già đi, có chết đi”

Vương Minh Hàn cảm thấy có một cảm giác nghẹn lại ở cổ, anh chầm chậm đưa tay lên bẹo nhẹ vào má cô và nói với cô rằng

“Anh sẽ không để em phải chờ”

Đây có lẽ là lời hứa mà không ai có thể dễ dàng làm được. Chờ đợi chính là bản chất của cuộc sống, quá nhiều điều trăn trở khiến chúng ta phải chờ, phải đợi...Nhưng anh lại dám nói với cô câu này, cô tin đây chắc chắn không phải là lời hứa suông của anh. Sự thật lòng toát ra từ trong ánh mắt của anh lại khiến cho trái tim cô hạnh phúc đến mức phải rơi nước mắt.

Cô choàng tay ôm lấy anh, cả gương mặt ướt đẫm nước mắt chôn chặt vào bả vai của Vương Minh Hàn rồi liên tục gật đầu “Vương Minh Hàn, em yêu anh”

“Diệp Diệp, anh yêu em” Vương Minh Hàn đắm chìm trong sự hạnh phúc, anh vừa nói vừa vuốt vuốt nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ

Ngay khi anh vừa tính đẩy cô ra để xem nét mặt của cô thì bất chợt anh lại cảm giác thấy dường như cô đang lắc đầu kịch liệt, ý tứ chính là không chịu để anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của mình, anh trăm lần ngàn lần cũng không nỡ nên đành thôi

“Bảo bối ngoan. Đừng khóc”

Dỗ dành một lúc Tiểu Diệp mới chịu buông Vương Minh Hàn để cho anh xem vết thương cho mình, những chiếc lỗ bị lưỡi bẫy thú rừng găm sâu đang dần trở nên đen sậm, rõ ràng là có dấu hiệu của việc nhiễm trùng rồi

Vương Minh Hàn đảo mắt nhìn quanh một lượt, anh dường như đã phát hiện ra thứ gì đó có ích rồi, anh bảo cô ngoan ngoãn ngồi ở đây đợi anh, anh đi một lúc sẽ về. Quả thật Vương Minh Hàn đi không bao lâu liền quay lại, trên tay lại mang theo rất nhiều nấm hương

Tiểu Diệp nhìn thấy cô sực nhớ ra nấm hương có tác dụng kháng viêm, tăng cường hệ thống miễn dịch. Vương Minh Hàn vẫn ở tư thế nâng chân cô cẩn thận đặt trên đùi mình, anh bỏ nấm hương vào miệng rồi nhai nhuyễn ra, sau đó lấy chúng đắp quanh cổ chân cô, anh còn cẩn thận xé một mảnh vải ở tay áo của mình rồi buộc chặt cổ chân cô lại tránh để cho nấm rơi ra ngoài.

Thành quả của mình khiến cho Vương Minh Hàn khá hài lòng, anh mỉm cười xòe bàn tay mình ra trước mặt cô “Đưa cho anh tín vật định tình”

Tiểu Diệp không hiểu nhưng cô liếc mắt nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương “Tỏa sáng vĩnh cửu” trên tay mình liền cảnh giác giấu thứ sáng chói đó ra sau lưng rồi lại giả vờ như không nghe, không biết

Vương Minh Hàn quả thật là bị bộ dạng này của cô chọc cho cười chết mất, anh thở dài giải thích cho cô hiểu “Không phải, anh cần chiếc kẹp màu hồng của em”

Tiểu Diệp hiểu ra ý của anh liền thấy xấu hổ vô cùng, bộ dạng giữ của ra mặt đó thật sự khiến người khác tức chết, cô cười hề hề rồi cúi đầu vén tóc xuống, chiếc kẹp màu hồng đó là quà tặng của mẹ cô trước khi xảy ra vụ thảm sát năm đó vì thế từ khi Vương Minh Hàn giao lại cho cô thì không lúc nào là cô không mang theo bên mình. Chiếc kẹp đó được cô tỉ mỉ ngụy trang kẹp chặt phần tóc nằm ở sau ót của cô nhưng lại bị lớp tóc đen nhánh bên ngoài che phủ lại nên không ai nhìn thấy được.

Cô tháo ra rồi đưa cho anh nhưng cô vẫn chưa hiểu anh muốn làm gì, thấy anh vừa có ý rời đi liền giữ tay anh lại “Làm gì thế?”

Vương Minh Hàn vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, nhẫn nại giải thích một chút “Báo tín hiệu cầu cứu”

Tiểu Diệp hiểu ra liền thả tay anh ra và chính lúc này cô cũng hiểu luôn Vương Minh Hàn đã giở trò cài thiết bị gián điệp vào đó để tránh cô bị lạc mất. Nói lạc mất nghe cho xuôi tai vậy thôi chứ thật ra là sợ cô bỏ trốn đây mà.

Tiểu Diệp thấy uất ức lắm, thì ra cô đi đâu về đâu đều bị cái gã này kiểm soát được tất cả. Càng nghĩ cô càng thấy bản thân bị ức hiếp...

Không cam tâm

Vương Minh Hàn đi ra ngoài liền dùng tín hiệu phát ra từ trong chiếc kẹp đó như để báo cho bọn người “Tứ đại hộ pháp” đó biết vậy. Sau đó anh lại quay vào chỗ cô, Tiểu Diệp dĩ nhiên không nhịn được liền lên tiếng trách anh, còn Vương Minh Hàn lại đơ đơ ra đó như chẳng có chuyện gì. Cảnh tượng này lại không khác gì lão công bị vợ mình cào nhào

Chuyện như ăn cơm bữa ấy mà...

Tối đó, đề phòng việc viện binh chưa đến kịp nên Vương Minh Hàn đã mượn loại vũ khí trang sức của Tiểu Diệp để đi “chặt cây làm nhà”

Tiểu Diệp đương nhiên không muốn để bảo bối giết người của mình đi làm những việc tầm thường như vậy, cô cư nhiên phản đối nhưng cuối cùng lại bị Vương Minh Hàn dùng mỹ nam kế để lừa cô, đã vậy còn dùng chiếc kẹp tóc màu đen kia không khác gì một con dao đẽo gỗ khiến cô tức muốn trào máu

Biết Tiểu Diệp không tiện đi lại nên cứ mỗi lần cô nổi cơn mắng liền bị anh đè ra hôn, hôn cho hết nói thì thôi “Em còn nói một câu là bị anh hôn một cái, nếu em còn liên tục không ngừng mắng anh thì anh sẽ cho rằng em cố ý để anh hôn, cố ý câu dẫn anh. Lúc đó anh thật sự muốn biết liêm sỉ của em để ở đâu?”

“Tra nam”

Tiểu Diệp tức đến mức mắng lại nhưng kết quả là vẫn bị người đàn ông nào đó rút hết dưỡng khí trong lồng ngực

“Sao? Em còn dám mắng nữa?”

Tiểu Diệp vừa muốn mắng chửi tiếp lại bị chọc cho tức điên người, cô ném cục tức sang một bên, cắn răng nuốt giận, cứ nhịn bà nó cho xong.

Món đồ tốt như vậy lại bị đem đi chặt cây, hỏng mất rồi còn đâu, sau này còn quyền uy gì nữa....

Đúng là càng nghĩ càng không cam tâm, Tiểu Diệp cau có mặt mũi gắt gao vô cùng.

Còn Vương Minh Hàn lại thích nhìn ngắm bộ dạng đáng yêu này của cô, giận đến chết vẫn không thể phản kháng.

“Đàn ông luôn có cách khiến cho người phụ nữ của mình phải yên lặng, anh cũng không ngoại lệ”

Chỉ có những lúc như vậy anh mới cảm thấy bản thân có một chút thành tựu. Kể từ khi gặp cô, anh đều phải nhúng nhường, cô lạnh lùng nhưng rất biết uyển chuyển, hết lần này đến lần khác khiến anh không kìm chế được tình cảm của mình, vì thế đã không ngừng nhẫn nhịn cô. Bây giờ cảm giác này lại càng khiến anh thấy nghiện, thật hiếm khi thấy được vẻ mặt tức đến mức ấy mà không thể đấu tranh cho bản thân.

Thật đã nha.

Loay hoay cả ngày trời cuối cùng cũng dựng được một “túp lều lý tưởng” bằng mấy thanh gỗ được chuốt phẳng lì, trông qua lại chẳng khác gì đồ thủ công mỹ nghệ cực phẩm.

Túp lều lý tưởng trong mắt Vương Minh Hàn lại khiến cho lửa giận trong mắt Tiểu Diệp sôi trào, thật sự muốn hóa cái “Túp lều” này thành tro bụi quá đi mất.

Xong xuôi việc cần làm, Tiểu Diệp đòi lại chiếc kẹp tóc đó. Vương Minh Hàn ngắm nghía một lúc, đã vậy còn cố tình chọc giận cô “Chà, em xem, em xem, thứ này tuyệt quá đi mất, anh còn dự định sẽ chặt thêm vài khúc gỗ nữa để xây bàn, ghế, giường ngủ cho chúng ta nữa”

Tiểu Diệp có chết cũng cắn răng xông đến giật lấy con chiếc kẹp tóc của cô “Làm cái đầu của anh, tự mà dùng răng chặt gỗ đi”

Tiểu Diệp nhìn lưỡi dao bên trong bị sức mẻ hình dáng răn cưa, trong lòng đau xót vô cùng, cô xếp nó lại rồi giấu kỹ trong người

Vương Minh Hàn cảm thấy con hổ con này thật sự giận rồi, chỉ còn nước bước đến dỗ dành và tiếp theo đó chắc ai cũng đoán được.

Tối đó, Vương Minh Hàn miễn cưỡng bế Tiểu Diệp đặt cô vào trong lều, bên ngoài anh đốt một đống lửa to cháy phừng phừng.

Thật may mắn vì anh đã giữ lại chiếc bật lửa đó.

Tiểu Diệp ngồi một góc mân mê món bảo bối bị ai đó làm cho không ra gì nữa, cô cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh dù chỉ một lần.

Vương Minh Hàn hết cách, anh xê dịch một chút đến chỗ cô như muốn năn nỉ, Tiểu Diệp liền nhích người sang chỗ khác như muốn giữ khoảng cách với anh

“Tiểu Diệp, còn giận sao?”

Cô nghiến răng chẳng thèm trả lời. Bộ dạng đích thị là bà đây dỗi rồi nhá

Vương Minh Hàn sải tay ra rộng một chút liền có thể giữ lấy cô bởi vì không gian của nơi này quá chật hẹp đi, anh vung người liền có thể chiếm hết chỗ. Tiểu Diệp vẫn là dỗi liền phản ứng bằng cách đẩy mạnh anh ra, anh giả vờ ngã người rồi thuận thế kéo cô nằm lên người mình

Tiểu Diệp vùng vẫy như con hổ con trong mắt Vương Minh Hàn “Buông ra, buông ra”

Anh tất nhiên không buông tay mình được, đã vậy còn kẹp chặt cô hơn, rồi lật người một phát khiến cho cô phải nằm dưới thân mình, hai bàn tay to lớn của anh khóa chặt cổ tay cô lại, hai người lại có cơ hội mắt đối mắt với nhau

Vừa thấy cô sắp nói gì đó, anh liền lập tức cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Bàn tay to lớn mân mê khắp cơ thể cô

Tiểu Diệp còn nhạy cảm được phía dưới của anh bắt đầu trở nên cương cứng vô cùng. Điều đó làm cho hơi thở của Tiểu Diệp đột nhiên trở nên gấp gáp, lồng ngực phập phồng căng lên khiến cô cảm thấy căng thẳng vô cùng.

Đây rõ ràng không phải lần đầu, sao bây giờ cô đột nhiên thấy căng thẳng như vậy...

“Tiểu Diệp”

Còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, cô đã nghe thấy tiếng anh gọi làm cho cô giật mình muốn nhảy thót tim ra ngoài

Không biết từ bao giờ, Vương Minh Hàn đã dời phiến môi của mình đến vành tai cô, anh nhẹ nhàng hôn vào đó, chiếc lưỡi ướt át ấy lại một nữa chạm vào vành tai cô khiến cho cơ thể cô càng trở nên căng cứng đến khó chịu

“Anh yêu em” Vương Minh Hàn thì thầm vào tai cô, hai đầu ngón chân cái của cô nhíu lại, biểu tình hết sức là khó bình tĩnh được.

“Em...” Tiểu Diệp vừa muốn nói em cũng vậy thì đột nhiên môi cô lại bị anh chặn lại khiến cô không hó hé gì được nữa. Mười đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, hai mắt nhắm chặt lại đầy cưỡng ép

Nụ hôn của anh càng lúc càng sâu hơn, đầu anh hơi nghiêng qua một chút, lưỡi đưa dài không ngừng mút lấy bờ môi căng mỏng của cô

Phải kiềm chế lắm cô mới không phát ra những âm thanh thỏa mãn

Bàn tay to lớn của anh sờ đến đâu cũng đều khiến nơi đó trở nên tê rần. Một sự kích tình thật sự chạy dọc theo sống lưng cô rồi lan rộng ra khắp cơ thể khiến cô đờ người ra một lúc. Bàn tay đó của anh rõ ràng là không dịu dàng, nó chạm vào ngực cô, dù cách một lớp áo vẫn khiến cho cô có cảm giác muốn phát hỏa cực độ, bàn tay ấy cứ như có ma thuật không ngừng châm lên dục cảm vừa bị nhấn chìm xuống của cô.

Ngay sau đó nữa, tính xâm lược của anh càng điên cuồng hơn khi mà bàn tay đó của anh lại không yên phận mà bắt đầu di chuyển, nó luồng từ bên ngoài vào trong rồi trực tiếp chạm vào từng nấc da thịt trên cơ thể cô khiến cho cô phải uốn éo không ngừng

Vương Minh Hàn dừng hành động lại, anh ở trên không ngừng mỉm cười ngắm nhìn bộ dạng này của cô, nó khiến có cảm giác được làm chủ, được khống chế cô. Nhưng Tiểu Diệp lại cảm giác thấy hành động của anh đột ngột ngừng lại khiến cô vô cùng khó chịu, cô mở mắt ra nhìn lên anh, vẻ mặt bất mãn lắc đầu “Yếu sinh lý hả?”

Đàn ông sĩ diện nhất là chuyện giường chiếu, đã vậy còn bị tiểu đào thê nói là yếu sinh lý thì đương nhiên không thể chấp nhận được, anh nhếch miệng cười đầy dáng vẻ bá đạo mà nâng cằm cô lên “Một lúc nữa đừng van xin anh tha mạng”

Tiểu Diệp nâng bàn tay đang cầm chiếc kẹp tóc lên, cô chọt chọt đầu nhọn vào giữa vòm ngực của anh như thách thức “Thử xem”

Vương Minh Hàn dứt khoát nắm cổ tay đang làm càng quấy của cô áp mạnh xuống đất, nhưng sau đó là sự dịu dàng đến từ bàn tay của người đàn ông, mười đầu ngón tay của anh đan xen vào mười đầu ngón tay của cô và sau đó mới từ từ giữ lấy chiếc kẹp tóc của cô ném sang một góc

Tức thì sau đó, Vương Minh Hàn nhanh tay nắm hai bên dây áo của cô kéo lệch sang hai bên, dường như nơi nào trên cơ thể cô không có vải che thì đều bị anh hôn kín. Thật sự cảm như thể anh muốn hóa phép cho những thứ trên người cô không cánh mà bay, ở đây thật vướng víu.

Thứ cứng rắn bên dưới bị Vương Minh Hàn cố ý cọ xát vào da thịt cô. Trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy có một vật cứng rắn nóng rực để ở nơi non mềm của mình, đụng chạm thân mật, cô vội dịch người như cố né tránh nhưng anh nhất quyết không cho cô làm chuyện đó, anh muốn cô phải nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Tiểu Diệp vốn không có ý khước từ, vả lại còn đang cố đả kích anh nên bàn tay thon dài mềm mại đó của cô cũng thuận theo chiều mà giúp anh cởi bỏ áo bên ngoài, làn da màu đồng mạnh mẽ của người đàn ông như một bức tường đỏ rực lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô, thân hình hoàn mỹ ấy khiến cô muốn một lần được trầm luân với anh

Trầm luân đến chết

Lớp vải bên ngoài dùng để che đậy cơ thể của cô cũng bị anh nhanh chóng cởi bỏ rồi vứt ra sau lưng. Anh vuốt làn tóc cô ra sau mang tai, hành động liên tục lại cúi đầu xuống cắn mút lấy bầu ngực căng tròn đỏ ửng của cô. Lập tức phiến môi anh chạm đến đâu thì nơi đó đều để lại những vết đỏ đầy ám muội

Hai phiến môi của anh vẫn ngậm lấy đỉnh nhọn căng cứng trên ngực cô, một bàn tay vẫn đang không ngừng xoa nắn bên ngực còn lại của cô. Cùng lúc đó, bàn tay hư đốn kia đã tấn công nhanh đến mức xê dịch đến tận nơi tư mật của cô rồi.

Cơ thể cô là do một tay anh khai phá nên đương nhiên anh biết nơi nào trên cơ thể cô là nhạy cảm nhất, Vương Minh Hàn đặt tay mình vào giữa hai chân cô, hai ngón tay linh hoạt bắt đầu xoay chuyển nhẹ nhàng ở bên ngoài như một màn chào hỏi

Tiểu Diệp cũng không thể thua được, cô lém lĩnh đưa bàn tay mềm mại của mình chủ động lần mò xuống, nắm chặt lấy sự vĩ đại của anh không ngừng mân mê.

Vương Minh Hàn bị vẻ mê người của cô hút mất hồn vía, dù là lúc cô mặc quần áo hay là không mặc gì cũng đều có thể chỉ cần một ánh mắt liền khơi màu được dục vọng của anh. Đôi lúc anh tự hỏi rằng liệu có phải cô đã giở trò gì đó chẳng hạn như bỏ bùa mê thuốc lú cho anh hay không, sao lại có thể khiến anh si mê như vậy, khiến anh rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục vậy chứ.

Sự cọ xát nhẹ nhàng của anh khiến cho trái tim Tiểu Diệp khẽ chao đảo, như chiếc lá ngoài cửa sổ bị cơn gió nhẹ thổi qua làm cho lung lay không vững vàng.

Sự đê mê gần như giết chết thời gian vậy, không biết anh đã dùng cách gì có thể xóa sạch mọi suy nghĩ trong đầu cô, đem cô đặt vào một khoảng không gian vô tận, rồi ngay sau đó một luồng sức mạnh to lớn xâm nhập. Gã khổng lồ đó gần như một xé toạc cô ra. Một tiếng ư hừ phát ra từ mũi Tiểu Diệp. Cô nhắm mắt lại, thở hổn hển cùng đón nhận sức mạnh của anh lấp đầy mình.

Bây giờ mới thật sự là lúc cô lấy lại nhận thức của mình, đầu óc của Tiểu Diệp quay cuồng một chút mới phát hiện ra hai chân mình đã bị Vương Minh Hàn mở rộng ra từ lúc nào, bây giờ bên dưới cô là thân thể rắn chắc của anh, hai chân cô lại không hiểu vì sao mà phối hợp quấn quanh eo của anh một cách vừa vặn đến kỳ lạ.

Vương Minh Hàn bị cảm giác ấm nóng từ cơ thể khít chặt của cô khiến cho dục hỏa đội đến đỉnh đầu nhưng lại gượng thân mà trêu chọc cô một chút, quả thật Tiểu Diệp không chịu đựng nổi sự dày vò này của anh, cô nói như khóc vậy “Em muốn anh”

Vương Minh Hàn nhoẻn miệng cười, anh mang theo một lực đạo điên cuồng xâm chiếm cơ thể cô, hết lần này đến lần khác, động tác không ngừng lập đi lập lại, cứ ra ra vào vào khiến cho âm thanh rên rỉ nỉ non của cô mỗi lúc một lớn.

Bầu trời đêm hiu quạnh bất ngờ lại bị âm thanh kích tình của cặp đôi nam nữ trong lều phá vỡ hoàn toàn. Đống củi khô bên ngoài vẫn được thấp cháy phừng phừng, phản chiếu hình ảnh một nam nhân to lớn không ngừng động thân trên cơ thể kiều mị của một cô gái xinh đẹp, cả hai hoan lạc bên nhau cho đến khi đống lửa chỉ còn lại một chút tro tàn đã cháy hết.

Tiếng gầm gừ mạnh mẽ của người đàn ông cùng âm thanh dụ hoặc của cô gái cũng nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt lịm.

Mặt trời cũng đã đội biển dần dần nhô lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.