Xe được Thanh Long chuẩn bị xong thì cũng đã xế chiều. Vương Minh Hàn đích thân đưa cô ra xe còn cẩn thận dặn dò
“Nhớ cẩn thận”
Diệp Vô Tâm không đáp lại lời anh, cô nhẹ nhàng kiểng chân hôn lên má Vương Minh Hàn một cái rồi quay đầu bỏ lên xe
Thanh Long và Smith tiên sinh đứng bên cạnh liền được nhồi vào miệng một họng cẩu lương khó tiêu hóa “...”
Mãi đến khi chiếc xe rời khỏi hẳn, Smith tiên sinh mới dám bước đến quấy rầy một phen “Vương lão đại, tôi đã chuẩn bị phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành cuộc họp”
Vương Minh Hàn bỏ hai tay trong túi quần, nhướng mày nhìn ông ta, khóe môi khẽ nhếch lên một cách kỳ lạ “Được, tiến hành thôi”
Phòng họp được tổ chức ngay tại khách sạn Rose bởi vì nơi này thuộc sở hữu của Smith tiên sinh thì dĩ nhiên tổ chức ở đây cũng không có vấn đề kỳ lạ. Vương Minh Hàn chán ngán ngồi vào ghế họp, đối diện là Smith cùng một số người đàn ông khác, họ cũng là một trong những đối tác tham gia vào vụ làm ăn lần này.
Cuộc bàn bạc hôm nay lại nói về một việc cực kỳ nhạy cảm. Sở dĩ nói nhạy cảm bởi vì nơi này là địa điểm vô cùng dễ xảy ra tranh chấp đó là khu vực trồng thuốc phiện lớn nhất thế giới.
“Vương lão đại, tại sao ngài lại đột nhiên rút khỏi vụ làm ăn lần này?”
“Phải đó, như vậy có khác nào làm bẽ mặt chúng tôi”
“Ngài có biết là chỉ vì ngài vô cớ rút khỏi, ngài có biết là chúng tôi đã chịu bao nhiêu tổn thất không?”
Smith ngồi đó quan sát từng thái độ của những người có mặt ở đây nhưng sau đó vẫn là không nói thêm lời nào để can gián cả
Để bọn họ than phiền một lúc, Vương Minh Hàn lại thấy chán chường nên đã ngáp dài, ngáp dắn. Thái độ thiếu quan tâm kia lại càng chọc đám người tai to mặt lớn ở đây tức muốn sôi máu
“Vương lão đại, chúng tôi cần một lời giải thích”
Mãi đến lúc này, Vương Minh Hàn mới ngước mặt lên nhướng mày hỏi lại “Giải thích chuyện gì?”
Một trong số người có mặt liền tức giận đứng dậy đập bàn “Vương lão đại, ngài đừng có quá đáng”
Vương Minh Hàn nghiêng đầu, đảo mắt nhìn ra cửa sổ, phiền toái thở lấy một hơi dài “Được thôi, muốn giải thích chứ gì? Vậy tôi hỏi các người một chuyện. Hai ngày trước, ở một sòng bạc nào đó trên đất Đế Thành, các người đã gặp ai và nói những chuyện gì?”
Đám người kia bất giác kinh hãi nhìn nhau, họ bị lời chất vấn này dọa đến kinh hồn bạt vía. Họ dĩ nhiên nhớ rõ hai ngày trước đám người họ đã lén lút làm gì sau lưng Vương Minh Hàn. Nhưng họ lại không ngờ đến cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Vương Minh Hàn nhếch miệng cười “Sao vậy? Cứng họng rồi sao? Vậy thì để tôi trả lời dùm các người. Hai ngày trước, ở Đế Thành, sòng bạc của Ngụy gia, các người đã nói gì với Ngụy Hồng chắc hẳn cũng còn nhớ rõ đấy chứ, có cần tôi lập lại không?”
Smith tiên sinh ngồi bên cạnh mỉm cười, ông khẽ lắc đầu nhè nhẹ
Một trong số các người kia cố gắng phản bác lại “Vương lão đại chắc là ngài có hiểu lầm gì rồi”
Vương Minh Hàn bật cười “Vậy sao? Thế tôi cho các người xem cái này” Nói đến đây, anh lấy ra một thiết bị ghi âm ném xuống bàn, một âm giọng phát ra từ thiết bị ghi âm lập tức bị nhận ra. Không ai khác chính là giọng nói của một người đàn ông mà hiện tại người đó cũng đang có mặt ở đây, rồi lần lượt, lần lượt từng người đều xuất hiện và tham gia vào cuộc đối thoại kia.
[Ngụy lão đại ngài tin chắc sẽ nuốt trọn được số tiền mà Vương Minh Hàn đầu tư vào sao?]
[Đương nhiên rồi]
[Vậy....]
[Các người yên tâm, sau khi xong việc sẽ không thiếu phần các người]
[Nhưng nếu để hắn phát hiện ra chúng tôi phản bội hắn thì liệu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?]
Sau đó lại nghe thấy giọng cười của Ngụy Hồng [Nếu như các người sợ bị người của Vương gia phát hiện, chi bằng “tiên hạ thủ vi cường” ra tay trước một bước]
Tiếng thở dài khẽ vang lên, nghe ra lại cảm thấy đầy khó xử [Chúng tôi chỉ sợ giới hắc đạo sẽ phải náo loạn một phen]
Ngụy Hồng cười ha hả [Sợ gì chứ? Chẳng phải đã có Ngụy Hồng tôi chống lưng cho các người rồi sao?]
Vừa đến đây, đoạn ghi âm bị ngắt, từng người có mặt trong phòng họp này lại đều xanh mặt, đôi bàn tay có phần run rẩy.
Phản bội tổ chức là tội chết.
Một người trong số đó bị biết rằng mọi chuyện đã bị bại lộ liền đứng bật dậy, chỉa súng về hướng của Vương Minh Hàn quát lớn “Thằng khốn, mày đừng ép tao”
Vương Minh Hàn bật cười, anh vẫn chán chường ngồi ở đó “Là ai ép ai thì phải xem lại”
Nói đến đây, sắc mặt của anh chuyển từ trạng thái nhàm chán sang một biểu cảm hết sức lạnh lùng, khí lạnh cũng bắt đầu bao trùm căn phòng họp
Đám người kia cũng từ từ đứng dậy, gã đang cầm súng bị anh dọa nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, giờ phút này không gì quan trọng hơn mạng sống của ông “Vương Minh Hàn, mày muốn làm gì?”
Vương Minh Hàn đúng là bị đám người này làm trò khiến anh phiền đến mức không thể nhịn nổi. Là bởi vì bọn họ nên anh mới không thể cùng Tiểu Diệp đến bệnh viện xem thế nào, món nợ này nên tính lên đầu ai đây
“Tôi đã làm gì các người đâu?”
Thái độ của Vương Minh Hàn vô cùng kỳ hoặc, không biểu lộ rõ là anh đang tức giận hay đang vui mừng mà ngược lại càng làm người khác vô cùng khó nắm bắt được.
“Nếu như hôm nay mày giở trò, giới hắc đạo chắc chắn sẽ không để yên cho mày”
Vương Minh Hàn lại cười bằng giọng mũi “Thật tức cười. Kẻ cầm súng là các người. Kẻ giở trò cũng là các người. Các người lại bảo là Vương Minh Hàn tôi vô cớ gây chuyện”
Đám người kia thấy anh có vẻ không quan tâm lắm chuyện này liền tìm cách giữ mạng “Nếu đã như vậy thì chúng tôi có việc phải đi trước. Chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng xảy ra”
Vương Minh Hàn vẫn ngồi đó, gác hai chân lên bàn, anh nhún vai một cái như thể mọi chuyện không liên quan gì đến anh
Đám người kia vừa bước chân ra khỏi cửa phòng họp thì...
Một loạt các tiếng súng nổ liên hoàn bên tai. Từng người, từng người một đều ngã xuống chết tươi trên vũng máu.
Chu Tước và Bạch Hổ từ bên ngoài chạy vào phục mệnh “Lão đại”
Vương Minh Hàn nhịp nhịp các ngón tay trên đầu gối, vẻ mặt khắc khoải liền khẽ gật đầu
Chu Tước liền bẩm báo “Thuộc hạ đã xử lý xong đám người này, tuyệt đối sẽ không làm dơ mắt lão đại”
“Được rồi, không sao. Đám người đó không dùng được nữa thì đem đi hỏa táng đi”
Smith tiên sinh hơi ngạc nhiên. Cớ gì phải hỏa táng “Vương lão đại, hỏa táng bọn họ nghĩa là ngài đang giúp họ làm ma chay sao?”
Bạch Hổ đứng đó lập tức giải thích ngay “Hỏa táng đúng là đem đốt lên, nhưng không phải là giúp làm ma chay mà là đưa thi thể bọn chúng vào lò đốt lớn ở nước M, cũng xem như trước khi chết còn hữu dụng cho việc góp nguyên liệu vào lò đốt lớn.”
Nước M là một nơi quanh năm giá lạnh vì thế chính phủ nước này cho xây dựng một hệ thống lò đốt nằm bên dưới lòng đất. Mô hình lò đốt này có cơ chế không khác gì một lò sưởi ấm trong nhà, và đó cũng là nơi mà Vương Minh Hàn nhắc tới.
Smith tiên sinh hiểu ra liền bậc cười “Đúng vậy, đám người này đúng là chết cũng không đủ đền tội, lần này làm nguyên liệu đốt cũng xem như lấy công bù qua tội”
Vừa lúc này, đột nhiên điện thoại của Vương Minh Hàn để trên bàn lại reo lên, anh đưa tay giữ lấy, số điện thoại gọi đến là của Thanh Long. Thấy số máy này, đột nhiên trực giác lại mách bảo có chuyện không ổn đã xảy ra
“Cô ấy thế nào?”
Thanh Long vội vàng báo cáo như thể vô cùng gấp rút “Nguy rồi lão đại, không tìm thấy Diệp tiểu thư nữa?”
Vương Minh Hàn tức giận đứng bật dậy, hai đầu lông mày hình lưỡi kiếm lại càng khiến hình ảnh người đàn ông tàn nhẫn hơn bao giờ hết “Thế nào gọi là không thấy?”
“Khi nãy thuộc hạ cùng cô ấy đến bệnh viện, sau khi khám xong cô ấy bảo muốn đi vệ sinh nên thuộc hạ đã đứng đợi bên ngoài. Một lúc sau vẫn không thấy cô ấy trở ra nên đã xông vào tìm thử, không ngờ lại không tìm thấy ai cả. Diệp tiểu thư biến mất rồi”
Vương Minh Hàn tức giận đến mức nếu như chỉ cần Thanh Long đứng trước mặt anh thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy một đạp nhưng giờ phút này, việc tìm kiếm Diệp Vô Tâm mới là quan trọng nhất.
Vương Minh Hàn dập ngang liên lạc với Thanh Long, sau đó lập tức gọi cho Huyền Vũ
“Mau tìm tung tích của Diệp Vô Tâm”
“Dạ được”
Vương Minh Hàn giận đến mức đạp bay cái ghế ở gần đó. Smith tiên sinh lo lắng nên đã gặng hỏi “Vương lão đại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngài tức giận như vậy?”
“Smith tiên sinh, ngài có có thể phong tỏa được những khu vực nào ở đây?”
Nghe Vương Minh Hàn hỏi vậy, ông lập tức đáp lời rằng bản thân có thể phong tỏa được bất kỳ nơi nào nhưng điều kiện cần chính là thời gian
Vương Minh Hàn giới hạn tuyệt đối “5 phút”
Tại sao chỉ là năm phút, Smith tiên sinh có chút thắc mắc, là ai mà quan trọng đến mức khiến vị lão đại này phải dồn tâm tư nhiều như vậy
“5 phút là điều không thể, nhưng tôi sẽ cố gắng thử”
Vương Minh Hàn lạnh lùng ra lệnh “Phong tỏa sân bay, tìm Tiểu Diệp về đây” Nói dứt lời anh liền bước ra khỏi phòng họp, Chu Tước và Bạch Hổ nhìn Smith tiên sinh một cái liền nối bước theo sau.
Smith tiên sinh dĩ nhiên biết Tiểu Diệp chính là Diệp Vô Tâm. Cũng là cô gái khi nãy vừa cùng Thanh Long rời đi, mới đó mà đã xảy ra chuyện. Biết thế, ông vội vàng chỉ thị thuộc hạ của mình, phong tỏa bệnh viện và sân bay theo lời của Vương Minh Hàn
...
Sân bay nước M
Chiếc Taxi màu vàng dừng ở trước cổng lớn sân bay.
Diệp Vô Tâm vội vàng bước xuống, cô nhìn quanh một lượt liền tìm cách tiến thẳng vào trong nhưng để tránh bị tai mắt của Ngụy gia phát giác Diệp Vô Tâm di hình quán ảnh một chút, cô lẫn vào một góc khuất nhanh như cắt liền thắt tóc lên cho thật gọn, lấy trong túi xách ra một số “dụng cụ hành nghề” hay nói cách khác là một ít son phấn để dịch dung, tuy không khiến cho gương mặt hoàn toàn biến đổi nhưng ít ra có thể qua mặt được đám tai mắt của Ngụy Hồng ở nước M này.
Chuẩn bị xong, cô chạy đảo quanh một vòng quanh sảnh đợi để tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Đàm Tùng Vận đâu. Theo như Huyết Phong thông báo thì hôm nay ông ta nhất định sẽ bay về Đế Thành vì chính Huyết Phong đã tung tin Đàm Tôn Khải đã bị Ngụy Hồng giết chết.
Giới hạn của ông ta bị phá vỡ khi hay tin này, vì thế Diệp Vô Tâm tin chắc ông ta nhất định sẽ về Đế Thành vào ngày hôm nay.
Diệp Vô Tâm đeo kính đen ngồi ngoài sảnh đợi, cô tựa lưng vào thành ghế, chân trái bắt sang chân phải, hai tay xếp trước ngực như thể rất thư thái mà quan sát.
Một lúc sau, đúng là cô đã đợi được người cần đợi, từ xa xa lại thoáng thấy Đàm Tùng Vận đi cùng hai tên vệ sĩ của ông ta. Diệp Vô Tâm đẩy nhẹ kính lên, cô xoay núm vặn đính nhẹ trên gọng kính, hình ảnh trước kính lập tức được thu gần lại.
Diệp Vô Tâm lại vặn núm xoay cận cảnh vào số giấy tờ ông ta đang cầm trên tay. Đúng thật là có thể nhìn thấy ngày giờ của chuyến bay mà ông ta sắp khởi hành.
Thời gian khởi hành là 2 tiếng sau.
Diệp Vô Tâm mỉm cười khẽ lắc đầu.
Tin tôi đi. Ông không thể đi được chuyến bay đó đâu.
Sở dĩ cô tin chắc nịch như vậy là vì cô biết rất rõ năng lực của Ngụy gia. Những thông tin về Đàm Tùng Vận mà cô nắm bắt được thì Ngụy Hồng cũng có thể nắm bắt được và dĩ nhiên hiện tại ở đâu đó trong sân bay này cũng đã xuất hiện sát thủ của Ngụy gia, mà mục đích cuối cùng chính là giết Đàm Tùng Vận để diệt khẩu.
Quá quen thuộc với cách hành động mà tổ chức Ngụy gia làm, số tai mắt mà Ngụy Hồng phái đi chắc cũng đang ẩn vào một góc nào đó để quan sát nhất cử nhất động của Đàm Tùng Vận. Chính vì vậy, cô lại càng không được vội, chỉ có thể ngồi đó mà quan sát những gì sắp và đang diễn ra.
Dĩ bất biến, ứng vạn biến
Mãi một lúc sau, đúng là người của Ngụy Hồng không đợi được nữa nên đã ra tay hành động trước. Từ bốn phía bắt đầu xuất hiện những người ẩn danh mà ngay cả Diệp Vô Tâm đây cũng chưa một lần gặp mặt.
Bọn họ có cả thảy mười hai người đều có bộ dạng tương đồng với nhau, đều mặc âu phục chỉnh tề và đều đeo kính đen. Diệp Vô Tâm thoạt nhìn liền nhận ra ngay, không thể nhầm lẫn vào đâu được và cô chắc chắn rằng tư thế bỏ tay trong túi quần của bọn họ chính là tư thế chuẩn bị rút súng.
Diệp Vô Tâm lập tức quơ tay giật lấy túi xách, lén lút rời khỏi khu vực đó nhưng không phải đi đâu xa mà là tiếp cận gần nơi mà Đàm Tùng Vận đang đứng, Diệp Vô Tâm vượt qua những hàng ghế chờ rồi nép thân sát vào một chỗ rẽ khuất tầm mắt. Từ lúc bước vào, thứ cô tìm chính là chuông báo động nguy hiểm tại sân bay.
Lần này hành động tuy cô đã nắm chắc mọi tình huống nhưng cảm giác lo lắng vẫn không khiến cô an tâm một chút nào.
Diệp Vô Tâm đứng trong góc khuất cẩn thận quan sát, ngay khi đám thuộc hạ của Ngụy Hồng tiến thật gần đến Đàm Tùng Vận, mỗi bước chân tiến đến của đám người kia lại khiến trái tim của cô đập nhanh thêm một nhịp, nhất thời âm thanh mỗi bước chân lại cùng với nhịp tim của cô gần như hòa vào làm một khiến sống lưng cô căng cứng. Việc này đòi hỏi cô phải nắm bắt kịp thời từng giây, từng phút, vì nếu như sơ suất thì Đàm Tùng Vận sẽ mất mạng như chơi, như thế sẽ mãi mãi không thể tìm ra sự thật năm xưa ở Diệp gia.
Diệp Vô Tâm ngay cả thở cũng không dám, chớp mắt lại càng không. Tức thì đám người kia có hành động, cổ tay khẽ cử động liền bị Diệp Vô Tâm phát giá. Cô đặt đầu ngón tay của mình lên chiếc hoa tai. Tức thì...
Bọn sát thủ Ngụy gia rút súng ra khỏi túi quần, Diệp Vô Tâm liền kích hoạt chiếc hoa tai, lập tức từ trong chiếc hoa tai bắn ra một thanh kim loại mỏng xuyên thẳng vào chuông cảm biến của hệ thống báo động.
[Reng reng...] Tiếng chuông báo động kéo dài vang inh ỏi, càng lúc âm thanh lại càng lớn.
Vừa lúc này, mọi thứ đột nhiên bị thay đổi, đám sát thủ bị tiếng chuông báo động làm cho phân tâm, lại vừa hay khiến Đàm Tùng Vận nhìn thấy đám người đứng gần ông ta trên tay đang cầm súng, Đàm Tùng Vận phản ứng bằng cách đẩy hai gã vệ sĩ của mình ra trước để đỡ lấy làn đạn từ phe sát thủ của Ngụy Hồng.
Đoàng....Đoàng....Đoàng....
Liên tục mấy chục phát súng bắn ra đều bị hai tên vệ sĩ đỡ lấy bằng chính thân thể bọn họ. Thử tưởng tượng xem nếu người nhận lấy mấy chục phát súng kia là Đàm Tùng Vận thì sao...Chắc là bộ dạng mặc vest sang trọng kia trong tích tắc liền biến thành cái giẻ lau.
Mọi người hoảng sợ chạy tán loạn, nhân lúc đang lúc náo loạn một phen, Đàm Tùng Vận liền lách người ra một chỗ rẽ mà tẩu thoát.
Diệp Vô Tâm nắm chắc tình hình liền quay người rời đi. Và cô biết địa điểm tiếp theo mà Đàm Tùng Vận muốn đến chính là bãi đỗ xe
Diệp Vô Tâm cực lực chạy ra bên ngoài thì liền nhìn thấy Đàm Tùng Vận đang hớt ha hớt hãi chạy loạn vì bị người của Ngụy Hồng đuổi bắt
Vừa lúc này, vụ náo loạn xả súng lại bị báo đài nắm bắt thông tin mà truyền hình trực tiếp
Trên chiếc xe màu đen lạnh, Vương Minh Hàn ngồi trong xe cùng Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ cả bốn người đều đang trên đường đến sân bay
[Ở sân bay vừa xảy ra một vụ xả súng liên hoàn, theo thông tin ban đầu có thể là do ân oán cá nhân. Hiện tại tình hình thống kê về số người thương vong đã lên đến hàng chục và đã có hai người đàn ông chết tại chỗ vì bị nhiều phát súng trực tiếp bắn vào người....]
Màn hình lúc này phát lại đoạn camera an ninh lúc xảy ra vụ việc và cũng vừa hay mắt camera quét sang một góc khuất, Vương Minh Hàn tận mắt nhìn thấy Tiểu Diệp của anh đứng nép ở đó, cô dường như là đang quan sát một việc gì đấy mà ngay cả anh cũng không tài nào đoán ra.
Vương Minh Hàn ngồi sau xe nghe rất rõ tin tức này, lại tận mắt nhìn thấy cô trên màn hình dù chỉ là một giây lướt qua thôi. Hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu ngầu, hàng lông mày lưỡi kiếm chau sát vào nhau.
Tiểu Diệp...rốt cuộc là em lại làm trò gì mà lại không muốn để anh nhúng tay vào giúp em.
“Tăng hết tốc độ”
Thanh Long bị chính biểu tình này của Vương Minh Hàn dọa cho sợ nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, y lệnh của anh, Thanh Long giữ chặt vô lăng, đạp chân ga phóng chiếc xe bay vụt về phía trước. Cứ thế mà nhắm lấy sân bay nước M làm điểm dừng.
Việc để lạc mất Diệp Vô Tâm đã khiến lão đại bất mãn về anh, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì hay là bị thương tích không đáng có, lão đại nhất định sẽ băm dằm anh ra thành trăm mảnh.
Vương Minh Hàn rất tức giận nhưng lại vì an nguy của Tiểu Diệp nên anh đã tạm thời không truy cứu, chỉ khi thật sự nhìn thấy Diệp Vô Tâm bình an vô sự đứng trước mặt anh thì anh mới có thể yên tâm. Còn bây giờ vẫn chưa phải lúc để yên tâm....
Bạch Hổ và Chu Tước ngồi cùng xe với Vương Minh Hàn nhưng lại thầm ước trong bụng giá mà họ không lếch thân đến nước M này thì tốt quá.
Sai lầm....sai lầm thật rồi....
Chiếc xe chạy đến sân bay, Bạch Hổ vội vàng mở cửa vì không dám chậm trễ một giây nào cả. Ngay sau đó, Vương Minh Hàn đã vội vàng chạy vào bên trong, bây giờ đừng nói là bắt anh phải đợi, một giây thôi cũng là quá đủ lâu rồi. Anh chỉ muốn tận mắt nhìn thấy cô ngay lúc này.
Nhưng không thể được vì hiện trường quá náo loạn nhưng anh biết chắc chắn một điều cô vốn không còn ở trong sảnh chờ nữa mà hiện giờ chắc chắn đã rời khỏi nơi này. Vương Minh Hàn lập tức chỉ thị cho Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước chia nhau ra tìm.
“Chỉ cần nhìn thấy Diệp Vô Tâm, không cần biết là bằng cách nào, các ngươi phải đưa cô ấy về đây”
Ba người họ đưa mắt nhìn nhau, một khắc sau liền cúi đầu phục mệnh
...
Bãi đỗ xe lại bắt đầu một cuộc truy đuổi và xả súng liên hoàn, Đàm Tùng Vận mượn thế hàng nghìn chiếc xe đổ để tránh né những làn đạn được xả như mưa vào ông ta.
Diệp Vô Tâm đứng trên cao quan sát hướng chạy của Đàm Tùng Vận liền nhanh trí chạy vòng sang hướng khác, cô chạy vào một con hẻm khuất tầm nhìn đứng ở đó chờ sẵn.
Lúc Đàm Tùng Vận hì hục chạy bán sống bán chết ngang qua con hẻm kia thì lập tức bị Diệp Vô Tâm nắm giữ cổ áo kéo ông ta vào
Trong cơn hoảng loạn, ông ta hét lên nhưng liền bị cô ngăm lại “Im miệng”
Đàm Tùng Vận bị dọa cho hoảng hốt nhưng lại cố gắng định thần nhìn cô gái trước mặt “Cô...cô là ai?”
Diệp Vô Tâm bĩu môi chán ghét “Không phải như đang đóng phim mà vừa gặp liền hỏi tôi là ai, tôi cứu ông thì tốt nhất ông nên ngậm miệng lại đi”
Đàm Tùng Vận đứng nép người, bộ dạng lại xem ra vô cùng sợ sệt “Cô...cô sẽ không làm hại tôi chứ?”
Diệp Vô Tâm lại càng điên tiết hơn khi bị hỏi những câu hỏi đần độn như vậy “Nếu không tin tôi thì ông có thể bò ra bên ngoài để bọn người kia cứu giúp ông”
Phải rồi, nếu cô muốn hại ông ta thì việc gì phải kéo ông ta vào đây để tránh đạn. Có như vậy cũng hỏi cho được...
Đàm Tùng Vận tuy là ngờ vực nhưng lại không còn lựa chọn nào khác, thay vì phải đối đầu với đám sát thủ kia thì ở cùng cô gái này lại có vẻ an toàn hơn
Vâng...Kính thưa rất an toàn khi mà cô ấy lại là sát thủ số một của kẻ thù mà Đàm tiên sinh đây đang phải đối mặt đấy.
Đàm Tùng Vận không dám hỏi mấy câu hỏi ngáo ngờ nghệch nữa mà chỉ dám yên lặng ngồi hụp xuống dưới quan sát tình hình.
Quả thật đám người sát thủ của Ngụy Hồng đuổi đến lại không nhìn thấy bóng dáng của Đàm Tùng Vận đâu, bọn chúng đứng chần chừ ở đó khá lâu.
Sở dĩ Diệp Vô tâm không dùng độc thủy ngân để giết bọn chúng là vì nếu để Ngụy Hồng tra ra thì chắc chắn ông ta sẽ biết cô là người ra tay cứu lấy Đàm Tùng Vận. Thời cơ chưa đến, cô càng không dám mạo hiểm. Nếu dùng súng, cô lại sợ sẽ kinh động đến người vô tội, bên trong sảnh chờ đã có quá nhiều người bị thương rồi. Càng để lại ít manh mối sẽ càng có lợi cho cô hơn.