...
Bên ngoài là những câu chuyện kinh dị đầy ma mị có ai biết được ở trong khu rừng nào đó gần như là sắp bị người ta bới tung cả lên rồi.
“Lão đại, lão đại người bình tĩnh một chút”
Vương Minh Hàn bị thời gian dày vò đến sắp phát điên rồi. Từ sáng qua họ đã đến nơi, nhưng đã một ngày rồi vẫn không tìm được tung tích của Diệp Diệp.
Bảo anh nhẫn nại, làm sao nhẫn nại...
Tiểu Diệp, anh biết em sẽ không sao, đúng không?
Bước chân của Vương Minh Hàn chao đảo giữa chốn rừng thiêng nước độc, đâu đó không ngừng vang lên tiếng gọi kinh người
“Lão đại, bên này”
Vương Minh Hàn và Thanh Long tức tốc chạy đến, dưới đất là một đống gỗ nằm loạn xạ, có dây leo và có áo khoác của phụ nữ.
“Áo khoác này không phải của Tiểu Diệp”
Thanh Long vội nhặt lên xem qua một thoáng, trên áo có dính một vệt máu mờ mờ. Chắc là lúc Tiểu Tình giật sợi dây leo bám xíu trên cao đã bị chúng cứa đứt, vô tình lại lưu ở đây
Thanh Long xem qua hiện trường, không có gì là biểu hiện quá rõ đã có cuộc hỗn chiến diễn ra ở đây. Bất chợt, Vương Minh Hàn cúi người xuống, anh giữ lấy một sợi dây buộc vào thân đoạn gỗ to nhất, anh lần lần theo sợi dây tiến về phía trước.
Không biết sao linh tính của Vương Minh Hàn lại mãnh liệt đến mức buộc anh phải đi theo sợi dây này và anh có cảm giác mình sẽ tìm được cô.
Họ lần theo sợi dây ấy, cứ đi rồi cứ đi như vậy, được một đoạn thì xuất hiện trước mặt họ là một ngôi nhà cũ kỹ đầy dây leo quay quanh
Vương Minh Hàn đưa mắt nhìn vào chằm chằm vào ngôi nhà. Anh vừa nhấc chân tính xông vào thì bất ngờ, Vương Minh Hàn bị Thanh Long ngăn lại
“Lão đại, cẩn thận, nếu là một cái bẫy thì nguy hiểm lắm. Hay là để thuộc hạ vào kiểm tra trước”
Một vài phần là sợ nguy hiểm nhưng một phần là vì sợ lão đại sẽ nhìn thấy cảnh tượng sẽ khiến cho lão đại đau lòng mới nên to gan ngăn cản. Bởi vì thời gian tìm kiếm đã quá lâu rồi, thời gian càng kéo dài thì tỉ lệ an toàn của Diệp Diệp chắc chắn sẽ giảm xuống, cũng đã một ngày hơn rồi còn gì...
Vương Minh Hàn nhíu mày, sắc mặt lạnh tanh đanh lại nhìn như đang cảnh cáo Thanh Long “Tránh ra”
Thấy Thanh Long vẫn chưa rụt tay lại, Vương Minh Hàn cáu giận hất mạnh Thanh Long ra rồi xông vào bên trong
...
Sau khi trải qua một đêm bão tuyết lớn, Khuynh Thành đánh thức hai cô gái kia rồi cả ba cùng đến “Làng” mà hôm qua cô ấy đã nhắc đến.
Cả ba người đi bộ một đoạn rất xa, trời lại rất lạnh, dưới chân họ đều trải đầy một tấm thảm tuyết trắng, cả ba dẫm lên tuyết mà đi đến đầu gối đau nhức mới có đến được làng. Đứng trước nơi dẫn vào Làng, Tiểu Tình cúi người đấm đấm hai tay vào đầu gối như một cách xoa bóp cho hai chân đang đau inh ỏi của mình
“Trời à, cuối cùng cũng tới, xa chết tôi rồi”
Tiểu Diệp đứng lặng thinh đảo mắt nhìn qua quan cảnh nơi này một chút, cảm giác ớn lạnh tới sống lưng
“Sao ở đây có vẻ đìu hiu vậy?”
Khuynh Thành khẽ gật đầu vài cái “Trước đây vốn không như vậy.... khụ khụ...Chỉ là sau vụ thảm sát liên hoàn đó, chẳng ai muốn ra đường nữa”
“Thế đi nhanh thôi, kẻo trời tối thì không thể quay về được nữa. Khuynh Thành, để chúng tôi diều cô đi” Cô vừa nói vừa bước đến khoác tay Khuynh Thành rồi cả ba cùng đi về phía trước. Khuynh Thành đứng ở giữa để Diệp Diệp và Tiểu Tình đi ở hai bên, dù Khuynh Thành không nói nhưng cả hai người đều nhìn ra được sức khỏe của cô ấy có vẻ yếu đến mức không thể chịu được bao lâu nữa.
Những ngôi nhà ở đây nằm cặp sát đường đi, tuy không phải đông đúc như ở thành phố nhưng mà đối với những nơi thế này, ba bốn ngôi nhà tụ lại một chỗ cũng là số nhiều rồi.
“Ở đây sao họ lại treo vỏ bắp ở trước cửa nhà vậy?” Diệp Diệp bản tính cảnh giác mà để ý nơi này, sự oái âm của nơi này làm cho cô phát lạnh
Khuynh Thành chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, cô ho vài cái mới chậm rãi đáp lời “Khụ khụ....Nguyên nhân cũng vì vụ thảm sát đó”
“Thế nghĩa là sao?” Tiểu Tình ngạc nhiên hỏi. Khuynh Thành cũng rất nhiệt tình giải thích
“Là năm đó xảy ra hàng chục vụ thảm sát, mà khi những người ở đây tìm được thi thể thì họ phát hiện ở bên cạnh mỗi thi thể đều có một vỏ ngô mang hình dạng búp bê cầu may thế này. Từ đó, ở đây có một tập tục, nếu như nhà nào có treo búp bê vỏ ngô thì sát nhân sẽ để họ được sống bình yên”
Tiểu Tình hiểu ra bật cười một cái “À, thì ra là vậy. Đây cũng là một hình thức để trấn an tinh thần khi mà gặp phải những chuyện không có đáp án”
Cả ba lại tiếp tục đi, càng gần đến nơi tập trung của Làng thì Diệp Diệp và Tiểu Tình phát hiện ra có vài người đi lướt qua họ đã nhìn Khuynh Thành với một ánh mắt kỳ thị, ánh mắt ấy gắt gao khó chịu vô cùng.
Chả trách sao mà Khuynh Thành phải dọn ra một nơi ở xa Làng như vậy...
Khuynh Thành đưa tay kéo chiếc khăn quàng cổ lên che mặt mình lại, rồi cả ba lại cùng đến Làng tìm một ít thức ăn
Ở đây đếm sơ qua thì cũng chỉ có vài chục người thôi, đã vậy thì đa phần chỉ toàn là người già, không thấy những người trẻ tuổi đâu cả, nếu có thì chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm hết. Không cần hỏi cũng biết ắt hẳn là do vụ thảm sát đó đã khiến không ít người tìm nơi khác sinh sống, chỉ còn lại ở đây vài người lớn tuổi hoặc là những ai đã sống nửa đời người mới ở không nỡ rời bỏ nơi này mà đi
Khuynh Thành đưa hai cô gái đến vài nơi, trước khi rời khỏi cả ba đều mang theo một cái rổ mây đan thủ công để chứa rau tươi trồng ở nhà, Khuynh Thành đã nói rằng ở đây chỉ dùng những thứ mình có để trao đổi với những cái mình muốn chứ không giao dịch bằng cách buôn bán.
Khuynh Thành dùng rau để trao đổi một vài cái trứng cùng một ít gia vị, sau đó cả ba lại quay trở về, trên đường trở về Tiểu Tình không ngừng hỏi Khuynh Thành về những chuyện liên quan đến vụ thảm sát năm đó. Khuynh Thành cũng rất hứng thú với sự kinh dị, cô kể rằng ngôi nhà của ba và mẹ cậu bé ấy hiện vẫn còn, nhưng đã trở thành một nơi không ai dám bén mạng tới, nguyên nhân là có một số người đã đến đó và họ nói rằng vào ban đêm, những ai xuất hiện ở đó sẽ được nhìn thấy lại cảnh tượng kinh hoàng của vụ án mạng vào ngày hôm đó một lần nữa, cảnh tượng tên hung thủ đi vào giết từng người như thế nào và tiếng ba mẹ cậu ấy kêu la đau đớn, khóc lóc thảm thiết như thế nào cùng rất nhiều âm thanh khác khiến cho chúng ta có thể vì quá hoảng sợ mà ngất đi.
Diệp Diệp nhếch miệng cười khó tin “Làm sao lại có chuyện đó, sự việc năm ấy cũng chỉ là quá khứ rồi, đâu phải phim ma đâu mà hiện tới hiện lui, kỹ thuật chiếu ảnh 3D à”
Khuynh Thành nhún vai một cái tỏ ý không liên quan “Tôi cũng chỉ là nghe kể lại thôi”
Diệp Diệp nhoẻn miệng cười “Thế em biết đường lên trên ngôi nhà đó không?”
Khuynh Thành lắc đầu bảo không biết, sự hứng thú bị dập tắt khi cô ấy lắc đầu. Rồi sau đó, cả ba lại tiếp tục con đường gian nan để trở về
Cả ba người lại đi mãi, đi mãi nhưng đi nửa gần như ngày thì bỗng trời bắt đầu u ám lạ thường, gió thổi mạnh khiến cho cả ba chao đảo ngã xuống đất
Tiểu Tình hoang mang cực độ mà kêu lên “Đừng nói là cuồng phong hoặc là bão tuyết nữa nha, tôi sắp không chịu được nữa rồi”
Diệp Diệp loay hoay một lúc mới có thể đỡ được Khuynh Thành đứng dậy, đối với cô gái này, đừng nói là bão tuyết, dù là một cơn gió tạt qua cũng có thể đẩy ngã cô ấy.
“Tình, mau đến đây, chúng ta phải về trước trời tối, ở đây hoang vắng, không cây cối cũng không có đá to che chắn nên khó tránh việc gặp cuồng phong, mau lên, đến giúp tôi”
Tiểu Tình bị gió thổi lăn dưới nền tuyết mấy vòng mới giữ thăng bằng lại được, cô lòm còm ngồi dậy, từ từ bò đến giữ lấy Khuynh Thành
Cả ba khó khăn bước từng bước trên mặt tuyết dày đặc
Đi được một đoạn đường rất xa, Diệp Diệp cảm giác thấy Khuynh Thành đột nhiên nặng trĩu lạ thường, cô nghiêng người thì mới phát hiện cô ấy không biết đã ngất đi từ khi nào
“Tình, đỡ cô ấy ngồi xuống”
Cả hai cuống cuồng đặt Khuynh Thành ngồi bệt xuống đất kiểm tra tình trạng thì phát hiện ra hơi thở của Khuynh Thành rất yếu, sắc mặt trông qua lại kém đến không thể kém hơn được nữa
Tiểu Tình giữ lấy tay Khuynh Thành, bàn tay cô ấy lạnh như đá khiến cho cô giật thót tim “Lạnh quá”
Diệp Diệp lắc đầu “Không thể để cô ấy ở đây được, từ đây đến nơi còn tầm hơn một cây số nữa....”
Cô cau mày quyết đoán làm liều “Hết cách rồi”
Nói dứt lời, Diệp Diệp cúi thấp người xuống “Tình, đỡ cô ấy lên lưng tôi”
Tiểu Tình lo lắng ngăn lại “Như vậy rất nguy hiểm, trận gió này lớn như vậy, trời thì rất lạnh, tuyết vẫn đang rơi, không cẩn thận sẽ khiến cô kiệt sức mà chết đó”
Diệp Diệp đanh mặt, vùng giữa đầu lông mày nhíu lại “Không lẽ bỏ cô ấy lại đây, với lại tôi cũng chưa từng nghe thấy người nào mệt đến chết. Nếu như hai ta cùng đỡ cô ấy đi như vậy thì có tới sáng mai cũng không trở về được, nhanh đi Tình”
Diệp Diệp hạ quyết tâm như vậy làm Tiểu Tình cũng không biết phải làm sao, cô chỉ còn cách ưng thuận nghe theo. Tiểu Tình dùng sức đỡ lấy Khuynh Thành đặt lên lưng Diệp Diệp, phải cực lực đến mức nào mới có thể cố định được Khuynh Thành không ngã, phải cõng một người mất ý thức trên lưng thì cần một sự chịu đựng khủng khiếp mà không phải ai cũng làm được
“Nè cẩn thận một chút” Tiểu Tình lo lắng mà không ngừng nhắc nhở, cô chạy theo phía sau giữ chặt Khuynh Thành
Diệp Diệp cõng Khuynh Thành trên lưng, cứ như vậy mà đi từng bước, từng bước. Mỗi bước chân của cô nặng trĩu, nặng đến mức dấu chân in trên tuyết sâu hơn rất nhiều. Cũng may là cô từng tham gia huấn luyện sát thủ nên sức chịu đựng có phần mạnh mẽ mà có thể chống chịu đến bây giờ
Bầu trời tối sẫm một màu xám tro
Họ cứ như thế lại vượt qua một bão tuyết lớn, cơ thể lạnh cóng đau buốt, mặt của Diệp Diệp và Tiểu Tình đều đỏ lên ưng ửng, chỉ có Khuynh Thành là vẫn trắng bệt như vậy
Cuối cùng cũng về đến nơi, vừa đến trước cửa là Tiểu Diệp hoàn toàn buông xuôi mà ngã qụy xuống đất, cô và Khuynh Thành đều nằm dưới nền tuyết lạnh, Tiểu Tình hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Khuynh Thành đưa cô ấy vào nằm trên giường trước, sau đó lập tức quay trở ra ôm lấy Diệp Diệp rồi cố gắng đưa vào trong
Ít ra bây giờ còn một người tỉnh táo, Tiểu Tình vội vàng lấy hết chăn đắp cho hai người để tránh lạnh, cô vội vội vàng vàng thắp lửa bếp, một lò không đủ cô thắp hai lò. Vì lò lửa bị cố định ở một góc nên cô không thể kéo chúng lại gần giường, chỉ còn cách đưa hai tay mình hơ nóng trên bếp lửa rồi chạy đến giường làm ấm cơ thể cho Khuynh Thành và Tiểu Diệp
“Tiểu Diệp, chị đừng xảy ra chuyện gì, tôi không ăn nói được với Vương lão đại đâu” Vừa nói, Tiểu Tình vừa tất bật hơ nóng tay mình rồi chạy đến áp vào mặt, tay, cổ cho cô
“Khuynh Thành, cô phải cố lên” Vẫn là như vậy, Tiểu Tình chạy tới chạy lui rất nhiều lần để giúp hai người họ làm nóng cơ thể.
Mãi đến khi không khí trong căn nhà được đốt nóng nên dần loãng ra, Diệp Diệp mới tỉnh dậy được
Toàn thân cô mỏi nhừ, mệt đến mức không muốn cử động. Vừa lúc này Tiểu Tình từ bếp tiến đến đưa cho Diệp Diệp một cốc nước nóng còn nghi ngút khỏi
“Chị uống nước nóng đi, sẽ dễ chịu hơn đó”
Diệp Diệp đưa tay giữ lấy, nhiệt tỏa ra từ cốc nước khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô chầm chậm uống hết cả cốc nước đầy.
Cô liếc mắt nhìn sang Khuynh Thành nằm bên cạnh và được trùm kín cơ thể, cô mang theo biểu tình lo lắng liền hỏi “Cô ấy chưa tỉnh sao?”
Tiểu Tình chậm rãi gật gật đầu “Thể trạng cô ấy trông rất yếu, dường như là không thể mở mắt ra nổi nữa....Tôi đã dùng mọi cách rồi, cô ấy ngày càng lạnh”
Diệp Diệp đưa tay sờ lên mặt Khuynh Thành, đúng là rất lạnh, cô hốt hoảng đặt tay vào mạch đập của Khuynh Thành rồi ngay sau đó nhanh chóng mở khoang miệng của Khuynh Thành ra, không ngừng thổi khí vào
“Tình, giúp tôi cử động tay chân cô ấy”
Tiểu Tình nhanh nhẹn giữ hai tay của Khuynh Thành rồi giúp cô ấy vận động, cả hai chân cũng được giúp co giãn lên xuống
Diệp Diệp cô không ngừng hô hấp nhân tạo, sơ cứu để cô ấy thở, cố gắng giúp cô ấy lưu thông máu vì ở đây quá lạnh, nếu không vận động sợ máu sẽ đông lại mất.
Cả hai cực lực cứu sống cô ấy, cứ như thế mãi một lúc mới nghe thấy Khuynh Thành thở ra một cái khì, hô hấp vô cùng khó khăn
Khuynh Thành he hé mở mắt nhìn lên trần nhà, toàn thân gần như yếu đến mức chẳng khác gì cành lá khô bám víu lại thân cây vậy
Tiểu Diệp đỡ lấy Khuynh Thành, giúp cho cô ấy tựa vào người cô
“Tình, lấy một ít nước nóng đến đây cho cô ấy uống”
Tiểu Tình vội vàng đi ngay, cô lập tức quay lại ngay sau đó rồi cho từng thìa nước ấm vào miệng Khuynh Thành
Nước đổ vào miệng đều chảy ra ngoài, Tiểu Tình lo lắng lại tiếp tục cho nước vào, Khuynh Thành không biết có phải bị sặc nước hay không mà đột nhiên ho dữ dội, sau đó cô nghiêng người nôn xuống nền đất một vũng máu tươi
Diệp Diệp lại bắt mạch một lần nữa. Lần này, mạch đập của cô ấy rõ ràng là yếu đi rất nhiều, thấy Tiểu Tình nhìn mình ngụ ý thăm hỏi, cô chỉ có thể lắc đầu. Cử chỉ của Diệp Diệp biểu hiện rõ khiến cho Tiểu Tình cũng không thể tin được
“Để tôi đi tìm thuốc” Tiểu Tình vội vàng chạy đến các ngăn tủ, túi đựng để tìm thuốc nhưng không có bất kỳ một viên hay lá thuốc nào cả, cô lặng người chạy đến ngồi bên cạnh giường, hai bàn tay nắm chặt tay của Khuynh Thành như một cách để thể hiện sự bất lực
Khuynh Thành hít thở một hơi sâu rồi cố gắng chầm chậm nói “Tôi sắp không được rồi, thật ra tôi đã phát bệnh vài năm trước cho nên tôi biết mình không tránh khỏi cái chết...Các chị là người tốt, cảm ơn vì đã ở bên cạnh tôi trong những giây phút cuối đời này, tôi vui lắm, thật đấy”
Diệp Diệp trầm lặng lắng nghe những lời mà Khuynh Thành nói rõ ràng từng chữ “Em sẽ không sao, đừng nói linh tinh”
Khuynh Thành từ từ cong nhẹ khóe môi lên, nụ cười cô ấy vẫn giống như lần đầu họ gặp nhau, rất mờ nhạt, rất đau lòng
“Tôi tự biết cơ thể mình thế nào mà....Nhưng tôi vẫn rất sợ. Hai chị hứa với tôi hai chuyện...có được không?”
Diệp Diệp và Tiểu Tình đồng loạt gật đầu “Được, được”
Khuynh Thành cố gắng hít lấy vài hơi rồi mới nói tiếp “Hứa với tôi, hãy chắc chắn rằng tôi đã thật sự chết rồi mới chôn tôi nha...Tôi sợ mình chỉ ngủ quên, tôi sợ bị mang đi chôn sống”
Khuynh Thành cố gắng đưa mắt ngước lên nhìn vào mắt Diệp Diệp, ánh mắt cô ấy như một sự cầu khẩn tha thiết. Trước ánh mắt đó, Diệp Diệp chỉ có thể chua xót mà gật đầu
“Em yên tâm, đừng lo, tôi hứa với em...Còn chuyện thứ hai?”
Khuynh Thành đưa mắt nhìn về chiếc bàn ở đối diện “Lấy tờ bản đồ trong ngăn kéo bàn giúp tôi”
Tiểu Tình hiểu ý liền chạy đến, trong ngăn kéo chỉ có đúng một mảnh giấy đã được gấp lại, cô cầm lấy rồi chạy đến đưa cho Khuynh Thành, cô ấy bảo Tiểu Tình mở ra rồi lại nói tiếp
“Bên trong có đánh một dấu “x” màu đỏ, đó là nhà cũ của tôi, anh trai tôi có lẽ là đang ở đó, hãy giúp tôi nói với anh ấy một câu “Khuynh Thành xin lỗi anh“. Làm ơn giúp tôi, đây tâm nguyện mà có lẽ cả đời này tôi cũng không dám và không thể làm được”
Tiểu Tình và Diệp Diệp gật đầu đồng ý sẽ giúp cô thực hiện di ngôn này, đây là việc duy nhất mà họ có thể làm để đền đáp sự giúp đỡ của Khuynh Thành
Khuynh Thành khẽ gật đầu, cô mỉm cười mãn nguyện, nụ cười trong suốt của cô khẽ lướt qua đáy mắt của Diệp Diệp và Tiểu Tình.
Có lẽ đây sẽ là nụ cười đầy mùi vị nước mắt nhất mà cả hai từng được nhìn thấy...
Bàn tay của Khuynh Thành trượt khỏi tay Tiểu Tình rồi rơi xuống giường. Trái tim của cả hai khi đối diện với cảnh tượng này lại rung động kịch liệt.
Diệp Diệp ngước mặt nhìn lên trần nhà rồi chớp mắt một cái như một hành động nuốt bi thương vào bụng, còn Tiểu Tình lại gục đầu nhìn xuống đất, hai mắt nhắm nghiền đầy sự bi ai
Hồn Khuynh Thành tựa con thuyền bến
Đã đắm nghìn thu... ở suối vàng...!!!
Để thực hiện lời hứa với Khuynh Thành, Diệp Diệp đặt thi thể của cô ấy nằm xuống giường, phủ lên cơ thể cô ấy một tấm chăn
Tiểu Tình và Diệp Diệp đau xót ngồi chiếc bàn đặt ở đối diện giường, cả hai vô thức trầm mình vào yên lặng, hai ánh mắt vô hồn hướng về phía thi thể của cô gái nằm trên giường
Tiểu Tình nở một nụ cười chua xót “Đời người thật kỳ lạ, lại cho chúng ta gặp Khuynh Thành vào thời khắc cuối đời của cô ấy, khiến chúng ta lại mất đi một người vừa mới quen”
Diệp Diệp hít lấy một hơi sâu “Đúng vậy, số người chết trước mặt tôi lại tăng thêm một”
Cả hai ngồi thừ ra đó đến hơn sáu giờ chiều, chắc chắn rằng không như lời Khuynh Thành đã nói, cô ấy sợ sẽ bị chôn sống, Diệp Diệp bước đến đặt tay lên mạch đập để kiểm tra lần cuối cùng xem thì thật sự không còn một nhịp đập nào nữa cả, cô ấy đã ra đi mãi mãi...
Diệp Diệp cùng Tiểu Tình đi ra ngoài, hai người tìm một dụng cụ gì đó có thể đào được tuyết, vì lớp tuyết rất dày nên cả hai khó có thể đào sâu xuống dưới nên cái hố tuyết đào được có vẻ khá nông, hai người quay trở lại vào trong đưa thi thể của Khuynh Thành ra ngoài để chôn lấp xuống tuyết
Sự ra đi của Khuynh Thành khiến cho hai cô gái có một tâm trạng sầu muộn, không thể nào vui nổi.
Mãi đến khi trời tối mịt, họ vẫn không hề hay biết. Diệp Diệp nghẹn ngào vòng tay ôm lấy Tiểu Tình cố gắng an ủi cô ấy cũng như tự an ủi bản thân mình “Đừng buồn, nếu như không còn bão tuyết thì mai chúng ta sẽ lên đường đến nhà cũ của Khuynh Thành, thực hiện tâm nguyện của cô ấy xong chúng ta sẽ tìm cách trở về Đế Thành”
Tiểu Tình gật đầu cho cô ấy an tâm về mình “Trước khi gặp chị, tôi đã bảo Trang Như trở về báo tin với Vương lão đại, đã hai ngày rồi, không biết sao vẫn chưa tìm thấy chúng ta”
Diệp Diệp gượng nở lấy một nụ cười tỏ ý đã hiểu. Cô mệt mỏi kéo chăn nằm xuống giường nhưng Tiểu Tình lại đột nhiên đứng bật dậy đi đến chiếc bàn ở đối diện ngồi ở đó
“Chị ngủ trên giường đi, tôi sẽ ngủ ở chỗ này”
Diệp Diệp ngơ ngác không hiểu, giường đủ chỗ cho cả hai mà...
Tiểu Tình thấy vậy liền giải thích luôn thể “Chỗ đó là nơi Khuynh Thành mất, tôi sợ lắm”
Diệp Diệp “...” Cái bệnh sợ ma không bỏ...
Được thôi, tùy cô vậy
Diệp Diệp thảnh thơi kéo chăn đắp kín người rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiểu Tình cũng ngồi trên ghế, đầu gục xuống bàn, đến giữa khuya cũng đã chịu hết nổi, cô dần dần ngủ thiếp đi...
Bình minh ló dạng là một ngày mới nhưng từng cơn tuyết trắng vẫn rơi dày, Tiểu Tình bị đánh thức vì đất trời quá lạnh, cô he hé mắt ra nhìn về phía đối diện thì đột nhiên
Đập vào mắt Tiểu Tình mà Diệp Diệp đang nằm ngủ ngon lành, nhưng bên cạnh cô ấy là....là....thi thể của Khuynh Thành
Chuyện quỷ quái gì vậy?
Tiểu Tình bị dọa đến bay mất ba hồn bảy vía, cô đưa tay lên dụi dụi mắt rồi nhìn kỹ lại một lần nữa....
Khuynh Thành
Đúng là cô ấy...à không đúng, là thi thể của cô ấy. Thi thể giống hệt như lúc cô ấy nhắm mắt xuôi tay vậy
Tiểu Tình hét lên một tiếng “Á” làm Diệp Diệp bị quấy cho giật mình mà thức giấc
“Tình, em ồn quá, tôi mệt lắm”
Tiểu Tình giống như bị ai đó bịt miệng, ú ớ như bị câm vậy “Tiểu Diệp...Diệp....cái đó...cái đó....chị...chị...nhìn sang bên cạnh xem”
Diệp Diệp miễn cưỡng nghiêng người nhìn sang bên cạnh thì giống như Tiểu Tình, cô bị dọa đến mức nhảy hẳn khỏi giường
“Ôi mẹ ơi”
Cả hai bàng hoàng đưa mắt nhìn nhau, là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tiểu Tình sợ đến mức rụt hẳn vào trong góc nhà “Thi biến sao?”
Thi biến là hiện tượng xác chết biết di chuyển
Diệp Diệp lắc đầu phủ nhận “Làm gì có chuyện đó? Lừa quỷ ăn đậu hủ sao?”
Tiểu Tình kêu lên “Thế chị giải thích chuyện gì đã xảy ra với thi thể của Khuynh Thành, cô ấy nói không muốn chôn sống, chẳng lẽ cô ấy còn sống mà chúng ta đã mang cô ấy đi chôn sao? Chúng ta có phải quá vội không?”
Diệp Diệp đứng cau mày quan sát, thi thể của Khuynh Thành có sao lại có thể tự đi vào trong nhà còn nằm trên giường được nữa chứ?
Không phải thi biến thì là gì đây?
Cô ấy còn sống sao?
Chuyên mục vạn câu hỏi vì sao bủa vây lấy hai người khiến cả hai bị dọa đến lạnh người. Tiểu Tình là chúa sợ ma nên những chuyện thế này khiến cô ấy không dám rời khỏi ghế nữa...
“Tình, giúp tôi chôn cất lại Khuynh Thành đi chứ?”
Tiểu Tình lắc đầu cự tuyệt ngay “Không, đừng mà, tôi sợ lắm”
Năn nỉ cả nửa ngày trời, cảm thấy không thể thuyết phục được rồi, Diệp Diệp đành bước đến, một mình đưa thi thể Khuynh Thành ra ngoài rồi xúc tuyết lắp thi thể lại
Nhờ có như vậy nên Diệp Diệp mới biết rằng bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng, gió lại lớn đến mức khiến cho vài cây to gần đó cũng bị bứng gốc ngã ngang
E là hôm nay lại không thể đi được rồi...
“Tình, hôm nay chúng ta phải ở lại thêm một ngày nữa, bên ngoài gió rất to, không thể đi xa được”
Tiểu Tình chỉ biết gật gật đầu, cô kéo tấm chăn của mình rồi chạy đến một góc mà trùm từ đầu đến chân, cảnh tượng này khiến Diệp Diệp cũng phải hết cách
Một mình cô thắp lửa bếp, chiên mấy cái trứng mà hôm qua đã đổi được rồi cả hai cùng ngồi trên bàn mà ăn
Tiểu Tình vẫn chưa quên chuyện thi thể của Khuynh Thành không biết sao lại chạy vào nhà, cô sợ đến mức run cầm cập, gấp thức ăn cũng trượt lên trượt xuống
Diệp Diệp chào thua luôn, cô phải giúp Tiểu Tình gấp thức ăn cho vào miệng, còn cô ấy chỉ có mỗi việc nhai thôi mà cũng sợ đến mức vã mồ hôi giữa trời tuyết
“Hay là chúng ta...chúng ta đi đi, ở đây đáng sợ quá”
Diệp Diệp lắc đầu, tay vẫn không ngừng gấp thức ăn cho vào miệng Tiểu Tình “Không được, mai rồi đi”
Tiểu Tình lo lắng cho tính mạng của mình rồi, phải ở thêm một đêm ở cái nơi kinh dị này
“Tối nay chúng ta thức được không? Đừng ngủ” Tiểu Tình nảy ra ý kiến
“Tại sao?”
“Chị không thấy lạ à? Thi thể của Khuynh Thành có thể tự đi vào sao? Tối nay chúng ta thức thử xem có thấy lại cảnh tượng đó một lần nữa không hay có kẻ nào đã giở trò” Tiểu Tình giải thích liền nhận được sự đồng tình của Diệp Diệp, thế là họ quyết định tối hôm nay sẽ thức để xem tình hình thế nào
Cả ngày trôi qua trong sự lo sợ, cảm giác kinh hoàng vẫn bám lấy Tiểu Tình còn với Diệp Diệp, trong lòng cô vẫn có một cái gai vì câu nói van xin của Khuynh Thành trước lúc chết, cô ấy nói đừng chôn cất nếu chưa chắc cô ấy đã chết
Nhưng cô đã chắc chắn Khuynh Thành hoàn toàn ra đi rồi mà...
Ánh mắt của Khuynh Thành trước khi khép lại cứ bám lấy tâm trí Diệp Diệp khiến cô không thể yên lòng nên tối nay cô nhất định sẽ thức để xem chuyện gì đã xảy ra
Cả một ngày nhàm chán nhưng được rắc thêm gia vị của sự sợ hãi và tràn đầy nghi vấn khiến cho buổi chiều ngày hôm đó cũng nhanh chóng qua đi. Cả hai cùng ngồi trên ghế để quan sát chiếc giường ở trước mặt
Tiểu Tình căng mắt ra để nhìn, toàn thân vẫn không ngừng bao trùm lấy tấm chăn cứu sinh. Còn Diệp Diệp cũng đắp chăn rồi bên cạnh Tiểu Tình, mắt cô đâm đâm nhìn về nơi chiếc giường ấy
Nhưng dù có cố gắng cỡ nào cũng vậy, sự mệt mỏi dần dần bào mòn ý chí của họ, mãi đến khi Tiểu Tình và Diệp Diệp đều lần lượt chìm vào giấc ngủ sâu.
Chợt nửa đêm, Tiểu Tình bị đánh thức bởi một giấc mơ kinh hoàng do bị ám ảnh những sự việc đã xảy ra gần đây, cô hốt hoảng ngồi thẳng người dậy, chiếc giường trước mặt vẫn không có gì khác thường cả
Phù, suýt nữa là bị dọa cho ngất...
Tiểu Tình vừa tính điều chỉnh cho cơ thể cô thay đổi tư thế một chút thì cô mới phát hiện ra Diệp Diệp không còn ngồi bên cạnh nữa, thế cô ấy đã đi đâu rồi?
Còn đang trong tình trạng bất an, chợt Tiểu Tình nghe thấy một âm thanh như ai đó dùng cuốc đào bởi tuyết vậy, tiếng sột xoạc vô cùng to làm Tiểu Tình sợ đến run lẩy bẩy, nhưng mà bây giờ việc cô lo lắng nhất chính là Tiểu Diệp...Cô ấy đi đâu rồi?
Trong lòng bất chợt nảy sinh một cơn bấn loạn tột độ, nhưng vì quá lo lắng, thêm vào đó lại nghe thấy tiếng đào bới khiến đầu óc Tiểu Tình bị tê cứng thật sự
Nhưng tình cảm đã chiến thắng nỗi sợ, cô hạ quyết tâm bước xuống ghế rồi từ từ đi ra bên ngoài để xem chuyện gì đã xảy ra
Tiểu Tình vừa bước ra ngoài, ngay khi cô hướng mắt về phía nơi chôn cất thi thể của Khuynh Thành thì một lần nữa, sự kinh hoàng kéo đến khi mà tận mắt cô nhìn thấy trên tay Diệp Diệp đang cầm một cây cuốc không ngừng đào tuyết.
Tiểu Tình hoảng sợ nép vào một góc để nhìn cô ấy thì mới phát hiện ra mắt Diệp Diệp rõ ràng là đang nhắm kín, cử chỉ cứ như kẻ bị mộng du vậy...
Tiểu Tình sợ đến mức không biết phải làm sao...Cô cố gắng bình tĩnh lại rồi từ từ tiến đến
“Tiểu Diệp”
“Tiểu Diệp”
Cô gọi chậm rãi, từ từ bước đến rồi như một cách tiếp cận nhẹ nhàng nhất mà đánh thức Diệp Diệp
Diệp Diệp chầm chậm mở mắt ra, cô giật mình ngồi uỵch xuống đất, sắc mặt xanh xao tái nhợt, Tiểu Tình lo lắng ngồi xuống ôm chặt lấy cô ấy
“Chị bị làm sao vậy?”
Diệp Diệp đưa mắt nhìn Tiểu Tình, mãi một lúc mới hoàn hồn được
“Là tôi đã đào thi thể Khuynh Thành lên sao?”
Dù Tiểu Tình không trả lời nhưng với cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cô ấy không nói thì cô cũng biết bản thân mình đã xảy ra một sự mất khống chế ý thức
Tiểu Tình đỡ lấy Diệp Diệp, cả hai cùng vào nhà rồi ngồi lên giường, Tiểu Tình thêm củi vào bếp lửa, phút chốc ngọn lửa liền cháy rực
Sau khi cả hai định thần lại, Tiểu Tình mới chậm rãi phân tích
“Tôi đã từng đọc qua một quyển sách nói về ý thức của con người....Rất có thể là ý thức ngủ của chị tồn tại tâm nguyện của Khuynh Thành đó là đừng chôn cất cô ấy, còn ý thức tỉnh của chị là cô ấy đã chết rồi. Cho nên, sáng thì chị mang thi thể Khuynh Thành đi chôn cất, còn tối đến thì lại đào thi thể cô ấy lên. Thêm vào đó, hình ảnh cuối cùng mà chị tiếp nhận được chính là lúc cô ấy nằm trên giường rồi nhắm mắt ra đi cho nên ý thức ngủ của chị đã mang cô ấy quay trở lại giường và đặt đúng tư thế như trước lúc chết”
Diệp Diệp thở dài “Đúng vậy, tôi vẫn không quên được hình ảnh cô ấy trước lúc chết và những gì cô ấy nói, có lẽ...đã lâu rồi không được tiếp xúc với người chết trên tay mình cho nên mới như vậy”
Tiểu Tình áp tay mình lên tay Diệp Diệp như một cách an ủi.
Tiểu Tình vén rèm cửa nhìn ra ngoài, trời cũng đã gần sáng rồi “Tuyết bên ngoài không còn rơi nữa”
Diệp Diệp xoay người hướng mắt nhìn ra ngoài, đúng là không còn tuyết rơi nữa. Họ có thể đi rồi...
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thật chu toàn, hai người bước ra ngoài khóa kín cửa lại
Đứng trước nói chôn cất thi thể của Khuynh Thành, Diệp Diệp và Tiểu Tình không khỏi đau buồn, mãi một lúc họ mới lẳng lặng cúi đầu chào tạm biệt rồi lưu luyến rời đi