Tiếng “Kẹt” ngân dài một cái. Bạch Hổ đứng bên ngoài cửa liền vội vã tiến nhanh vào. Nét mặt có chút khó xử
Vương Minh Hàn phát hiện thuộc hạ không phục tùng mệnh lệnh, đột nhiên quấy rầy. Nét mặt dần dần trở nên khó coi.
Bạch Hổ không dám đứng quá gần, anh chỉ dám đứng ở giữa gian sảnh lớn mà cúi người xuống thấp “Lão đại...”
“Ra ngoài”
Bạch Hổ còn chưa nói hết câu đã bị Vương Minh Hàn quát ngang một tiếng khiến anh giật bắn người
Hai từ như mệnh lệnh lại như cơn giận trút lên đầu Bạch Hổ khiến anh khổ tâm càng khổ tâm hơn. Dù biết lệnh chủ tử như thánh chỉ nhưng mà người đến tìm chủ nhân của anh cũng không phải hạng bình thường, mà còn là khách quý. Chịu đấm ăn xôi, Bạch Hổ đành cố gắng báo cáo cho xong
“Phó tiên sinh đến tìm người. Xe của ngài ấy đang đỗ bên ngoài”
Nói dứt câu, Bạch Hổ nghiến răng rùng mình...
Khổ thân anh
Không gian yên tĩnh càng khiến cho Bạch Hổ cảm thấy hơi lành lạnh ở sống lưng. Vương Minh Hàn nửa chữ cũng không nói, ánh mắt đâm đâm nhìn về kẻ đứng bên dưới
Diệp Vô Tâm cảm thấy tình hình có chút bất thường. Cô nhoẻn miệng lắc đầu hết nói, tâm trạng biểu thị rõ vẻ chán chường
“Nếu Vương lão đại có khách quý, chi bằng bảo thuộc hạ đưa tôi về nhà. Hôm khác tôi lại ghé thăm...Không biết Vương lão đại thấy ý này thế nào?”
Vương Minh Hàn quay người lại đắm chìm ánh mắt của mình trên gương mặt mê hoặc người khác của Diệp Vô Tâm. Anh có chút hờ hững mà bước đến, một tay đặt trong túi quần, tay còn lại vòng qua eo của cô, cánh tay dùng một lực nhè nhẹ kéo Diệp Vô Tâm áp sát vào người mình
Diệp Vô Tâm có chút thảng thốt với hành động thân mật không kiên dè của Vương Minh Hàn với cô trước mặt thuộc hạ của mình như vậy. Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng cánh tay ấy lại càng siết chặt hơn, một giọng nói trầm trầm cùng hơi thở nóng bỏng phả ra trên đỉnh đầu khiến cô vô duyên vô cớ lại ngước mặt lên
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng nhưng bí ẩn của Diệp Vô Tâm, trái tim của Vương Minh Hàn như nhảy ra khỏi lòng ngực, nó đập lên liên hồi như muốn gào xé vùng ngực vạm vỡ ấy mà thoát ra ngoài
Ánh mắt của anh không đặt yên một chỗ, nó từ từ dời tiêu cự xuống bên dưới. Vùng cổ áo khoét rộng để lộ một đôi gò bồng căn tròn đầy đặn. Một giây không kìm được liền đột nhiên nói ra suy nghĩ của mình
“Ngực rất to, rất đẹp”
Ngay sau đó chính là sự đáp trả không nhân nhượng của Diệp Vô Tâm. Một cái tát trời giáng đủ nhanh, đủ lực bay thằng vào mặt của Vương Minh Hàn. Đồng thời còn khuyến mãi thêm hai câu mắng “Hạ lưu”
Cái tát làm anh bừng tỉnh như vừa thoát khỏi một cơn ngủ mê đầy mộng mị. Sau cái tát ấy, anh cảm thấy gò má của mình đau buốt. Vương Minh Hàn chẳng những không giận, ngược lại anh còn bị kích thích đến cực độ, tự áp tay mình lên xoa xoa vùng mặt đỏ ửng
Bạch Hổ càng không phải nói, anh đứng hình trước sự to gan của Diệp Vô Tâm, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa khâm phục
Diệp Vô Tâm nhíu mày, tức giận bỏ đi. Vương Minh Hàn bật cười thầm trong bụng, nhưng nét mặt bên ngoài vẫn không có chuyển biến gì.
“Bạch Hổ, ngươi hãy đưa Diệp tiểu thư về nhà cẩn thận. Bảo Huyền Vũ mời Phó tiên sinh vào”
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh” Như thoát được đại kiếp nạn, Bạch Hổ nhanh chóng tẩu thoát khỏi nơi này, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Ít lâu sau, Huyền Vũ thận trọng mở cửa. Theo sau Huyền Vũ là một người đàn ông mang trên mình một khí chất trầm lặng.
“Phó tiên sinh, mời”
Người đàn ông được gọi là Phó tiên sinh này có một ngoài hình vô cùng tuấn tú. Gương mặt lạnh lùng cao ngạo. Anh ta mặc trên người một bộ vest đen sang trọng, từng đường kim mũi chỉ được cắt may cẩn thận, dáng người cao cao anh tuấn. Cứ thế mà hiên ngang bước vào chính sảnh
Huyền Vũ tiến thẳng vào, đến trước một chiếc ghế, anh ta chìa tay làm ra bộ dạng tôn trọng vô cùng
“Phó tiên sinh, mời ngài”
Vương Minh Hàn tiến đến trước mặt người đàn ông họ Phó đó, nhìn ngắm một lượt từ trên xuống dưới. Đôi mắt của anh mang đầy ý tứ không thể tin được mà đảo tới, đảo lui trên người của vị Phó tiên sinh ấy
“Nhìn đủ chưa?”
Ánh mắt vẫn chưa định vị yên ổn, anh đã nghe thấy một lời phủ bỏ vô tình lạnh nhạt. Vương Minh Hàn đành nhún vai làm ra vẻ vô tội.
“Đến tìm mình giờ này ắt hẳn có chuyện nhờ vả”
Phó tiên sinh không phủ nhận, anh ta gật đầu lập tức. Vương Minh Hàn lại có chút hiếu kỳ mà tiến đến gần Phó tiên sinh
“Không phải liên quan đến cô gái lần trước đi cùng cậu trong buổi tiệc thương nhân chứ?”
Vị Phó tiên sinh này vẫn trước sau một biểu cảm, lạnh lùng gật đầu. Thái độ này cũng khiến Vương Minh Hàn hết cách. Anh chỉ biết vừa lắc đầu, vừa thở dài.
Vương lão đại nhà ta thật sự quá tài giỏi trong việc nhìn người đoán tâm ý. Đôi lúc anh lại tự thấy bái phục bản thân mình sao lại hay đến vậy. Được dịp lấn lướt, Vương Minh Hàn liền lấy uy làm phách
“Phó Quân Hạo ơi là Phó Quân Hạo, cậu thật khiến mình thấy xem thường. Vì một người con gái mà đêm hôm khuya khoắc lại chạy đến đây”
Phó Quân Hạo ngồi xuống chiếc ghế sofa ở gần mình, hai chân bắt chéo, tựa lưng vào thành ghế, thoải mái như đang ở nhà mình mà hướng mắt nhìn về phía Vương Minh Hàn
“Có giúp hay không? Cậu nhiều lời vậy làm gì?”
Vương Minh Hàn bật cười tiến về ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện Phó Quân Hạo “Nể tình Tiểu Phó cậu không ngại đường xa chạy đến đây, nói không giúp thì không có nghĩa khí. Nói đi...Có việc gì?”
Phó Quân Hạo nhíu mày, cố gắng nói thật nghiêm túc với cái tên giở hơi trước mặt anh “Ngụy gia cử sát thủ ám sát Tiểu Tình. Mình muốn cậu giúp mình bắt tên sát thủ đó”
Vương Minh Hàn đưa tay lên ra hiệu cho Phó Quân Hạo dừng lại, nét mặt khó tin nhìn Phó Quân Hạo trừng trừng “Hả? Giúp tìm người sao? Cậu điên rồi?”
Phó Quân Hạo nhíu mày, gương mặt cương nghị nhìn Vương Minh Hàn mà quả quyết “Mình không điên? Tìm người đối với cậu là việc cỏn con. Nhưng sát thủ là người của Ngụy gia, chỉ có cậu mới có thể giúp mình”
Vương Minh Hàn uống một ngụm trà để lấy lại khí thế của mình “Thôi được rồi, nói cho mình biết đặc điểm của người đó”
Không cần biết chuyện này hệ trọng ra sao, nhưng chỉ cần Vương Minh Hàn nghe đến người liên quan đến Ngụy Hồng thì anh chắc chắn sẽ không bỏ qua
Phó Quân Hạo cũng vì quá hiểu rõ người bạn này, nên khi anh có ý bước chân đến đây gặp Vương Minh Hàn thì anh đã chắc chắn Vương Minh Hàn sẽ không khước từ anh.
Phó Quân Hạo không hiểu sao đến lần này lại không còn vẻ tự tin như khi nãy nữa, vẻ mặt có chút khó xử mà nói ra
“Người đó là một cô gái”
Vương Minh Hàn có phần ngạc nhiên vì thái độ e dè của người bạn này, từ trước đến nay thật khó thấy. Anh gật đầu xác nhận. Phó Quân Hạo lại từ từ nói tiếp, vẻ mặt cũng không mấy khả quan
“Cô ta có một gương mặt rất đẹp”
Càng nghe càng thấy không đúng, nhưng Vương Minh Hàn vẫn cố lắng chú ý lắng nghe lời của vị Phó tiên sinh này đang cố giải bày
Phó Quân Hạo lại lưỡng lự mới thận trọng nói tiếp “Cô ta có một vóc dáng vô cùng đẹp”
Vương Minh Hàn khó hiểu nghệch mặt ra, vùng giữa hai chân mày nhăn tít lại “Còn gì nữa?”
Phó Quân Hạo sau đó chỉ còn biết lắc đầu “Hết rồi”
“Hết rồi?” Vương Minh Hàn đờ mặt ra, tách trà đang giữ trên tay cũng suýt rơi xuống
Phó Quân Hạo gật đầu, miễn cưỡng nở ra một nụ cười khó xử liền giải thích “Tiểu Tình diễn tả cô ta như vậy, mình cũng đành nói lại như vậy. Mình không muốn làm cô ấy thất vọng. Còn nữa, mong cậu sớm giúp mình tìm ra người đó, an nguy của Tiểu Tình nằm trong tay cậu, hy vọng cậu không phụ lời nhờ cậy này”
Vương Minh Hàn còn chưa hoàn toàn rời khỏi cú nhờ cay đắng đó, Phó Quân Hạo đã sớm đứng lên rời khỏi chỗ ngồi
“Mình về trước, đợi tin tức của cậu, có tin lập tức gọi cho mình. Cảm ơn”
Vương Minh Hàn liền vội đứng lên nói với theo “Nè, chuyện này không thể nào...“. Anh còn chưa kịp bình tĩnh thì vị Phó tiên sinh đó đã rời đi mất dáng
Phó Quân Hạo vừa rời đi khỏi, Vương Minh Hàn liền cho gọi Thanh Long vào
“Lão đại, có việc sai bảo thuộc hạ?”
Vương Minh Hàn lãnh đạm ra lệnh “Theo dõi tổ chức sát thủ của Ngụy Hồng. Cho người mai phục quanh Tống thị để lấy tin tức”
Thanh Long cúi đầu nhận lệnh “Dạ, lão đại, thuộc hạ đi ngay”
“À, còn một việc nữa. Sắp xếp người âm thầm bảo vệ Tống tiểu thư”
Thanh Long ngạc nhiên nhìn Vương Minh Hàn “Tống tiểu thư? Thuộc hạ không rõ”
Vương Minh Hàn có chút phiền lòng nhưng vẫn cố gắng nói rõ hơn để Thanh Long được hiểu “Tống Tiểu Tình, người đang đảm nhiệm chức vị chủ tịch đương thời của Tập đoàn Tống thị”
Trước nay Vương gia đâu có qua lại với Tống gia... Sao lần này lão đại của bọn họ lại sai thuộc hạ đi bảo vệ Tống tiểu thư gì đó chứ?
Thanh Long tuy không hiểu rõ ý đồ của Vương Minh Hàn, nhưng những gì lão đại căn dặn, anh chỉ dám tuân theo mà không bao giờ nghi vực. Nhận lệnh lập tức rời đi ngay
*Mình chú thích thêm: Phó Quân Hạo với Tống Tiểu Tình là cặp nam nữ chính trong truyện “Muốn cả thế giới biết anh yêu em“. Cả hai đều là thương nhân. Hai người này trong vai trò cameo của truyện này. Bạn nào muốn hiểu rõ hơn thì có thể tìm đọc nha. Phó tiên sinh này vô sỉ không kém đâu.