[Vũ Lâm Dật Sư Hệ Liệt] Bộ 1 Võ Lâm Bại Hoại

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

Đang lúc Giới Viện cảm thấy rùng mình, thì dưới đài mọi người tranh cãi ỏm tỏi.

Có người nói ngôi vị minh chủ võ lâm nên do chưởng môn Thiếu Lâm Tự – Giới Không phương trượng đảm nhiệm. Thiếu Lâm Tự vốn là Bắc Đẩu võ lâm, Giới Không phương trượng đức cao vọng trọng, đại sư đã nói thì ai dám không nể mặt? Cũng có người nói, Thiếu Lâm Tự vốn không xen vào chuyện thế tục thì sao có thể tận tụy với thiên hạ võ lâm? Lại có người kêu, lời đồn đại về Thiếu Lâm Tự chưa biết thực hư ra sao, trước khi làm sáng tỏ, làm sao có thể để người Thiếu Lâm Tự giữ chức minh chủ được!

Trong lúc nhất thời, mọi người ầm ĩ cả lên, ồn ào không ngớt, có người còn nói đụng chạm lẫn nhau, mà bắt đầu chuyển sang nói chuyện bằng tay chân.

Mắt thấy đại hội gần mất khống chế, Giới Không đứng trên đài thầm than, âm thanh nghiêm nghị vang lên: “A Di Đà Phật, mời các vị thí chủ tỉnh táo lại.”

Giọng nói của Giới Không phương trượng như rót vào lòng người, không khí dần yên tĩnh trở lại, đột nhiên có người lên tiếng:

“Minh chủ võ lâm đại diện cho toàn thể người trong thiên hạ, người được chọn làm minh chủ phải đức cao vọng trọng, phải có tinh thần trọng nghĩa, chính trực, có thể xử lý tất cả chuyện lớn nhỏ trong võ lâm, và là người được võ lâm tín nhiệm, chứ không thể tùy tiện túm một người làm là được! Danh vọng của Thiếu Lâm Tự rất cao, nhưng gần đây có những lời đồn không hay xuất hiện, tại hạ tin tưởng các bằng hữu ở đây đều đã nghe qua, nếu như Thiếu Lâm Tự không thể giải thích rõ ràng, thì ai có thể tin phục?”

“Đúng! Đúng! Việc chọn minh chủ võ lâm tạm thời để qua một bên, chỉ cần Thiếu Lâm Tự có thể chứng minh tự thân trong sạch, tại hạ tin tưởng, trong chốn võ lâm, không ai có thể đảm nhiệm tốt chức minh chủ võ lâm bằng phương trượng Thiếu Lâm Tự.”

Đầu tiên chỉ có vài người ủng hộ, không lâu sau, cả sân vang lên tiếng hô Thiếu Lâm.

Giới Viện cố gắng trấn định, nhìn những khuôn mặt xa lạ xung quanh, đột nhiên cảm thấy choáng váng. Trừng mắt nhìn, ánh mắt Giới Viện rơi về phía đối diện, chỉ thấy đám người Triệu Trường Khánh khẽ cười, tự tiếu phi tiếu mà nhìn mình. Điều này không khỏi làm Giới Viện nhíu mày, thần sắc của bọn chúng tựa hồ sẽ càng làm việc bất lợi với hắn hơn, mà nhược điểm của hắn thực ra cũng chỉ là cứu Ngọc Như Hồng từ trong tay bọn chúng mà thôi, mà thế thì cũng không thể uy hiếp hắn, không biết sự tự tin của bọn chúng là từ đâu ra?

Lúc này Triệu Trường Khánh đột nhiên đứng dậy, chắp tay về phía các đồng đạo dưới đài, rồi chậm rãi nói: “Chưvị xin nghe Triệu mỗ nói một lời.”

Khung cảnh ầm ĩ đã bình tĩnh lại không ít, Triệu Trường Khánh nói tiếp: “Lời đồn đại không biết thực hư, nhưng không có lửa làm sao có khói, không phải Triệu mỗ không tin chúng cao tăng Thiếu Lâm, nhưng mà có chút dấu hiệu cho thấy, thủ tọa Giới Luật Đường Thiếu Lâm Tự – Giới Viện đại sư cùng Ngọc Như Hồng có quan hệ không bình thường. Sau khi Ngọc Như Hồng tân nhậm chức minh chủ võ lâm, Giới Viện đại sư đã theo Ngọc Như Hồng rời khỏi Thiếu Lâm Tự, sau lại cùng Ngọc Như Hồng đồng hành tiêu diệt song ma, rồi hai người vì đả thương mà ở tại Cửu Hoa sơn hai tháng, sau khi khỏi bệnh, Giới Viện đại sư không về Thiếu Lâm Tự, mà lại cùng Ngọc Như Hồng tới kinh thành, không những thế còn ở lại vương phủ qua đêm, cho đến khi Giới Viện đại sư theo chúng ta, thì lúc Ngọc Như Hồng sắp bị bắt, đại sư lại ra tay cứu y. Giới Viện đại sư, Triệu mỗ nói có đúng hay không?”

Giới Viện gật đầu, vì lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, không thể lắc đầu được.

Chỉ là, những việc đó thì có thể nói lên điều gì?

Thiên hạ cũng không phải đồ ngốc, chỉ mấy câu có thể làm vấn đề sáng tỏ được sao? Trong đám người, có kẻ cười lạnh, có người lầm bầm mấy câu, người bên cạnh nghe được là lập tức phụ họa, dần dần nửa số võ lâm nhân sĩ bắt đầu hô lớn, muốn chưởng môn Thiếu Lâm lên ngôi võ lâm minh chủ.

Giới Không phương trượng mỉm cười, thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tạ ơn chư vị ưu ái, chỉ là lão nạp thân đã vào phật môn, sớm đã thoát khỏi hồng trần thế tục, sợ rằng không thể làm tròn trọng trách, mong chư vị đề cử người tài khác.”

“Phương trượng thoái thác thật sự làm mọi người không biết nói gì, bất quá chân tướng sự thật chỉ sợ là vì sợ người trong thiên hạ xem thường mà thôi?” Chưởng môn Thần Đao Môn Kim Nhất Đao thâm ý mà liếc nhìn Giới Không một cái.

Không chờ người Thiếu Lâm Tự phản ứng, tên phản đồ Tịnh Minh đứng sau Triệu Trường Khánh đã tiến lên ôm quyền, lớn tiếng nói: “Các vị giang hồ hào kiệt, đệ tử Tịnh Minh, vốn là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, nhưng do không thể chấp nhận việc Thiếu Lâm Tự ngoài mặt tỏ ra trong sạch, nhưng thực chất lại vô cùng dơ bẩn, nên đã rời khỏi Thiếu Lâm. Tất cả là vì đệ tử đã hiểu rõ những việc làm của Thiếu lâm Tự, nào ngờ một người miệng đầy nhân nghĩa lại áp tội phản đồ lên chính đệ tử của mình, thậm chí còn phái hai vị thủ tọa của Đạt Ma đường và Giới Luật đường đuổi cùng giết tận đệ tử! Muốn giết người diệt khẩu…”

“Tịnh Minh! Tên phản đồ nhà ngươi nói bậy bạ gì thế! Người trước trộm tuyệt học Thiếu Lâm, sau lại phản bội sư môn, gia nhập Thiên Cơ môn, còn đem tuyệt học Thiếu Lâm dâng cho Thiên Cơ lão quỷ! Ngươi không phải phản đồ thì là gì? Còn dám ở đây nói dối!” Mấy vị cao tăng Thiếu Lâm Tự có thể mặt không đổi sắc, nhưng mấy chúng tăng ở phía sau đã không chịu nổi Tịnh Minh hồ ngôn loạn ngữ.

Giới Không phương trượng nhìn về phía chỗ ngồi của mình, ánh mắt ôn hòa nhìn chúng tăng, lắc đầu ý bảo bọn họ không nên xúc động. Rồi sau đó nhìn về phía Tịnh Minh, ánh mắt vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại làm kẻ khác cảm thấy sợ hãi, Giới Không trầm giọng hỏi: “Tịnh Minh, Thiếu Lâm Tự quy định nghiêm ngặt, vốn là nơi phật môn thanh tịnh, vậy mà ngươi nói Thiếu Lâm dơ bẩn, hay là mấy lời đồn về Thiếu Lâm là do ngươi tạo nên? Ngươi đã nói thế, hôm nay lão nạp muốn nghe rõ ràng. Nếu như không nói được, trước ngươi phản bội sư môn, sau lại làm tổn hại danh dự Thiếu Lâm, lão nạp sẽ tự mình thanh lý môn hộ!”

Dưới đài mọi người cũng thì thầm nói, nếu đúng như vậy, thì tên này thật ghê tởm! Dù giết cũng không hả giận!

Rốt cuộc cũng từng là đệ tử Thiếu Lâm, đối với lời nói của chưởng môn phương trượng, Tịnh Minh có chút phát run, nhưng chỉ trong chốc lát, y đã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Giới Viện, cười lạnh: “Đệ tử nói có đúng hay không thì cứ hỏi Giới Viện đại sư! Mọi người biết vì sao Giới Viện đại sư đột nhiên rời khỏi đại hội võ lâm lần trước không? Sau khi Ngọc Như Hồng lên ngôi vị minh chủ võ lâm, Giới Viện đã đi theo, cùng nhau tiêu diệt Song Ma, cùng nhau hồi kinh, tất cả là vì sao? Bởi vì trước khi đại hội võ lâm, bọn họ đã quen biết nhau! Không không, không phải chỉ quen biết, mà đã sớm phát sinh quan hệ! Xin hỏi Giới Viện đại sư có phải thế không?”

Lời vừa nói ra, cả thiên hạ xôn xao cả lên, ai cũng không ngờ việc này lại xảy ra! Tất cả con mắt đều tập trung trên người Giới Viện, muốn từ hắn để nhìn ra được điều gì đó.

Sắc mặt Giới Viện sớm đã trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc, lăng lăng mà nhìn Tịnh Minh, làm sao y biết được?

Ngàn tính vạn tính, không ngờ y lại biết việc này!

“Giới Viện đại sư, đệ tử nói có đúng không? Người trong thiên hạ đang chờ câu trả lời của đại sư đấy!” Tịnh Minh mang theo vẻ mặt thắng lợi nhìn Giới Viện và chúng tăng Thiếu Lâm.

Không chỉ y, mà Tung Sơn, Thanh Thành, Không Động, Thái Sơn cùng môn chủ Thần Đao Môn, bang chủ Hải Sa bang đều cười lạnh, chờ xem Thiếu Lâm Tự xấu hổ, sau này, Thiếu Lâm xem còn mặt mũi nào mà đứng trong giang hồ? Từ Hoành cùng hai vị cô nương đứng sau bang chủ Kim Long bang như nghĩ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt là lạ nhìn Giới Viện… Khi đó, bọn họ đã cảm thấy quan hệ giữa Ngọc Như Hồng và Giới Viện có chút kỳ quái, không ngờ lại là…

Ánh mắt đờ đẫn của Giới Viện chậm rãi chuyển từ đám kia về phía các sư huynh, tuy mặt bọn họ vẫn không thay đổi, nhưng tia sốt ruột trong mắt lại tiết lộ y nghĩ của bọn họ. Giới Viện lại nhìn về phía chưởng môn sư huynh đang đứng trên đài, thấy sư huynh nhìn thoáng qua Giới Viện, rồi sau đó nhắm mắt lại như ngồi thiền. Nhưng cái liếc nhìn làm trái tim Giới Viện như bị tảng đá lớn đè lên, cơ hồ không thở nổi. Ngày đó Ngọc Như Hồng dùng lý do gì để mang hắn rời khỏi Thiếu Lâm Tự, cộng thêm hôm nay bị Tịnh Minh chỉ điểm, các sư huynh chắc chắn đã liên tưởng ra rồi!

Người xuất gia không được nói dối, nhưng nếu hắn nói thật, danh dự của Thiếu Lâm Tự nhất định sẽ bị hủy! Cho nên, các sư huynh rất khẩn trương, còn chưởng môn sư huynh thì gần như đã nhận mệnh!

Thân thể cứng ngắc, cuối cùng Giới Viện đem ánh mắt chuyển dời tới những khuôn mặt xa lạ dưới đài, ánh mắt tò mò nóng lòng muốn biết chân tướng làm Giới Viện hoảng hốt. Hắn vốn không biết bọn họ, vì sao hắn lại phải ở trước mặt bọn họ mà nói ra chuyện tư ẩn của mình? Huống chi Tịnh Minh có thể chỉ là đoán mò, nếu thừa nhận, chẳng phải sẽ rơi vào bẫy của y sao? Thôi! Mình đã sớm phạm vào giới luật phật môn, nếu có thể bảo vệ được danh dự của Thiếu Lâm Tự, hắn có phạm thêm một trăm lần có sao đâu?

Mờ mịt nhìn mọi người dưới đài, Giới Viện lắc đầu, từ trong cổ họng nghẹn ra hai chữ: “Không phải…”

“Ha ha ha ha ha…”

Lời còn chưa dứt, Tịnh Minh đã điên cuồng cười to, hơn nữa cười không thể ngừng lại, khiến cho mọi người khó hiểu, không rõ có gì đáng buồn cười ở đây.

Một hồi lâu, y rốt cuộc ngừng cười, không nóng không lạnh mà nhìn Giới Viện, ngữ khí mang theo ý cười vang lên: “Người xuất gia không nói dối, thế mà đường đường là thủ tọa Giới Luật Đường Thiếu Lâm Tự lại nói dối, hơn nữa mặt không đỏ khí không suyễn, thật bội phục! Hay là Giới Viện đại sư đã quên, lúc mấy người đuổi theo ta đến Vũ Di Sơn, trong ngôi miếu đổ nát ở đó, đại sư đã cùng Ngọc Như Hồng làm chuyện gì! Ngươi là đệ tử phật môn, thế mà lại dám ở trước mặt Phật Tổ Như Lai làm cái chuyện đáng xấu hổ với một nam tử!”

Lúc ấy y lo lắng Giới Viện nội công thâm hậu có thể áp chế công hiệu của Nhuyễn Cân Tán, nên chỉ rời đi trong chốc lát, rồi lại trở lại muốn giết chết hắn, ai ngờ phát hiện không thấy Giới Viện đâu, biết hắn đi không xa, liền vội vàng đi tìm, không ngờ y lại nhìn thấy cảnh đó! Vốn muốn xông vào giết hai người, nhưng thấy thiếu niên hung ác, sợ bản thân không phải là đối thủ, nên đành lén lút rời đi! Không ngờ hôm nay lại có thể dùng việc đó đả kích Thiếu Lâm Tự, thật sự là ngoài ý muốn!

Mắt thấy sắc mặt Giới Viện xám trắng như tượng đá, y lại càng cười lạnh: “Hừ, ngươi dám thề với Phật Tổ, ngươi chưa từng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo không?”

Y… đã thấy toàn bộ sao?

Tay chân Giới Viện lạnh như băng, trong đầu nháy mắt trở nên trống rỗng, hắn cố gắng bình tĩnh, nhưng thân thể vô thức lại phát run, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, thanh âm của hắn như bị nghẹn trong cổ họng, không thể phát ra chữ nào.

“Giới Viện đại sư, ngươi nói đi!” Tịnh Minh cười mỉa nói.

“Giới Viện đại sư có phải đúng như Tịnh Minh nói, nên mới không dám trả lời đúng không?” Chưởng môn Thanh Thành cười nói, kéo theo những ánh mắt mập mờ của các vị chưởng môn khác.

Còn phải hỏi sao? Tất cả bọn họ đều biết rồi, nếu tiếp tục phủ nhận, sẽ làm người ta cho rằng người Thiếu Lâm cũng sẽ nói dối, ngược lại càng làm Thiếu Lâm Tự thêm hổ thẹn! Nếu chuyện này do hắn gây ra, hắn phải cố gắng mà thừa nhận, không thể để vì hắn mà phá hủy cả trăm năm danh dự của Thiếu Lâm Tự được!

Giới Viện dưới ánh mắt của mọi người, từng bước đi lên đài, mỗi bước chân như kéo theo ngàn cân mà nặng trình trịch, đánh thẳng vào tim hắn, đau đớn đến chết lặng. Đi tới trước mặt Giới Không, Giới Viện quỳ xuống, trên mặt đầy quyết tâm:

“Sư huynh, Giới Viện không thể bảo vệ cho thanh quy giới luật, khiến Thiếu Lâm Tự hôm nay phải hổ thẹn, Giới Viện xin chịu trọng phạt! Nhưng…” Đột nhiên Giới Viện xoay người, mắt nhìn về phía mọi người dưới đài, không thèm để ý đến những ánh mắt quái dị kia, khuôn mặt ôn hòa của Giới Viện thoáng hiện lên phẫn nộ, lạnh lùng nhìn về phía mấy tên đang cười lạnh, mà nói: “Một mình ta làm, một mình ta chịu! Danh dự Thiếu Lâm Tự há chỉ vì một vài tên tiểu nhân giang hồ ăn nói ba hoa mà bị *** bẩn sao? Là ta làm Thiếu Lâm Tự phải chịu oan sỉ nhục, nay ta sẽ lấy cái chết chứng minh sự trong sạch của Thiếu Lâm Tự!” Lời vừa nói xong, tay phải của Giới Viện đã giơ lên mà đánh mạnh về phía huyệt Thiên Linh Cái (huyệt chết ở đỉnh đầu).

“Sư đệ, không được.” Giới Không đại sư cả kinh ngăn cản nhưng không kịp! Sớm biết sư đệ tính tình chất phác, chắc chắn sẽ làm chuyện ngu xuẩn, vậy mà ông lại không phòng ngự hắn tự sát!

Chúng tăng Thiếu Lâm đứng ở bên trái lại càng nước xa không thể cứu được nửa gần, chỉ có thể cúi đầu miệng niệm A Di Đà Phật. Còn mọi người đột nhiên kính nể, vì danh dự Thiếu Lâm, mà ngay cả mạng, Giới Viện đại sư cũng có thể từ bỏ!

“Giới Viện!” Một thanh âm trong trẻo như gào thét vang lên từ góc xa, bén nhọn như muốn đâm thủng lỗ tai, kèm theo đó là một thân ảnh màu trắng như tia chớp phi tới.

Giới Viện phảng phất không nghe thấy tiếng kêu xé gió thê lương kia, hạ chưởng vẫn chưa ngừng lại! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, một đạo ngân quang bắn từ trong góc ra, nhanh hơn cả thân ảnh màu trắng mà bắn về phía Giới Viện, đúng lúc bàn tay hắn sắp chạm vào đỉnh đầu, thì bị đạo ngân quang đánh vào cổ tay, khiến hắn tự sát thất bại!

Lúc này, thân ảnh màu trắng kia đã bay vút lên đài, khuôn mặt tuyệt sắc xinh đẹp của y nay trắng bệch không còn chút huyết sắc, hai tay gắt gao túm chặt tay Giới Viện, hai tròng mắt thì nhìn chằm chằm vào hắn, giống như đang xác định hắn thật sự còn sống hay không: “Giới Viện, Giới Viện… ngươi… ngươi là đồ ngốc!”

Đột nhiên bị người mắng là đồ ngốc, Giới Viện từ vô tri vô giác mà tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn y, vừa nhìn rõ mặt, hai mắt Giới Viện mở to: “Ngươi…” Là Ngọc Như Hồng! Biết rõ nơi này gần một nửa số người muốn đưa y vào chỗ chết, thế mà y lại dám đến!

“Ngươi là đồ ngốc! Ngươi cho rằng ngươi chết rồi thì hết thảy có thể trở lại như cũ sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi có dũng khí tự sát, ta sẽ hỏa thiêu Thiếu Lâm Tự! Đừng cho là ta không làm được!” Ngọc Như Hồng hung tợn trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng hung thần ác sát thoạt nhìn vẫn xinh đẹp làm trái tim mọi người đập thình thịch, y hoàn toàn không thèm để ý đang ở trong hoàn cảnh nào, mà ôm chặt lấy vòng eo của Giới Viện, cả người cũng phát run: “May mà… may mà ngươi vẫn còn sống…. Ta không mất đi ngươi…”

“Ngọc Như Hồng, ngươi buông tay ra!” Lông mày của Giới Viện cơ hồ dựng ngược lên, nhưng lại không quăng được con bạch tuộc đang dính trên người mình xuống, không khỏi càng tức giận, y rốt cuộc có biết đây là đâu không hả?

Nghe thấy tiếng kinh hô đằng sau, Giới Viện toàn thân cứng đờ, không dám quay đầu lại nhìn những người đó, hắn có thể tưởng tượng được, bây giờ bọn họ đang nhìn hắn bằng con mắt gì, vẻ mặt gì…

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.