Khánh vương ra ngoài phòng liền vượt qua Nhạc Cẩn Ngôn, kéo tay y hỏi: “Ngôn nhi, ngươi muốn đi đâu?” Nhạc Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Ta muốn đi tìm Ngô đại ca.”
Khánh vương thấy hai mắt y đầy nước mắt, thở dài, hòa nhã nói với y: “Ta mang ngươi đi.”
Ngô Chinh đang ở trong tiêu cục chỉ điểm quyền pháp cho mấy tiêu sư khác, nghe người gác cổng thông báo liền vội vàng chạy ra, thấy Khánh vương cưỡi ngựa đứng ở cửa, Nhạc Cẩn Ngôn lui trong lòng hắn, con mắt hồng hồng liền lấy làm kinh hãi, đoạt lấy Nhạc Cẩn Ngôn kéo tới bên người, quan sát trên dưới một phen, trừng mắt nhìn Khánh vương nói: “Ngươi lại bắt nạt Tiểu Ngôn sao?”
Khánh vương sờ sờ mũi không nói chuyện, Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nhỏ giọng nói: “Vương gia đối ta rất tốt, Ngô đại ca, ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Ngô Chinh thấy thần sắc Nhạc Cẩn Ngôn mang theo hoảng hốt, vẻ mặt không biết làm sao, ngực nghẹn lại, mỉm cười nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Chuyện gì? Tiểu Ngôn cứ hỏi đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn thật vất vả nói ra một câu: “Vừa, vừa rồi có người nói bọn họ là cha mẹ của ta.” Đầu chôn vào trong ngực Ngô Chinh, không nói gì nữa.
Ngô Chinh nhìn Khánh vương, Khánh vương cười khổ một chút, nói: “Ngô huynh, chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
Ngô Chinh suy nghĩ một chút: “Vậy về chỗ ta đi.” Gọi Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn lên ngựa, tự mình cưỡi ngựa, nói: “Đi thôi.”
Ngô Chinh vừa vào phòng liền vội vàng đốt than lên, lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn vào ngồi bên cạnh chậu than, chà xát hai tay lạnh như băng của y. Khánh vương thấy vậy liền đi qua nói: “Ngô huynh, để ta.”
Ngô Chinh nhìn hắn một cái, thả tay, nhìn hắn cầm tay Nhạc Cẩn Ngôn nhét vào trong ngực mình, sau đó mới mở miệng nói: “Tiểu Ngôn, rút cục là chuyện gì xảy ra, ngươi chậm rãi nói cho ta nghe xem nào.”
Lúc này khiếp sợ trong lòng Nhạc Cẩn Ngôn cũng đã giảm bớt, lập tức mang chuyện ra kể đầu đuôi cho Ngô Chinh, cuối cùng nói: “Ngô đại ca, ta không biết có nên Tề phu nhân nói không, bà ấy nói rất giống sự thật, ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến mình còn có cha mẹ, ta thật không biết nếu như bọn họ thực sự là cha mẹ thì ta nên làm cái gì bây giờ?”
Ngô Chinh trầm mặc một lúc, đứng dậy, lấy cái rương từ trong tù quần áo ra, Nhạc Cẩn Ngôn nhận thấy đây là cái rương gỗ mà Ngô Chinh mang đi từ Tương Tây. Ngô Chinh mở rương, tìm kiếm một lúc, bỏ một cái bọc nhỏ ra cho Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Tiểu Ngôn, ngươi xem cái này đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn Ngô Chinh, nhận lấy bọc kia mở ra nhìn, bên trong là một cái tã lót thêu hoa hồng, nhìn ra được là đã rất cũ rồi, ở góc có một đám mây nhỏ được thêu bằng kim tuyến. Nhạc Cẩn Ngôn run run đứng lên, ngẩng đầu nhìn Ngô Chinh: “Ngô đại ca, đây, đây là?”
Ngô Chinh nói: “Tiểu Ngôn, đây là tã lót trên người ngươi năm đó. Tề phu nhân kia nói đúng, bọn họ chính là cha mẹ của ngươi.”
Nhạc Cẩn Ngôn liều mạng lắc đầu: “Nhưng mà…” Y nhào tới nắm lấy vạt áo Ngô Chinh: “Nhưng vì sao họ không cần ta?” Nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống má, “Ngô đại ca, bọn họ vì sao bỏ lại ta? Là do ta không ngoan sao?”
Ngô Chinh nhìn thấy nước mắt của Nhạc Cẩn Ngôn, trong lòng vô cùng đau đớn, ôm Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói: “Là ai nói, Tiểu Ngôn của chúng ta là ngoan nhất, được nhiều người yêu quý nhất.”
Khánh vương nhẹ nhàng ôm Nhạc Cẩn Ngôn vào lòng, nói: “Ngô huynh, ngươi kể tình hình năm đó khi ngươi và sư phụ cứu Tiểu Ngôn đi.”
Ngô Chinh thở dài nói: “Cũng đúng, trước đây sợ Tiểu Ngôn khổ sở nên chưa từng kể lại, hôm nay ta sẽ nói lại đầu đuôi vậy.”
Hắn cầm cây cời lửa, nói: “Năm đó ta tám tuổi, đã theo sư phụ tập võ được bốn năm. Võ công của sư phụ là đệ nhất thiên hạ, nhưng thái độ lại cực kỳ đạm bạc, không thích bó buộc, bình thường luôn dẫn ta đi vân du bên ngoài. Ngày đó chúng ta tới Tô Châu, sau khi đến thăm Hàn Sơn tự thì sắc trời đã tối, sư phụ thấy trăng đẹp nên hăng hái, nói đến Đông Ngọc sơn trang ở ngoại thành ngắm trăng sẽ rất vui nên dẫn ta đi.”
“Sư phụ vừa đi vừa thưởng ngoạn phong cảnh dưới trăng, lúc đó ta chỉ là một đứa trẻ nên cũng không thấy gì hay ho, trời thì giá rét buồn chán, sư phụ nhưng cao hứng vô cùng, thỉnh thoảng còn rung đùi đắc ý ngâm một khúc thơ, một câu đối, sắp nửa đêm mới đến chân núi. Ta thì từ lâu đã buồn ngủ gần chết, đột nhiên nghe được sư phụ nói một tiếng ‘không tốt’, mở mắt nhìn ra, chỉ thấy trên núi phát ra một mảnh khói lửa.”
“Sư phụ nói đó chính là vị trí của Đông Ngọc sơn trang, chủ sơn trang là nhà giàu có ở Giang Nam, e rằng có kẻ trộm đến, cùng ta thi triển khinh công chạy lên núi. Lên đến núi thì thấy nhiều kẻ bịt mặt đang cướp bóc phóng hỏa trong sơn trang, hung tàn không gì sánh được, nơi nơi đều là máu cùng người chết, trong đó có không ít phụ nữ trẻ em. Sư phụ giận dữ, Liệt Diễm đao xuất thủ đấu cùng lũ người đó. Sư phụ hận những kẻ đó ra tay độc ác nên hạ thủ không lưu tình, không lâu sau thì tất cả kẻ trộm đều bị giải quyết.”
“Sư phụ vốn để lại một kẻ sống, ai biết tên đó cứng đầu, thấy đồng bọn đã chết hết liền cắn lưỡi tự sát. Ta và sư phụ cùng đi tìm xem có ai may mắn còn sống sót không, kết quả là không tìm thấy một ai cả. Lửa càng ngày càng lớn, sư phụ dẫn ta rời đi từ hậu viên, ta bỗng nghe được một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tìm xung quanh một lần, rốt cục tìm được một đứa bé mới sinh ở trong bồn hoa.” Ngô Chinh hướng về phía Nhạc Cẩn Ngôn cười cười, “Đó chính là ngươi a, Tiểu Ngôn.”
“Ta ôm lấy ngươi, sư phụ đi đến, sờ sờ mặt của ngươi bảo ta chiếu cố. Lúc này phòng ốc đã bắt đầu sụp xuống, chúng ta vội vàng mang theo ngươi rời khỏi sơn trang. Lúc đó ngươi đã sắp không được, sư phụ truyền khí ba ngày mới cứu được một mạng cho ngươi.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe vậy, nghẹn ngào gọi một tiếng ‘Nhạc sư phụ’, nước mắt không ngừng rơi xuống, Khánh vương ôm y vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về lưng y.
Ngô Chinh nhìn ánh lửa nhảy múa trong chậu than, nói tiếp: “Sư phụ vừa thấy ngươi đã nói có duyên với ngươi, vô cùng thích ngươi, còn cho ngươi mang họ của mình, khi đó ta còn có chút ghen tị đó. Sau đó sư phụ nói người xông pha giang hồ đã đủ rồi, dẫn theo chúng ta ẩn cư ở Tương Tây, kỳ thực ta biết người thương ngươi, không muốn ngươi chịu khổ buôn ba giang hồ.” Ngô Chinh âm thầm nghĩ trong lòng một câu “Cũng là sợ ngươi bị người ta nhận rồi mang đi mất.” Nghĩ đến sự cưng chiều của Nhạc Thanh Viễn đối với Nhạc Cẩn Ngôn còn hơn cả hắn, thậm chí lúc Nhạc Cẩn Ngôn được tròn một tuổi cố gắng tự mình làm một bát mì trường thụ cho Nhạc Cẩn Ngôn ăn, kết quả làm ra vật gì đó không rõ hình dạng, không khỏi nở nụ cười.
“Lúc sư phụ phát hiện ngươi không thể học võ, liền viết thư hướng dẫn cho Trần An đến Tương tây, muốn hắn thu ngươi làm đồ đệ.”
Nhạc Cẩn Ngôn chen vào nói: “Sư phụ của ta có thể tự mình tìm đến Tương Tây được.”
Ngô Chinh hừ một tiếng nói: “Với chút bản lĩnh như vậy thì Trần An làm sao có thể biết sư phụ ở đâu.” Thấy Nhạc Cẩn Ngôn có chút mất hứng, vội nói: “Được rồi, đây là chuyện Nhạc Cẩn Ngôn được sư phụ cứu. Tề phu nhân kia nói một chút cũng không sai, tình cảnh lúc đó thực vô cùng thảm thương, bà ấy cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy, không phải vì ngươi là đứa trẻ không được mẹ yêu.”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu: “Thế nhưng, ta…” Ngô Chinh biết trong lòng y phân vân, cười nhẹ nhàng xoa đầu y: “Đứa ngốc, mặc kệ ngươi có phải là con nhà họ Tề hay không, ngươi vĩnh viễn đều là tiểu bảo bối của sư phụ, là Tiểu Ngôn của ta, Cẩn Cẩn của Thận Hành, hiểu chưa?”
Khánh vương cúi đầu nói bên tai Nhạc Cẩn Ngôn: “Đúng vậy, cũng vĩnh viễn là Ngôn nhi của ta.”
Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ của Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn không khỏi rụt cổ, mới phát hiện mình đang bị Khánh vương ôm vào trong ngực, liền giãy dụa muốn tránh ra, Khánh vương đâu để y làm vậy, nhẹ nhàng cười nhưng vẫn ôm chặt lấy y. Ngô Chinh nhìn sắc trời nói: “Sắp trưa rồi, ta đi nấu chút mì.” Đứng dậy, đi thẳng vào trù phòng.
Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực, cúi đầu, cái lỗ tai hồng hồng, không cần nhìn cũng biết cả mặt cũng đỏ lên rồi, trong lòng yêu thương không ngớt, nhẹ giọng nói: “Ngôn nhi, về cùng ta đi.”
Nhạc Cẩn Ngôn ngẩng đầu lên, không hiểu nói: “Về giờ sao? Chúng ta ăn xong mới về được không?”
Khánh vương vừa bực mình vừa buồn cười, điểm điểm cái trán Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi ngốc, ta nói là theo ta về Khánh vương phủ.”
Nhạc Cẩn Ngôn lại cúi đầu, một lúc lâu mới nói: “Vương gia, ta có thể không đi không?”
Khánh vương ngẩn người, nâng mặt Nhạc Cẩn Ngôn lên, thấy vẻ mặt y thấp thỏm bất an, âm thanh liền mềm xuống: “Thế nào Ngôn nhi, ngươi vẫn còn giận chuyện ta cho ngươi quay về chỗ Lục đệ sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói, “Không phải, Vương gia vẫn luôn đối tốt với ta, ta làm sao có thể giận ngươi.” Y có chút rụt rè nói: “Ta chỉ muốn chờ sau khi trị bệnh cho Thụy vương gia sẽ chữa nốt cho Khang vương, sau đó ta cùng Thận Hành sẽ về Tương Tây, cứ chuyển đi chuyển lại như vậy phiền phức lắm.”
Khánh vương thầm nghĩ: “Ngươi không trách ta là tốt rồi.” Hỏi Nhạc Cẩn Ngôn: “Ngươi không muốn cùng Tề đại nhân nhận thân sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Bọn họ là cha mẹ của ta, ta đương nhiên là phải nhận. Có điều từ nhỏ ta lớn lên ở nông thôn, cũng không muốn làm công tử Tề phủ, trở lại quê cũ làm đại phu là tốt rồi.”
Khánh vương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Cẩn Ngôn, khẽ thở dài, đặt đầu của Nhạc Cẩn Ngôn vào ngực mình, nói: “Được rồi, đợi đến lúc đó ta với ngươi cùng về Tương Tây, nhưng mấy ngày này ngươi cứ chuyển về phủ của ta được chứ?”
Nhạc Cẩn Ngôn kinh ngạc, dùng sức ngẩng đầu lên, “Vương gia, ngươi, ngươi nói ngươi muốn theo ta về Tương Tây? Vì sao?”
Khánh vương khẽ cười một tiếng, thổi khí vào lỗ tai Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Bởi vì ta thích ngươi a, không muốn xa ngươi, muốn cùng một chỗ với ngươi, hiểu chưa?”