Vũ Linh Chi

Chương 5: Chương 5: Máu nóng dồn lên não




-Gì cơ?

Không phải nguyên Chi ngạc nhiên cả nhóm cũng ngạc nhiên vì Hoài An nhận lời yêu cậu nhóc Bá Thiên lớp dưới.

Hoài An thấy phản ứng của các bạn thì có chút khó xử:

-Không được sao?em ấy đẹp trai mà.

-Ừ,đẹp trai nhưng mà tớ không thích phi công trẻ lái máy bay bà già lắm!

-Tiếc cho lão Chính nhà tớ,chấm Hoài An lâu thế,cứ sợ tụi mình nhỏ,lúc nào cũng chờ em lớn ,thế là com cóp cho cọp nó xơi,béo dog.

-Cậu,vớ vẩn,nói ai là dog?

-Kinh,chưa gì đã bênh nhau khiếp thế!

-Cậu ,không tôn trọng tớ.Anh Chính nhà cậu yêu gì tớ?

-Thật mà!

-Toàn thấy lai chở gái xinh,làm sao mà thích tớ được.

-Ừ đúng,cả một nhóm hùa vào,nếu như yêu thì phải giống anh Nguyên Khôi nhà Chi kia kìa,người ta đến nhìn con gái đi đường cũng không dám ấy.

Quả thật nhắc đến Nguyên Khôi thì đó như là một mẫu người yêu bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình vậy,từ ngày yêu Nguyên Khôi ,Linh Chi bị lệ thuộc vào anh rất nhiều,từ miếng ăn ,đồ uống,có món ngon nào mới ra lò,rồi các quán hàng kể cả hàng ăn vặt đến các nhà hàng sang trọng đâu đâu cũng có bóng dáng của hai người.Họ quấn quýt nhau như cặp vợ chồng son mới cưới .

-Chẳng nhẽ trong lúc chờ cậu lớn anh tớ không được phép có bạn bè sao,bạn bè đúng nghĩa nha!

Diệp Phương thấy vô lý,cô nghĩ mình nói thế đủ rồi,nói nhiều sẽ thừa,bạn bè lại mất hòa khí.

Thu Phương cất tiếng;

-Dù sao chúng mình yêu người nhiều tuổi vẫn thích hơn yêu đứa ít tuổi .

-Phải,phải,mọi người đồng thanh.Cả nhóm rơi vào trầm tư,bởi Bá Thiên là một chàng hót boy nổi tiếng trong khối,các anh chị,rồi các bạn đồng niên ,nhất là các lớp dưới tuổi,ai cũng hâm mộ,chàng trai trẻ đẹp trai ,học giỏi như bá Thiên khuôn mặt đẹp trai,nước da màu đồng khỏe khoắn,miệng còn cười duyên hơn cả phụ nữ,cái miệng rộng nhìn cười sang ẩn dấu phong thái của con nhà quyền quý,vài vụ cãi nhau ghen tuông trong trường. Đều xuất phát từ cậu ta.

-Cái khuôn mặt quyến rũ làm mê mệt phụ nữ thế,chẳng tốt đẹp gì?

Câu chốt lại của Ngọc Diệp làm Hoài An cảm thấy cục tức dâng trào cổ họng,mắc ngẹn ở đấy,nhả không được ,nuốt xuống không xong.

Cô ú ớ ,;

-Nói chung yêu là yêu thôi,nếu con tim tớ rung động,tớ sẽ không câu nệ như cậu,tuổi này yêu thì chỉ để cảm thấy yêu thích thôi,có gì ghê gớm đâu?

Đã nghe ra một số mùi của tự ái,Vì thế Chi dẹp luôn.

-Thôi,dù sao cũng chỉ là tình yêu tuổi học trò,nghĩ nhiều làm gì,chúng mình vẫn lên chăm học thì hơn.

Chẳng ai có thể suy nghĩ tỉnh táo được như Linh Chi cả,nhưng với cô thì có thể yêu Khôi là cần anh bảo vệ,trước nanh vuốt của nhóm Nguyên hay Nan _ngực bự_Nhưng Nguyên Khôi đã dùng tấm chân tình để đối đãi với Chi,anh cảm hóa cô bằng trái tim rung động,cô đi học ở trường chuyên khá xa nhà,chứ không phải trường của khu vực phường ,dạo trước cô phải đạp bở hơi tai mới đến trường được ,nếu cậu có đưa đi học,thì lại quên đón về,nhiều hôm học cả ngày ở trường ,thì tiền ăn không đủ,vật vờ,bữa đói bữa lo,giờ thì Nguyên Khôi lúc nào cũng lo cho cô chu đáo,đi học hai buổi ,ngày mưa cũng như ngày nắng,anh vẫn chờ đón cô,đội mũ bảo hiểm,mặc áo mưa,mọi người đều cảm thấy anh giống như người thân trong gia đình hơn là người yêu.Chẳng ai so bì được với anh cả,thi thoảng anh lại đưa cho Chi bịch đồ ăn mời cả nhóm,cùng đi ăn ốc,chịu chi,chịu tiêu vì cô hết lòng,Nguyên Nguyên không làm phiền cô nữa.Cuộc sống có ăn,có mặc,lại được quan tâm đầy đủ khiến cơ thể phổng phao của một cô bé mười năm tuổi thay đổi rõ rệt.

Thoáng chốc mà xuân đi,hạ đến,mới ngày nào còn bước chân vào mái trường này,giờ lại sắp phải chia xa,khi dàn đồng ca của các chú ve hợp sướng,hát reo ầm ĩ vui mừng giờ phút chúng được lên sân khấu tha hồ kêu gào ,thì lũ học trò cuối cấp lại bịn rịn chẳng muốn rời xa ,trong lớp học ,đâu đâu cũng thấy là kỉ niệm,là từng hơi thở và dấu ấn tế đánh dấu chủ quyền của mình lên đó.

Mỗi bạn học trò trong những ngày cuối cùng của năm học cận kề này đều đối xử với nhau tốt đẹp hơn, không biết họ định lưu lại những kí ức tốt đẹp,hay vì sắp phải chia xa mà nhân ái độ lượng hơn ,giả dụ nếu lúc trước bạn va quyệt vào ai,hay mắc lỗi lầm nhỏ,thì họ sẽ chu chéo mắng bạn ngay,nhưng không, giờ phút sắp chia xa mỗi người chưa biết tương lai mình sẽ học trường ngôi trường cấp ba chuyên,hay ngôi trường trọng điểm ,thậm chí ngôi trường dân lập nào chào đón họ phía trước cả,nhưng vì chia xa họ sẽ bao dung cho bạn và tha thứ mọi nỗi lầm cho bạn trong phạm vi có thể.Linh Chi chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình ,cô thấy nực cười vì sao có một số người họ để lại những ấn tượng tốt đẹp ngay từ những phút ban đầu trong mọi mối quan hệ,nhưng có những người lại chỉ thích để lại những ấn tượng tốt đẹp vào những phút chia ly thế này?

-Tách tách!

Tiếng chụp ảnh vang lên

Chi ngẩng đầu lên bắt gặp Trung Dũng,

Đàn anh lớp chín này một năm qua cô đã gặp rất ít lần,từ khi anh chuyển lên trường cấp ba,cô cũng ít gặp anh hơn.

Cô ngẩng đầu lên,nụ cười dịu dàng trong thấp thoáng bóng nắng mới xinh đẹp làm sao.Trung Dũng ngẩn ngơ,lâu lắm rồi hai người với gặp nhau,từ ngày lên cấp ba,cậu ra sức học hành chăm chỉ kết quả tiến bộ rõ rệt,thi thoảng Dũng vẫn gửi quà trong những ngày lễ kỉ niệm cho Chi,thậm trí hôm trước sinh nhật cô,vào tiết thể dục ,cô giáo _tức mẹ Dũng _còn chuyển quà giúp con trai.

Đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau,nhưng ánh mắt nhìn nhau có sự chuyển biến rõ rệt.Trong ánh mắt cậu,cô càng ngày càng đẹp hơn,cậu biết vụ của Nguyên Nguyên,cậu cũng thầm tự trách mình chưa đủ lớn,chưa đủ mạnh để bảo vệ cho cô,Dũng vẫn mong chờ lời hứa hẹn của Chi ngày nào,cậu đang kiên nhẫn,đang học cách dần trưởng thành để có thể bảo vệ cô,che chở cho cô.Cậu đã cố gắng học tốt lên rất nhiều;Còn trong mắt Linh Chi,Dũng đã lớn hơn,anh ra dáng một thanh niên trưởng thành,khí chất có ,phong độ đẳng cấp hơn và tiếp xúc cũng cảm thấy dễ chịu, dễ gần,anh quan tâm cô tận tình chu đáo,nhưng lại không quá đi đâu vào cuộc sống của cô.Cảm giác như một người bạn thân thật sự hiểu nhau,tôn trọng nhau,cảm giác ấy dễ chịu,thực sự thực sự rất dễ chịu.

An,Phương và Diệp,Phương họp nhóm đội tuyển tiếng anh xong lên xuống hơi muộn,mấy người bọn họ nhớ đến cái hẹn với Linh Chi ở vườn hoa trong trường ,nên cùng nhau ào ào chạy xuống .Mấy bạn học sinh nhỏ lớp dưới đang thì thầm;

-Woa,cái anh chàng đẹp trai đang nói chuyện cùng chị Vũ Linh Chi ấy ,nghe nói là cầu thủ bóng đá hả?

-Ừ!

-Anh ý ăn gì mà đẹp trai thế nhỉ?

Mấy người sững lại ngạc nhiên sau đó phá ra cười vì câu hỏi có chút ngây ngô của các bé.

Vườn hoa hồng nở rộ sau lưng Chi,còn hình ảnh Trung Dũng đang đắm say nhìn cô bé trước mặt,làm bốn cô gái chậm bước lại,cảnh đẹp nên thơ này không ai muốn hoặc bỗng dưng phá vỡ.Họ chỉ rời đi khi vị trí đứng của Dũng chuyển xuống ngồi cạnh Chi.

-Em định thi chuyên địa à?

-Vâng,nghe nói anh học hành rất tiến bộ(?)

-Cũng tàm tạm,biết em có ý định thế này ,thì dạo trước anh cũng cố thi chuyên.

-Có phải tất cả học sinh chuyên đều đỗ trường đại học danh giá hết đâu,bên trường anh cũng có nhiều người giỏi mà?

Sau đó cô luôn cố gắng thoải mái lái sang chuyện học hành.Còn Dũng dưới bầu trời màu xanh biếc của lá bàng,của phượng vĩ ,bên vườn hoa thơ mộng này,có nói chuyện ,hàn huyên cùng cô lâu đến đâu cũng cảm thấy hạnh phúc đến đó.

Từ xa Khôi đã trông thấy nhóm của Chi,chỉ duy nhất thiếu cô,Hoài An đưa tay bấm các bạn sau đó ngẩng lên nhìn Nguyên Khôi có chút thiếu tự nhiên.

-Linh Chi đâu?

-Cô giáo đội tuyển địa gặp bạn ấy có chút chuyện.

Nguyên Khôi cười khảy nghĩ đến vừa nãy gặp giáo viên đội tuyển địa của cô còn đang đấu tranh có không biết chào hỏi người ta hay không,giờ thì có người lại bảo tình yêu của anh đang nói chuyện với cô giáo ,sau đó trong người như có dòng máu nóng dâng lên,chẳng phải tụi nhóc vừa nãy đi qua anh còn nói chuyện chị Chi đang ở bên vườn hoa cùng với anh đẹp trai hay sao(?)

Nhưng anh vẫn thản nhiên,kìm nén mấy câu hỏi khó chịu lại,đây là các quân sư của bà lớn nhà anh nha,đụng vô là toi đấy.

-Thế các em về trước đi,anh ở đây đợi bạn ý.

Cả nhóm thở ra nhẹ nhõm,họ cứ tưởng Nguyên Khôi sẽ giữ .

họ lại nói chuyện hoặc hỏi gì thêm,vì nghe đồn anh Khôi ghen giữ lắm.

Các cô bé đi rồi ,máu nóng trong người anh qua mỗi giây lại tăng lên,sau đó chỉ được mươi mười năm phút anh đã cảm thấy như dài cả mấy chục năm vậy,anh để xe đấy,tay ngoắc một đứa học sinh bé bé lại hỏi;

-Vườn hoa trường mình ở đâu cu?

-Vườn hoa trường mình ở cạnh vườn sinh vật anh ạ?

-Thế Vườn sinh vật ở đâu?

-Ơ anh này hỏi hay nhỉ,vườn sinh vật ở cạnh vườn hoa.

-Mày chơi anh à!

-Anh hỏi gì kì cục ?

-Trời !

-Anh bảo vườn hoa trường mình,vườn sinh vật trường mình,thì anh tự phải biết ở đâu chứ_cậu bé lí sự_

-Thằng oắt con này!trong lúc trong đầu đang nổ tung lên vì cục tức,ở đâu lại mọc ra một ông cụ non thế này

Thấy anh chàng đẹp trai này có vẻ tức giận ,cu cậu nhoẻn miệng cười làm hòa;

-Anh đẹp trai ơi,anh phải nói vườn hoa trường em ở đâu ,xin mời anh vào cổng rẽ phải ba trăm mét.

Anh vội bước đi sau đó còn vẳng đến lời cậu ta.

-Mặt già đeo số thế,còn bảo vườn hoa trường mình!

Tức chết đi được.

Nguyên Khôi tìm đi tìm lại,tìm mãi không thấy,chị lao công thấy anh đi đi lại lại bèn hỏi;

-Em tìm gì thế?

-Chị ơi cho em hỏi,vườn hoa trường chị ở đâu ạ?

-Em quay lại cổng, rẽ trái ba trăm mét nhé.

-Cảm ơn chị!

Thằng oắt con đừng để lần sau anh mày gặp chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.