Vũ Lộng Bách Liên Đình

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Ta nói là truyện này là do ta nghĩ ra, nhưng vốn từ theo ngôn phong Trung Hoa của ta không nhiều nên sẽ có người đọc thấy quá thuần việt thì cũng đừng trách. Với lại nếu như có sự  giống nhau ở tên nhân vật hay tình tiết trong truyện thì đó hoàn toàn là sự trùng hợp bởi ta cũng chưa đọc hết các truyện đã được edit nên các nàng thông cảm…

Đã qua ba ngày mà nam tử kia vẫn chưa một lần tỉnh lại. Cho thấy hắn nội thương không nhẹ. Diệp Kỳ Y ngày ngày thay thuốc, mớn dược cho người kia. Thật tận tâm cẩn thận, tỉ tỉ mĩ mĩ chăm sóc hắn.

Thu Nhàn khẽ mở mắt. Thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt đập vào đồng tử khiến hắn vội nhấm mắt lại. Rồi do dự một lúc, lại mở mắt ra.

Hắn thấy mình nằm trong một căn phòng với hương trầm dìu dịu. Lại thấy mình đang nằm trên giường với đệm êm trắng toát, tỏa ra một thứ mùi hương thanh nhã. Hít vào một luồng khí thanh sảng, dường như là hương sen pha chút mùi của gỗ trúc thanh thanh, nhạt nhạt.

Cố nâng người dậy, Vệ Thu Nhàn lập tức chau mày vì cơn đau nhưng vẫn cố bước xuống giường.

Đứng giữa căn phòng nhỏ được ghép bằng gỗ, hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt. Được trang trí thật u nhã đơn sơ : một chiếc mộc sàn mà hắn đã nằm, ở góc phòng còn một nhuyễn tháp. Trên cái bàn bên dưới bậu cửa sổ có vài quyển y thư, trên vách treo một bức tranh phong cảnh họa một hồ sen xung quanh là những khóm trúc thanh thoát.

Bên ngoài không rộng lắm, cách bày trí giống một y quán. Nhưng điều đặc biệt là nó tọa lạc trên một cái hồ rộng lớn, xung quanh toàn là trúc xanh y như bức tranh treo trong phòng.

Tuyết dường như đã ngừng rơi từ lâu lắm rồi. Bên ngoài chỉ thấy thấp thoáng một màn sương bay là là trên mặt hồ, bao lấy tiểu cư.

Những khóm trúc xanh quanh hồ với những cái ngọn cong cong soi bóng xuống mặt nước. Dưới gốc những bụi trúc kia vẫn nhìn thấy tuyết đọng trăng trắng.

Cảnh vật thật u nhàn tịch mịch. Hắn lại hít lấy một luồng khí lành lạnh ẩm ướt vào người và thấy cơn đau dịu hẳn đi.

Đưa mắt liếc sang chiếc cầu bằng tre dẫn ra bờ hồ. Ánh mắt hắn dừng lại nơi nhân ảnh đang đứng giữa cầu. Bạch y của người đó phiêu động trong gió đông cuốn vào mái tóc đen dài như nhung lụa tạo nên một nét đẹp phi thường diễm lệ mà hắn tưởng chừng như không có thật nơi trần thế này.

Vệ Thu Nhàn bật thốt: “ Tiên nữ…”

Bóng trắng đang lướt lại gần, một gương mặt thanh lệ dần dần hiện ra.. Dưới đôi mày liễu là một ánh mắt long lanh với đường nét đen dài tựa mắt phượng. Chớp động một chút cũng đủ cuốn hết cả tâm hồn hắn đi mất. Rèm mi cong phủ xuống đọng vài giọt nước li ti thập phần phiêu dật. Đôi môi hồng hơi mín lại càng làm hắn nhìn như ngây như dại.

“Ngươi tỉnh rồi a!”  Tiếng nói nhẹ như làn gió cất lên.

Thật lâu Vệ Thu Nhàn mới mở miệng lấp bấp: “ Ta… ta đang ở đâu…?” Giọng hắn hơi khàn.

“ Ngươi đang ở y quán của ta, nơi này gọi là Bách Liên Đình…” Rồi y quay bước vào trong với những ngăn tủ chứa dược. Vừa lấy thuốc y vừa nói, tiếng nói dịu nhẹ âm trầm nhưng chứa đầy lạnh lùng xa lạ: “ Ngươi hôn mê tới nay đã hơn ba ngày. Ta còn đang hoang mang không biết khi nào thì ngươi tỉnh”

“ Đã hơn ba ngày ư…?” Đầu óc hắn vẫn còn mụ mị.

“ Phải, ngoại thương thì không đáng lo, chỉ là nội thương của ngươi khá nghiêm trọng. Ngươi sống được tới giờ này cũng có thể coi như kì tích” Vừa nói, Kỳ Y vừa bắt đầu sắc thuốc.

Hắn thở dài ão não. Không phải vì thương thế của mình mà hắn phát hiện ra tiên nữ mà hắn mơ tưởng thì ra là một nam nhân, một đại phu… “Là ngươi cứu ta?”

“ Phải! Ta phát hiện ngươi bị vùi trong một đống tuyết, lúc đầu còn tưởng ngươi đã chết rồi…”

“ Đa tạ ngươi…” Hắn lại nhìn y làm việc, từng động tác, cử chỉ thật là mềm mại uyển chuyển. Sao y lại đẹp đến như vậy? Chiếc cổ kia thật là mê người, lại còn vòng eo thon nhỏ. Ta muốn, rất muốn có được y…(Bị thương ko lo chữa mà còn mê giai)

 

Đột nhiên Kỳ Y quay sang nhìn hắn làm tim hắn đập loạn lên: “ Ngươi vừa tỉnh dậy, không nên cứ thế mà đi lại lung tung, lại đây ngồi đi, để ta xem mạch .”

Thu Nhàn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Kỳ Y bước đến cầm tay hắn bắt mạch. Những ngón tay thon dài trắng mịn đang dịu dàng chạm vào hắn. Cả người hắn dâng lên một cỗ ngọt ngào là lạ.

Thu Nhàn muốn lập tức đem những ngón tay kia đưa lên môi hôn.

“ Ngươi thế nào lại bị thương như thế?”

Trong mắt Vệ Thu Nhàn ánh lên lửa giận, nhưng rồi cũng từ từ dịu xuống hững hờ đáp:  “ Ta bị địch nhân truy sát”

Trầm ngâm một chút Kỳ Y lại đối hắn mà nói: “ Ngươi cứ lưu lại nơi này, đến khi thương thế bình phục rồi thì hãy đi”

Y không ngại hắn là người xa lạ sao. Cũng không cần biết tại sao hắn vì sao bị người ta truy sát.

“ Ta phải gọi ngươi như thế nào?” Y lên tiếng

“ Ngươi cứ gọi ta là Vệ Tam, còn ngươi?”

“ Ta là Diệp Kỳ Y”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.