Trên cây gậy đen xì này có ba văn tự thượng cổ kỳ quái, Dương Khai căn bản không biết, bây giờ nghe Dương Viêm nói đến Hám Thiên Trụ lập tức liền có liên tưởng.
Dương Viêm liếc mắt nhìn hắn khẽ hừ mũi một tiếng lơ đễnh nói: - Biết thì có gì là lạ đâu? Nói như vậy thì trận bài ngày trước huynh luyện hóa cũng là mang ra từ Đế Uyển?
- Ừ. Dương Khai theo bản năng gật đầu không ngừng quan sát Dương Viêm.
Nhận thấy ánh mắt hắn khác thường Dương Viêm khẽ cười một tiếng. - Thế nào? Có phải huynh nghĩ là ta sẽ có thay đổi không?
- Không phải, chỉ là ta biết cô nương học thức uyên bác, biết rất nhiều, nhưng không ngờ loại văn tự thượng cổ này cô nương cũng biết.
- Cái này cũng không coi là văn tự thượng cổ gì, chỉ là mấy vạn năm trước thôi. Ở trên U Ám Tinh trải qua một lần đại biến, những văn tự này đã thất truyền. Cây Hám Thiên Trụ này là đồ tốt, không ngờ là do Thiên Tinh Huyền Thiết luyện thế thành, một món thật lớn.
- Thiên Tinh Huyền Thiết? Dương Khai chân mày cau lại, gương mặt không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng hắn không tinh thông luyện khí nhưng với những loại vật liệu trân quý hắn ít nhiều cũng có nghe qua. Thiên Tinh Huyền Thiết là một loại vật liệu cực kỳ quý, là vật liệu đứng đầu trong hàng vật phẩm cấp Hư Vương. Nghe đồn những thứ này trọng lượng bản thân nó không thể đo lường được, một khối to chừng bàn tay đã nặng đến vạn cân, hơn nữa còn vô cùng chắc chắn, trên đời khó có thứ gì có thể phá hủy nó.
Lúc luyện khí cho một ít vật liệu đó vào thì có thể tăng sức mạnh bí bảo, khi tranh đấu sẽ được lợi không ít.
Mà Dương Viêm còn nói cây Hám Thiên Trụ này toàn bộ đều làm từ Thiên Tinh Huyền Thiết, quả là khó tin.
Nhưng nếu vậy thì cũng có thể giải thích vì sao nó có thể có sức nặng tới như vậy.
- Có được nó có phải là rất nguy hiểm không?
Dương Viêm ân cần hỏi.
Dương Khai cười ha hả kể lại toàn bộ chuyện đại chiến với khôi lỗi. Sau khi nghe xong Dương Viêm khẽ gật đầu: - Sự lựa chọn của huynh không tệ, khôi lỗi tuy rằng trân quý nhưng còn xa mới bằng Hám Thiên Trụ này. Huynh lời to rồi, cũng chỉ có loại khôi lỗi đó mới có thể huy động được bí bảo bậc này.
- Cô nương có cần không? Tặng cô đấy, ta giữ nó cũng không dùng được. Cô hòa tan nó có thể luyện chế được không ít bí bảo. Dương Khai trong lòng vừa động, vốn hắn lựa chọn cây côn đen như mực này chính là nhìn vào vật liệu của nó.
- Hòa tan?
Dương Viêm bĩu môi. - Sao ta lại phải hòa tan nó, loại bí bảo này hiện ta cũng không luyện chế được, trong đó chắc hẳn khắc rất nhiều hoa văn trận pháp, hòa tan nó thì quá lãng phí. Nếu như có thể tìm được người thích hợp sử dụng nó thì...
- Ai dùng được? Dương Khai cười lớn. - Trừ khi cô nương cũng luyện chế được khôi lỗi như vậy mới được.
- Có người dùng được. Dương Viêm cười thần bí.
- Là ai? Dương Khai da mặt co quắp, hắn không tin trên U Ám Tinh này lại có người có khí lực lớn đến trình độ có thể dùng được Hám Thiên Trụ, liệu có phải đơn giản là người hay không. Chỉ sợ dù là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh sử dụng bí bảo này cũng không kiên trì được, trong chốc lát đã tiêu hao hết thánh nguyên.
- Chính nó. Dương Viêm chỉ tay, Dương Khai nhìn theo hướng tay nàng chỉ bất ngờ phát hiện Thạch Khổi ở hướng đó đang hướng nhìn về phía bên này.
Thấy Dương Khai cùng Dương Viêm đang nhìn thẳng mình, Thạch Khổi không ẩn thân nữa mà dùng cả tay chân giống như con khỉ đá chạy như bay tới bên này, lẻn tới trước mặt Dương Khai, hai con mắt nó long lanh nhìn hắn.
- Thạch Khổi có thể? Dương Khai nhướn mày.
- Có được không cứ thử là biết. Dương Viêm hé miệng cười, đưa tay chỉ Hám Thiên Trụ quát một tiếng. - Tiểu Tiểu.
Nghe tiếng gọi Thạch Khổi liếc nhìn Dương Viêm rồi lại nhìn Dương Khai. Sau khi được hắn cho phép nó mới tiến tới trước cây Hám Thiên Trụ dài chừng một thước, đi vòng quanh nó.
Chỉ trong chốc lát ánh mắt Thạch Khổi toát ra thần sắc hưng phấn, đang oằn lưng xuống cũng cố đứng thẳng, ra sức dùng hai tay vỗ ngực rồi chụp tới Hám Thiên Trụ.
Dương Khai mí mắt co rụt nhìn chăm chú không chớp mắt.
Hắn thấy rõ điều hắn không tính được là Hám Thiên Trụ kia bị Thạch Khổi chụp trong tay dễ dàng, cây gậy dài một thước dường như không có sức nặng, còn Thạch Khổi như có món đồ chơi mới, mắt tràn đầy ý cười miệng ngoác ra, hai tay đặt ở vị trí giữa cây Hám Thiên Trụ vung lên, làm nó xuất ra một bóng côn.
Huýt huýt...
Tiếng rít gió truyền ra, linh khí trong Thạch thất trong nháy mắt hỗn loạn, ở vị trí Thạch Khổi, chớp mắt xuất hiện một lốc xoáy, ngay sau đó cấm chế bốn phương tám hướng lóe lên từng đạo ánh sáng, dường như đang cản trở những công kích vô hình.
Mà cũng lúc đó Dương Khai cảm nhận được từng đao gió vô tình cắt xé thân thể mình truyền ra những tiếng vang “xùy xùy“.
Điều này...
Dương Khai trợn mắt há mồm nhìn.
Lúc đó ở trong Đế Uyển, lúc khôi lỗi huy vũ cây côn cũng không trôi chảy như Thạch Khổi, trong thân thể nhỏ bé của Thạch Khổi không ngờ chứa lực lượng khổng lồ như vậy. Thực làm cho người ta cảm thấy khó tin.
Dương Khai bất ngờ phát hiện Thạch Khổi dường như không đơn giản như mình tưởng tượng, chỉ có thể rèn luyện vật liệu cho luyện khí sư, dường như nó còn có tiềm năng lớn hơn có thể khai quật.
Lần trước ở trong Thi huyệt, Thạch Khổi đột nhiên lớn hơn rất nhiều, một ngụm nuốt vào Thái Dương Chân Tinh giữ ở trong người rất lâu. Nếu như không có nó lúc đó Dương Khai không có cách nào mang Thái Dương Chân Tinh đi được.
Tên tiểu tử này thật là làm cho người ta kinh ngạc.
- Được rồi được rồi. Dương Viêm khóe mắt tươi cười hướng về phía Thạch Khổi phất phất tay. - Đi ra ngoài chơi đi, ngươi cứ tiếp tục như vậy thì cấm chế chỗ này bị phá hủy hết, đến lúc đó ta lại phải sửa lại phiền toái lắm.
Thạch Khổi nhận lệnh liền dừng lại động tác trên tay, lốc xoáy trước đó cũng không thấy nữa. Ngay sau đó nó mở miệng nuốt Hám Trụ Thiên kia vào bụng, thân hình thoắt cái đã biến mất không thấy.
Đợi Dương Khai cảm nhận được nó thì nó đã xuất hiện ở bên ngoài cách đó mười mấy dặm.
Đã nhận ra tiềm lực của Thạch Khổi, trong lòng Dương Khai vô cùng phấn chấn, nguyên nhân không gì khác, trong không gian Hắc Thư của hắn còn một phôi thai Thạch Khổi, đáng tiếc vẫn chưa tìm thấy Huyết Tinh Thạch nếu không đã có thể cho nó xuất thế.
Những năm qua, phôi thai Thạch Khổi vẫn duy trì sự sống, không hề có dấu hiệu chết đi.
- Đây là khiên của huynh, lần sau dùng cẩn thận một chút, dù ta có thể chữa trị một hai lần nhưng mỗi lần đều hư hại như vậy chỉ e rằng chẳng mấy lần sẽ không chữa được nữa đâu.
Dương Viêm cũng không phải quan tâm cái khiên, chỉ là một cái khiên Hư cấp thượng phẩm còn bị hỏng nặng như vậy có thể tưởng tượng được khi ấy Dương Khai đã gặp nguy hiểm tới mức nào. Nàng chính là lo lắng cho Dương Khai.
Dương Khai trong lòng biết điều đó, cũng không nói ra mà chỉ gật đầu thừa nhận. Hắn nhận lấy cái khiên, lặng lẽ cảm thụ một phen, phát hiện cái khiên đã như trước kia không chút tỳ vết, hắn mừng rỡ thu lại.
- Cho ta xem trận bài của huynh! Dương Viêm lại đưa bàn tay ngọc hướng về phía Dương Khai.
Dương Khai không chần chừ lấy trận bài ra đưa cho nàng.
Dương Viêm chăm chú nhìn trận bài kia, lật qua lật lại dò xét một hồi lại thuận tay đưa cho Dương Khai. - Trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận, uy lực không nhỏ, nói cho huynh biết biến hóa của trận này huynh hãy tự tìm hiểu đi, như vậy sau này khi đối địch nó mới có thể phát huy uy lực mạnh hơn.
Dương Khai trong lòng hơi động, Dương Viêm không hổ là chuyên gia trận pháp, chỉ vừa nhìn một chút đã biết đây là trận bài của Phân Quang Vân Hải Trận. Nếu là những trận pháp sư khác tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Mặc dù khẩu khí của nàng có lớn bằng trời chăng nữa Dương Khai cũng không có chút hoài nghi.
Nói vừa dứt lời Dương Viêm đưa ra một ngón tay, đầu ngón tay có một quầng sáng trắng quanh quẩn điểm tới trán Dương Khai.
Dương Khai không nhúc nhích mà để mặc nàng làm. Một lát sau thân thể hắn chấn động, một dòng tin tức tràn vào trong óc. Hơi dò xét, hắn phát hiện quả nhiên là đủ loại miêu tả tinh diệu về Phân Quang Vân Hải Trận. Lúc này hắn vui mừng quá đỗi, vốn dĩ định hỏi Dương Viêm về trận pháp này nhưng không nghĩ tới nàng lại chủ động cho hắn biết, thực ra cũng đỡ mất công hắn.
Thế nhưng sau khi thi triển thủ đoạn kia sắc mặt Dương Viêm có chút tái nhợt, thoạt nhìn bộ dạng như đã tiêu hao rất lớn.
- Được rồi, tự mình tìm hiểu đi, bây giờ ở bên ngoài rối loạn lắm. Võ giả lui tới đếm không xuể, không thiếu mặt cường giả. Long Huyệt Sơn của chúng ta cũng phong bế theo ý huynh, tranh thủ tận dụng thời gian này làm chuyện của mình. Đúng rồi, mấy ngày nữa ta đem ít đồ qua để huynh giúp ta luyện chế.
- Biết rồi.
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Thấy nàng xoay người muốn rời đi hắn trầm ngâm một tiếng liền gọi - Dương Viêm.
- Sao?
- Cô nương không có chuyện gì muốn nói cho ta biết sao? Dương Khai nhìn nàng nửa như muốn cười.
- Bây giờ không có, khi nào tới lúc sẽ nói cho huynh biết. Dương Viêm trừng mắt nhìn hắn có vẻ không vui cũng không giận mà chỉ quay người mở ra cấm chế rời đi.
Nhìn hướng nàng biến mất Dương Khai mỉm cười, không quản Dương Viêm đã xảy ra biến hóa như thế nào nhưng khẳng định nàng không có ác ý đối với mình, mà vẫn như trước kia coi mình là bằng hữu. Đây cũng là điều Dương Khai hy vọng thấy được. Còn về những bí mật của nàng Dương Khai cũng không phải không thể tìm hiểu được.
Lắc lắc đầu Dương Khai cũng không làm điều hắn muốn, bắt đầu tham ngộ đủ loại thần kỳ của Phân Quang Vân Hải Trận.
Không tới hai canh giờ hắn đã nắm giữ được biến hóa của trận pháp này, còn lại chỉ là tùy cơ ứng biến khi chiến đấu. Cũng vào lúc này hắn mới nảy sinh chút lo sợ.
Phân Quang Vân Hải Trận này là một trong những kỳ trận thượng cổ, chỉ là bố trí đã vô cùng khó khăn, cần luyện hóa những đám mây trên trời, thủ đoạn này nghe đã rợn người. Là thượng cổ kỳ trận dĩ nhiên nó không chỉ có chút uy lực như Dương Khai nhìn thấy.
Chẳng qua là lúc đó ở trong Đế Uyển, trận này không có người chủ trì nên chỉ có thể phát huy ra một chút tác dụng mà thôi. Lúc này bị đám người Dương Khai liên thủ phá đi mới để hắn được lợi.
Tuy rằng với thực lực cùng cấp bậc của trận pháp, Dương Khai không có cách nào phát huy toàn bộ uy năng của trận pháp này, nhưng chỉ phát huy ra ba bốn phần như vậy là đủ rồi. Có trận pháp này tương trợ, thực lực bản thân tăng mạnh. Chỉ cần không phải cường giả như Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ, Dương Khai tự thấy bản thân mình ứng phó cũng không có vấn đề gì. Dĩ nhiên muốn giết địch thì còn phải xem thủ đoạn cũng như thực lực của địch thủ thế nào.
Trong tình huống bình thường, cường giả Phản Hư Cảnh lưỡng tầng cảnh rơi vào đó cũng chết chắc không thể nghi ngờ.