Phong Minh, Cao Tuyết Đình nghe vậy, đều mạnh mẽ thúc đẩy nguyên lực.
- Ba vị đại nhân, làm gì đuổi tận giết tuyệt? Bỗng nhiên Dương Khai lên tiếng.
Ba vị Đế Tôn Cảnh ngẩn ra.
Từ khi chiến đấu tới giờ, Dương Khai chỉ nói mấy câu, nhưng lời đều như nhau, là gào thét sau khi mất thần trí, nhưng lúc này lời nói ổn định, hiển nhiên là có tư duy tự chủ.
- Ma đầu đừng hòng nói bậy, hôm nay không phải ngươi chết là chúng ta vong! Trần Văn Hạo quát lớn, trường kiếm chỉ ra, pháp tắc Tam Thiên Kiếm Đạo đè xuống Dương Khai.
Phong Minh cùng Cao Tuyết Đình cũng đồng thời ra tay.
Dương Khai chợt khó thở, sau khi khôi phục thần trí, hắn mới hoàn toàn cảm nhận được chỗ khủng bố của cường giả Đế Tôn Cảnh.
Ba người này hợp lực, hiện giờ mình không thể chống đỡ.
Trước đó có thể đánh lâu như vậy với họ, hoàn toàn là ma niệm quấy phá, sai khiến bản năng muốn sống và giết chóc mà thành.
Còn hiện giờ, đối mặt ba đại Đế Tôn Cảnh liên thủ một đòn khủng bố, Dương Khai lập tức cảm nhận uy hiếp chí mạng.
Dưới chân đạp liên tục, bay lùi ra sau, đồng thời cắn răng, quát khẽ: - Hắc Đồng Luyện Ngục, Ám Hắc Vô Giới!
Dứt lời, ma đồng màu đen bên mắt phải bùng lên tia sáng đen, ba vị Đế Tôn Cảnh đối mặt con mắt đen, động tác chợt khựng lại, bên trong đó như có thương hải tang điền đang diễn hóa, có trời trăng ngôi sao đang xoay chuyển.
Khí tức thê lương xa xưa, tràn lan.
Trời, đen tối!
Đưa tay không thấy ngón.
Màu đen bao phủ thiên địa, hóa thành lồng giam, bao phủ trăm dặm.
Ngay cả kiếm mang thương ảnh chói mắt cỡ nào, ngay cả 9 vầng mặt trời cùng xuất hiện, cũng không thể xuyên thấu bóng tối phong tỏa.
Ba vị Đế Tôn Cảnh liên thủ trong lòng co rút, đồng bọn vốn gần ngay gang tấc lại bỗng không thấy bóng, thả ra thần niệm, cũng bị bóng tối vô tận quấy nhiễu mà hỗn loạn.
Bóng tối đó, như kéo dài tận cuối thế giới, khiến cho thiên địa chìm đắm.
Ba đại Đế Tôn Cảnh trải qua hoảng loạn ban đầu, lập tức ổn định tâm tình, đều không hẹn mà cùng bấm linh quyết.
Ngàn vạn kiếm quang bay ra, Nhạn Lôi Thương hóa thành giao long sấm sét, bay trên chân trời, Cửu Dương bùng nổ ánh sáng, đồng loạt nổ tung.
Bóng tối vô biên, lộ ra một tia sáng.
Ngay sau đó, tia sáng mở rộng, thẳng đến khia xua tan bóng tối.
Ba người đứng trên không, nhìn ra xung quanh, chỗ này chỉ còn bọn họ mà thôi, về phần ma đầu kia đã sớm không thấy bóng, chẳng biết chạy đi đâu.
Nhìn nhau, sắc mặt ba người khó coi, thi triển thần niệm bao phủ mặt đất, nhưng không nắm được vị trí ma đầu kia.
- Đây là thần thông gì? Sắc mặt Phong Minh âm trầm có thể đông ra băng sương, trầm giọng quát.
Trần Văn Hạo lắc đầu: - Không biết.
- Chuyện này phải mau sớm báo lên tông môn, hơn nữa... chúng ta đi Tinh Thần Cung một chuyến, ma niệm thượng cổ Cự Ma xuất thế, có lẽ Tinh Thần Cung biết chút ít. Cao Tuyết Đình thu hồi Liệt Dương Kính, vuốt ve mặt kính, trên đó những tia lực hắc ám như giòi đục xương, khó có thể trục xuất, làm nàng đau lòng.
- Cao sư muội nói có lý, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức đi Tinh Thần Cung, hy vọng Đại Đế có thể biết! Trần Văn Hạo nói rồi, lấy ra một tấm ngọc bài, truyền thần niệm vào rồi bóp nát, trước mặt hắn hiện ra hoa văn cổ quái rắc rối, lóe lên biến mất, bay đi theo gió.
Phong Minh cùng Cao Tuyết Đình đều thi triển bí thuật khác nhau, truyền tin nơi này về tổng đà tông môn.
Tiếp theo, ba người lập tức đi Tinh Thần Cung, chuẩn bị bái kiến Minh Nguyệt Đại Đế, mong được giải đáp.
Về phần ma đầu bỏ trốn có gây họa Phong Lâm Thành gần đó hay không, bọn họ không cần xử lý. Ma đầu hành sự quỷ dị, thủ đoạn mạnh mẽ, ba người liên thủ cũng không thể chém giết, cuối cùng ma đầu thi triển ra kết giới thần thông càng làm cho ba người khiếp sợ.
Lúc đó nếu ma đầu thừa cơ đánh lén, ba người nhất định có kẻ chết!
Phong Lâm Thành nho nhỏ, bọn họ không thèm nhìn tới, nếu không phải biết phong ấn thượng cổ Cự Ma tổn hại, với địa vị của ba người, không thể nào lại đi chỗ này.
Một lát sau, vùng hoang vu này khôi phục yên lặng.
Đồng thời, Phong Lâm Thành, một thiếu phụ xinh đẹp thần sắc lạnh băng, quần áo đỏ rực như ráng chiều.
Vô số võ giả sống sót nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp này, đều không khỏi chú ý nhìn nàng.
Nhưng có một số người mơ hồ nhận ra trên người thiếu phụ xinh đẹp này có một cỗ linh tính không giống người thường, phiêu dật mà cuồng bạo, làm người ta không nắm chắc được.
Không lâu sau, thiếu phụ lấy ra một viên Âm Châu, truyền thần niệm vào, đang trao đổi chuyện gì đó.
Một lát sau, nàng thu hồi Âm Châu, chui vào một hẻm nhỏ không người.
Đợi một nén nhang, một bóng người nhỏ nhắn quỷ dị xuất hiện.
Thiếu phụ có phát giác, quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ, mỉm cười nói: - Vị này hẳn là Tiểu Thất muội muội?
Mạc Tiểu Thất nhíu mày, nhìn qua đằng sau thiếu phụ, lại không thấy bóng người quen thuộc, không khỏi hỏi: - Ngươi là ai? Là Dương đại ca bảo ngươi đến tìm ta?
- Đúng thế! Thiếu phụ gật đầu, lật tay, Âm Châu xuất hiện.
- Đúng là vật ta đưa cho Dương đại ca. Mạc Tiểu Thất gật đầu, lại hỏi: - Dương đại ca đâu? Ta nghe Đoàn thành chủ nói, ở ngoài thành hắn bị ma khí ăn mòn? Hắn không sao chứ?
Nàng cực kỳ nóng vội, rất lo lắng an nguy của Dương Khai.
- Chủ nhân tạm thời không nguy hiểm sinh mệnh, chỉ có chút vấn đề nhỏ, cho nên không tiện gặp mặt, cố ý sai ta đến báo cho Tiểu Thất cô nương một tiếng. Thiếu phụ đáp.
- Không sao thì tốt. Mạc Tiểu Thất yên lòng, nhìn thiếu phụ, cười hỏi: - Tỷ tỷ xưng hô thế nào?
- Chủ nhân đặt tên cho ta, gọi Lưu Viêm.
Thiếu phụ đáp.
Mạc Tiểu Thất lộ vẻ mặt cổ quái, xì nói: - Dương đại ca hình như là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh? Lưu Viêm tỷ tỷ cũng là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vì sao phải gọi hắn là chủ nhân chứ?
Lưu Viêm mỉm cười: - Không có chủ nhân, cũng không có ta ngày hôm nay, chủ nhân có ơn tái tạo đối với ta!
Mạc Tiểu Thất bĩu môi:
- Thôi vậy, dù sao không liên quan tới ta, tiếp theo tỷ tỷ có tính toán gì?
- Phụng lệnh chủ nhân, tạm ở nhà cũ Trương gia ngoài thành. À, chủ nhân căn dặn, bảo ta dẫn đám người Trương gia đi. Lưu Viêm nói.
- Nếu Dương đại ca nói như vậy, tỷ đi theo ta. Mạc Tiểu Thất nói.
Lưu Viêm lắc đầu, nói: - Trước mắt Khang chưởng quỹ đang thăng cấp? Mấy người thành chủ đại nhân có phải ở trước động phủ của ngươi?
- Đúng vậy. Mạc Tiểu Thất gật đầu.
Lưu Viêm mỉm cười nói: - Ta không tiện gặp mấy người Đoàn thành chủ, xin Tiểu Thất cô nương đưa người Trương gia ra ngoài thành, ta chờ mọi người ở ngoài thành.
Nói rồi, Lưu Viêm trực tiếp hóa thành ánh sáng bắn ra ngoài thành.
Đồng thời, Đoàn Nguyên Sơn chờ ở ngoài động phủ chợt cảm ứng, nhìn về phía Lưu Viêm, ngạc nhiên: - Khí tức thật xa lạ, lại một Đạo Nguyên Cảnh?
Bên kia, Mạc Tiểu Thất thấy Lưu Viêm biến mất, mới xoay chuyển ánh mắt, khó hiểu: - Không có khí người, vị tỷ tỷ này thật là kỳ quái.
Dù tò mò Lưu Viêm là gì hóa thành, nhưng nếu nàng có liên quan với Dương Khai, Mạc Tiểu Thất cũng coi như không biết, nhưng nàng cũng hiểu vì sao Lưu Viêm nói không tiện gặp mấy người Đoàn thành chủ.
Đoàn Nguyên Sơn là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, có thể nhìn một cái liền thấu được bản chất của nàng.
Lắc đầu, Mạc Tiểu Thất đi về phía động phủ của mình.
Nửa canh giờ sau, ngoài thành, Mạc Tiểu Thất dẫn đoàn người Trương gia đến trước mặt Lưu Viêm.
Người Trương gia cũng nghe Mạc Tiểu Thất nói một chút, cho nên không bài xích Lưu Viêm, mà nhận ra tu vi cao thâm của nàng, đều nghiêm nghị hành lễ.
Chỉ riêng tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, người Trương gia không thể coi thường, huống gì nàng có quan hệ chủ tớ với Dương Khai.
- Ngươi chính là tiểu cô nương Nhược Tích? Quả nhiên thanh thuần đáng yêu! Ánh mắt Lưu Viêm chạy qua người Trương gia, cuối cùng ngừng lại trên người Trương Nhược Tích, vừa nói, ánh mắt cũng lóe lên khó hiểu.
Nàng không biết vì sao Dương Khai lại đối xử đặc biệt với Trương Nhược Tích.
Tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành, tuy rằng tư sắc không kém, nhưng nếu Dương Khai thật muốn nữ nhân, còn cần cố ý tìm một tiểu nha đầu hay sao? Với tu vi của hắn, muốn kiểu nữ nhân gì cũng chỉ cần nói một câu.
Huống chi, với hiểu biết của nàng về Dương Khai, hắn không phải hạng nam nhân háo sắc.
Về phần tu vi... Trương Nhược Tích là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh quá rõ ràng, có thể giúp gì cho Dương Khai?
Cho nên Lưu Viêm có chút không hiểu được.
- Nhược Tích bái kiến Lưu Viêm đại nhân! Trương Nhược Tích nghe Lưu Viêm chỉ đích danh, mặt đỏ lên, thần sắc bối rối hành lễ.
Lưu Viêm mỉm cười.
- Lưu Viêm đại nhân, tiên sinh ngài ấy... Trương Nhược Tích cắn môi, lấy dũng khí hỏi.
Bà lão cùng mỹ phụ Trương gia đều căng thẳng nhìn, muốn biết tung tích an nguy của Dương Khai.
- Chủ nhân không sao, các ngươi không cần lo, chỉ là bị ma khí ăn mòn có chút suy yếu, đang dưỡng thương, vài ngày nữa sẽ trở về. Lưu Viêm giải thích.
- Vậy thì lão thân yên lòng. Chủ mẫu Trương gia thở phào, mấy người Trương Nhược Tích cũng nhẹ nhỏm.
- Tiểu Thất muội muội, ta dẫn mọi người về trước. Lưu Viêm lại nói với Mạc Tiểu Thất.
Mạc Tiểu Thất gật đầu:
- Ừm, đợi Dương đại ca trở về, ta đi gặp hắn.
Hai bên liền chia tay.
Lưu Viêm cùng đoàn người Trương gia đi ra ngoài thành, không bao lâu đã trở về.
Đến nhà, người Trương gia tôn sùng Lưu Viêm là thượng khách, an bài sương phòng tốt nhất cho nàng.
Lưu Viêm nói với mọi người là muốn bế quan tu luyện, liền đóng cửa sổ, bày ra kết giới, ngăn cách trong ngoài.
Trong sương phòng, nàng há miệng, phun ra một hạt châu cỡ trái long nhãn, cẩn thận nâng trên tay, nhìn vào hạt châu này, ánh mắt tràn đầy lo âu, không có một chút thoải mái gì.
Hạt châu này là Huyền Giới Châu!
Lúc đó Lưu Viêm xuất hiện, đánh thức thần trí của Dương Khai, chống đỡ bí thuật tinh thần của thượng cổ Cự Ma, hóa lực hắc ám giam cầm ba vị Đế Tôn Cảnh, sau đó thi triển bí thuật không gian tới gặp Lưu Viêm, giao Huyền Giới Châu cho nàng bảo quản, liền trốn vào đó tránh nạn.