Quả thực giữa Dương Khai và họ còn có món nợ chưa thanh toán. Vừa rồi
Hướng Sở, Nam Sênh muốn đẩy Dương Khai vào chỗ chết, nếu không có Kim Vũ Ưng đúng lúc xuất hiện, chắc giờ đã đánh nhau
Dương Khai rõ ràng không muốn hóa giải ân oán như vậy cho nên mới nhổ lông chim xuống để trả thù ngay tại chỗ!
Nghe hắn nói vậy, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên thần sắc bình thản, không lộ
chút ngạc nhiên, dường như sớm nhận ra không khí căng thẳng nơi này.
Chỉ có điều hai người đều trầm mặc không nói, tò mò nhìn Dương Khai, muốn biết hắn muốn làm như thế nào.
Nhiệm vụ huyết thị nhận được lần này chỉ là đưa dòng chính Dương gia về nhà
an toàn, không có lệnh khác. Vừa rồi ức hiếp cao thủ Nam gia, Hướng gia
chỉ vì liên quan đến việc đả thương Kim Vũ Ưng
Hiện tại nếu Dương Khai muốn gây rắc rối cho họ cũng là chuyện của Dương Khai, hai huyết thị sẽ không nhúng tay vào
Bọn họ trung thành với Dương gia, chứ không phải với Dương Khai. Nói cách
khác, Dương Khai hiện không có tư cách cũng không có thực lực ra lệnh
cho bọn họ làm gì. Chỉ khi tính mạng hắn bị nguy hiểm, hai vị huyết thị
mới ra tay giúp đỡ.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đột nhiên cảm nhận lần này đón công tử rất thú vị.
Bọn họ đều xem là người của Dương gia, vốn vô cùng ngang ngược. Dương Khai
gây sự với người ta như vậy, thái độ không buông tha, rõ ràng rất hợp
khẩu vị của bọn họ.
Nhất thời, hai người cùng kì vọng
Hướng Sở cười khan một tiếng. Nói:
- Dương công tử muốn bọn tại hạ như thế nào?
Nắm tay không to bằng người ta, Hướng Sở cũng không thể không nịnh nọt mà làm người
Từ lão cũng không chịu được nỗi đau lòng, cau mày nói:
- Bọn ta lần này gặp hạn, nhưng tục nhữ có câu oan gia nên giải không nên kết, thêm bạn bớt thù. Dương công tử người còn tham gia đoạt đích chi
chiến, xin suy nghĩ kĩ.
Dương Khai thần sắc lạnh lùng, hừ lạnh nói:
- Suy nghĩ kỹ? Buồn cười!
Lời nói vừa dứt, hai cánh hoa màu đỏ từ trong cơ thể bay ra
Mùi hoa quanh quẩn, vấn vương trên chóp mũi
Thiên Nhị Huyết Hải Đường!
Cánh hoa phiêu phiêu đãng đãng ở giữa không trung chìm nổi, đột nhiên hóa thành hai đạo hồng mang, chợt lóe rồi biến mất
Hai tiếng kêu đau đớn truyền ra, Tạ Vinh của Lôi Quang và Lê Phù của Phi Hồng Viện mềm nhũn ngã trên mặt đất, sức sống biến mất.
Tất cả mọi người xôn xao.
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên nhìn Dương Khai kinh dị, mọi người Hướng gia và Nam gia nhất tề biến sắc
Dường như tất cả mọi người không nghĩ tới, trước mắt bao người, hắn lại dám ra tay giết người.
Tạ Vinh và Lê Phù vừa chết, những người còn lại của Lôi Quang và Phi Hồng
Viện đều xụi lơ, hoảng sợ nhìn Dương Khai, lạnh khắp người
Hai
cánh hoa tiếp tục tung ra, từng âm thanh trầm đục truyền đến, phàm là đệ tử Lôi Quang và Phi Hồng Viện không đầy mười tức đều tử vong, không sót một người.
Thi thể chất đầy đất, Nam Sênh và Hướng Sở đột nhiên ngừng thở, không kìm nổi nuốt nước miếng một cái
- Trong vòng ba tháng ta muốn nhìn thấy thành ý các ngươi ở Trung Đô. Nếu không…ta sẽ không ngại diệt hết uy phong thế gia nhất đẳng.
Ánh mắt Dương Khai dày đặc, bỗng nhiên cười rộ lên:
- Cái mạng này, các người tạm thời giữ lấy cho tốt
Hướng Sở sắc mặt lập tức khó coi vô cùng, từng đợt chua xót lan tràn trong miệng.
Khóe mắt Nam Sênh như muốn nứt ra, ôm chặt vết thương trên tay, trừng mắt nhìn Dương Khai không rời.
Thật lâu, Hướng Sở mới cười gượng:
- Đa tạ! Chúng ta đi!
Một câu hét lớn, dẫn người ngựa đi
- Ba con Đạp Vân Câu kia, ta muốn!
Dương Khai nhìn ba con yêu thú ngũ giai mà Nam Sênh cưỡi tới, thản nhiên nói
Nam Sênh đã xoay người lên rồi, nghe vậy y hít một hơi sâu, vội vàng nhảy
xuống. Hai Thần Du Cảnh bên cạnh lôi kéo, vội vàng rời khỏi
Đường Vũ Tiên hé cái miệng nhỏ nhắn, buồn cười nhìn Dương Khai, cảm giác tiểu công tử này nhà mình giống như đứa trẻ nhỏ không chịu lớn, ỷ thế ức
hiếp người khác
Há miệng, đang muốn mở miệng nói chuyện, Đồ Phong nhìn nàng chậm rãi lắc đầu
- Tiểu công tử, tại hạ cùng Vũ Tiên qua bên kia trước chờ người
Đồ Phong hình dáng thô lỗ, nhưng tâm tư tương đối lanh lợi, biết Dương
Khai và các bằng hữu của hắn còn có điều muốn nói, nên cùng Đường Vũ
Tiên đi trước
- Ừ
Dương Khai gật gật đầu.
Đợi cho
mọi người rời đi, sau khi chỉ còn lại bọn Huyết Chiến Bang và Phong Vũ
Lâu, Dương Khai mới phát hiện những người này mỗi người đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.
Ánh mắt không ít người còn có vẻ kính sợ, tuy tuy nhiên khiến Dương Khai vui mừng chính là, Hồ Gia tỷ muội và Phương
Tử Kỳ không nhìn hắn như vậy. Trong đôi mắt đẹp của Hồ Kiều Nhi còn có
đôi chút oán hận
- Có gì muốn hỏi hay sao?
Dương Khai nhéo nhéo cái mũi, nhìn Hồ Gia tỷ muội.
Hồ Mị Nhi mím môi, muốn hỏi gì nhưng lại không nói ra.
Hồ Kiều Nhi cũng nghiêm mặt, âm thanh lạnh lùng nói:
- Không có!
- Hả…
Dương Khai không khỏi ngạc nhiên, truy vấn:
- Thật không có?
- Không có là không có, cần biết điều gì thì cũng biết rồi, còn hỏi gì nữa?
Hồ Kiều Nhi hung hăng lườm hắn một cái, lôi kéo bàn tay của muội muội nói:
- Đi thôi, về nhà!
- Ờ...
Hồ Mị Nhi mỉm cười xin lỗi nhìn Dương Khai, vội vàng đuổi theo bước chân của tỷ tỷ
Quản Trì Nhạc ôm quyền trước Dương Khai, cười khan không dứt, dẫn người khác rời đi
Phương Tử Kỳ lưu lại, trộm hỏi:
- Dương huynh, đoạt đích chi chiến thú vị không?
- Không biết, ta cũng chưa thử qua.
Dương Khai lắc lắc đầu.
- Huynh muốn tham gia?
Phương Tử Kì chau mày hỏi
- Chỉ cần có thực lực nhất định, thì đều bắt buộc phải tham gia, không phải do ta!
Dương Khai gật đầu rồi vuốt cằm.
-Rất thú vị, hôm khác nhất định đến Trung Đô thăm huynh!
Phương Tử Kỳ cười ha hả
- Xin đợi đại giá!
Dương Khai cũng khẽ mỉm cười.
Gió nổi lên, lay động tóc đen của Dương Khai. Đứng nguyên tại chỗ nhìn mười đám người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu đi xa. Trong số những
người đó, có hai nữ nhân, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn, cho đến khi
khuất tầm mắt
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên quỷ mị hiện ra bên cạnh Dương Khai, lẳng lặng đợi
- Ta muốn bế quan một lúc, các ngươi chờ ta nhé.
Dương Khai thản nhiên dặn dò rồi đi vào doanh địa, tìm một phòng rộng chui vào
- Ồ!
Đường Vũ Tiên kinh ngạc lên tiếng.
Thật lâu, lông mày Đường Vũ Tiên mới hơi nhíu lại, nói:
- Bế quan? Tiểu công tử không phải muốn đột phá chứ?
- Có chút dấu vết.
Đồ Phong khẽ gật đầu, đồng tình với suy nghĩ của Đường Vũ Tiên.
- Chân nguyên của hắn có chút bất định, quả thực là có dấu hiệu đột phá
Xem ra trước khi chúng ta tới, hắn đã trải qua một cuộc đại chiến dốc hết toàn lực
Nếu không phải là nguyên nhân này, làm sao mà bỗng nhiên đột phá không chút báo trước
Đồ Phong thản nhiên cười, ngẩng đầu nhìn Kim Vũ Ưng trên trời:
- Vũ Tiên, ngươi có phải cảm thấy tiểu công tử có chút lòng dạ đàn bà hay không?
Đường Vũ Tiên ngoái đầu nhìn Đồ Phong nói:
- Ta chẳng qua là cảm thấy hắn vẫn còn con nít, thủ đoạn dịu dàng chút cũng không thể tránh được.
Đồ Phong chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:
-Người của Dương gia cho dù là trẻ con cũng không thể xem thường. Vũ Tiên
ngươi đã ở Dương gia nhiều năm như vậy sao còn khờ dại như vậy? Vị tiểu
công tử này không đơn giản như ngươi thấy đâu
- Nói như thế nào?
Đường Vũ Tiên lập tức hứng thú.
- Ngươi cũng nhìn thấy hắn và hai nhà Nam gia, Hướng gai có ân oán chứ?
Đường Vũ Tiên khẽ cười một tiếng:
- Ta cũng không phải người mù, tự nhiên có thể nhìn ra. Hơn nữa, ân oán của bọn họ dường như còn không nhỏ đâu.
-Vậy ngươi nói, tiểu công tử nên làm như thế nào?
-Giết.
Đường Vũ Tiên nói trôi chảy:
- Bằng không lôi kéo. Đoạt đích chi chiến cần đồng minh như vậy! Hắn làm
như vậy, đắc tội người khác còn thả hổ về rừng, chỉ sợ về sau hai nhà
Hướng, Nam sẽ trở thành kẻ địch của hắn
-Thế mới nói, ngươi khờ dại
Đồ Phong cười hắc hắc:
- Hai người trẻ tuổi kia, giết không được, bọn họ đều là gia chủ kế tiếp
nội bộ hai nhà Hướng Nam. Nếu giết, phiền toái quấn lấy tiểu công tử,
quyền thế bây giờ của hắn không lớn để che đậy phiền phức như thế. Hơn
nữa, hắn không thể giết thiếu gia nhà họ dưới mắt bốn vị Thần Du Cảnh
- Vậy lôi kéo.
Đường Vũ Tiên bĩu môi
- Đắc tội cũng đã đắc tội rồi, còn lôi kéo cái gì nữa? Dù cho lôi kéo đi
nữa, cũng chỉ sợ hai nhà đó có dị tâm, chi bằng ngoan cố tới cùng, đi
vào chỗ chết đắc tội với họ, cố gắng lợi dụng bọn họ.
Đồ Phong híp mắt:
- Một số người, chỉ khi nào dọa y sợ, để y nhìn thấy ngươi liền phát run, mới không thể sinh ra tâm tư phản kháng
- Tuy nhiên tiểu công tử đương nhiên không có thủ đoạn và thực lực này
- Ừ, điểm này tiểu công tử quả thật làm không được, dù sao hắn còn nhỏ.
Bất quá với người hai nhà Nam gia, Hướng gia, hắn phải tính toán như
vậy, nếu không cũng sẽ không mạnh như vậy. Ta thật muốn xem hắn trong
đoạt đích chi chiến biểu hiện như thế nào.
Đường Vũ Tiên lập tức khó hiểu:
- Sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với hắn?
Đồ Phong cười ha hả, giơ tay. Cầm hai cọng lông chim kim quang rực rỡ trên mặt đất trên tay, đưa một cọng cho Đường Vũ Tiên, Đồ Phong nói:
- Hai cọng lông chim này cũng không phải bị đánh rơi đâu
Đường Vũ Tiên nhìn lại, không khỏi kinh ngạc:
- Đây là bị nhổ xuống? Ai nhổ vậy?
- Còn có thể là ai?
Đường Vũ Tiên ngạc nhiên nhìn nơi Dương Khai bế quan, kinh hô:
- Thâm hiểm như vậy, không ngờ lại lợi dụng chúng ta?
Nói xong lại giật mình, nhìn Đồ Phong nói:
- Ngươi đã đã sớm nhìn ra, vì sao còn theo hắn?
- Chẳng lẽ lại phá hắn ngay lúc đó?
Đồ Phong liếc mắt:
- Dù sao hắn cũng là công tử Dương gia, làm sao có thể làm hắn mất mặt được
- Tiểu tử thối, đủ nham hiểm đấy!
Đường Vũ Tiên âm thầm cắn răng.
Hồ đồ bị người ta lợi dụng, Đường Vũ Tiên có chút không phục. Nàng dù sao
cũng là cao thủ Thần Du Cảnh, đến mánh khóe ấy mà không nhìn ra, có chút mất mặt
Đồ Phong cau mày nói:
- Đoạt đích chi chiến lần
này, huyết thị không biết có bị yêu cầu tham gia không. Nếu phải tham
gia, chúng ta phải tìm người có thể tin tưởng, đi theo công tử có thực
lực. Cần phải biết, trong đoạt đích chi chiến, đứng sai đội ngũ, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng
- Ngươi muốn cùng hắn?
Đường Vũ Tiên nhíu nhíu mày.
- Tạm thời chưa có ý này, mới nhìn thấy hắn, xem như là qua loa, còn phải xem hắn biểu hiện như thế nào, ha hả. Quy củ bất thành văn của Dương
gia, trên đường đón các công tử về nhà, không chỉ có bọn họ chinh phục
chúng ta, cũng là chúng ta quan sát bọn họ, xem hắn có đáng giá để chúng ta đi theo không?
- Nghe lời ngươi.
Đường Vũ Tiên gật gật đầu, nói xong lại cười rộ lên, khẽ mím miệng:
- Trên đường đi này ta phải cẩn thận cảnh giác cao độ, cũng không thể lại bị hắn lợi dụng.
- Ha ha!
Đồ Phong cười lớn một tiếng