Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1286: Chương 1286: Âm hồn.




Trên bầu trời một mảnh sơn cốc diện tích mấy trăm ngàn dặm, Dương Khai cùng Dương Viêm đứng giữa không trung, nhìn khí âm hàn khác thường đặc sệt, cuộn trào không ngừng, đều không khỏi nhíu mày.

Dù không xâm nhập vào, Dương Khai cũng có thể nhìn thấu không phải dễ chống đỡ khí âm hàn này, hơn nữa thỉnh thoảng bên trong còn truyền ra tiếng gió rít như tiếng gào thảm thiết, khiến người ta không rét mà run.

- Muội xác định là chỗ này? Dương Khai quan sát một hồi, quay đầu nhìn sang phía Dương Viêm.

- Không nhầm được, tuy rằng không biết vị trí chính xác, nhưng ghép 2 tấm bản đồ rách với nhau, chính là chỉ hướng đến đây.

Dương Viêm nhìn 2 mảnh bản đồ, nhìn bên trái lại ngó bên phải, xác định nói.

- Vậy thì rắc rối rồi. Dương Khai nhíu mày.

Chuyến này sở dĩ hắn dẫn Dương Viêm ra ngoài, chính là bởi 2 mảnh bản đồ này. Trong đó có một tấm là bản thân Dương Viêm đã có, Dương Khai cũng không hỏi nàng có được từ đâu, còn một tấm khác là xuất hiện trên hội đấu giá Thiên Vận Thành, vào trong Lưu Viêm Sa Địa, Dương Khai đánh chết Mạnh Hồng Lượng đệ tử Khuyết Hợp Tông mà lấy được.

2 mảnh bản đồ này ghép lại, tuy rằng vẫn không có manh mối chính xác, nhưng ít ra cũng nhìn thấu được một chút.

Loại bản đồ cũ xưa này đều chứa đựng một chút bí mật, một khi tìm được nơi mà bản đồ cũ chỉ tới, nói không chừng sẽ thu lợi lớn. Hiện tại Long Huyệt Sơn thiếu vốn lưu động, Dương Khai lại không cho phép Dương Viêm tiếp tục đấu giá bí bảo, cho nên Dương Viêm thừa dịp đi Lưu Ly Môn lần này, cũng đi cùng Dương Khai, tiện thể tìm tới nơi mà bản đồ cũ chỉ dẫn, xem có thể nào số đỏ một hồi, giải quyết cục diện khó khăn hiện tại.

Kiểm tra xong số lượng Thiên Huyễn Lưu Ly mà Thạch Khổi cắn nuốt, hai người không dừng chân chạy sang bên này. Tìm chừng 10 ngày, cuối cùng đến được bên trên sơn cốc to lớn này. Nói là sơn cốc, bởi vì ở vùng biên chỗ này quả thật có núi non nối liền, tạo thành hình tròn bao phủ. Nhưng sơn cốc to lớn, chiếm diện tích khổng lồ như thế, Dương Khai mới thấy lần đầu.

Thoáng nhìn qua, nơi này như bị cao thu mạnh mẽ đánh lún xuống, hơn nữa bên trong trào ra khí âm hàn làm người ta không thoải mái. Chỉ là tình cảnh bên ngoài đã vậy, đủ tưởng tượng được bên trong sẽ có nguy hiểm thế nào.

- Muội có biết nơi này là chỗ nào? Dương Khai lại hỏi, nếu chỉ có một mình hắn, vậy thì không sợ gì. Nhưng hiện tại Dương Viêm cũng đi theo, tuy rằng năng lực tự vệ xuất chúng, nhưng nếu thật gặp nguy hiểm quá lớn, Dương Khai cũng không thể ra tay cứu giúp, vậy thì thật làm người ta lo lắng.

- Không biết, U Ám Tinh quá lớn, muội làm sao biết mọi nơi. Nhưng nhìn trong vòng trăm vạn dặm không có người ở, có lẽ không phải chỗ hay ho gì. Dương Viêm lắc đầu.

Dương Khai bất đắc dĩ, nơi này không phải chỗ hay ho thì nhìn là biết ngay, nào cần Dương Viêm nói?

Hiện tại còn muốn tìm người hỏi thăm là không thể, từ 5-6 ngày trước, hai người xuyên qua một tòa thành nhỏ liền không thấy bóng người nữa.

- Dù sao cũng đã đến, vào xem thử. Có thể tìm được chỗ mà bản đồ chỉ tới hay không còn chưa biết, muội chỉ là không muốn lãng phí 2 mảnh bản đồ đã lấy được mà thôi. Dương Viêm thấy Dương Khai do dự, không khỏi thúc giục.

Dương Khai nhìn nàng, trầm ngâm nói: - Được! Nhưng muội phải theo sát huynh, không được rời xa quá 3 trượng.

- Biết rồi!

Dương Viêm thè lưỡi, lại bao bọc áo bào đen kín hơn.

Hai người cũng không chần chờ nữa, xâm nhập vào trong sơn cốc.

Vừa vào trong sơn cốc, khí âm hàn nồng nặc từ bốn phương tám hướng trào tới, làm cho Dương Khai không khỏi run lên. Nhưng ngay sau đó, trong người nàng bùng lên thánh nguyên hệ hỏa nóng bỏng, xua tan khí âm hàn, liền khôi phục như thường.

Dương Khai tự nhiên không quan tâm khi âm hàn này, cường độ thân thể của hắn đủ để ngăn cản được quấy nhiễu.

Phóng mắt nhìn, nơi này một mảnh ẩm thấp, dường như rất hoang vắng, trong tầm mắt, khó thấy cây cối gì, ngẫu nhiên có chút bụi cỏ mọc lên, cũng toàn phát tán khí tức âm hàn màu đen xỉn khó coi. Tiếng gió rít như gào thét càng thêm vang dội, gió mạnh từ xa thổi đến, quét qua hai người, lại quỷ dị mang theo ý rét lạnh, nó như tác động lên thần hồn, khiến người ta khó mà phòng bị.

- Đi thôi! Dương Khai gọi, dẫn Dương Viêm xâm nhập vào trong. Trên đường, ngoài hoàn cảnh không thoải mái, cũng chỉ có tiếng gió thổi qua, nhưng lại không thấy nguy hiểm gì, điều này làm Dương Khai rất bất ngờ, nhưng hắn cũng thích như thế.

Một ngày sau, hai người đã đi sâu vào 3000 dặm, lúc này đang đứng trước một mảnh đổ nát, có chút thất thần.

Nơi này vốn có một tòa công trình, nhưng không biết đã sụp đổ từ bao giờ, năm tháng vô tình trôi qua, nơi này chỉ còn lại di tích, vách tường đổ nát cũng bị gió thổi mài mòn, những mảnh đá vụn cũng bằng phẳng như gương.

- Ồ? Bỗng nhiên Dương Viêm như phát hiện điều gì, vội chạy tới, đến trước vách tường đổ nát, đi vòng vòng quanh đó.

Dương Khai cũng không cản trở, trong thần niệm tra xét, xung quanh không có nguy hiểm gì.

Một lát sau, Dương Viêm như có suy ngẫm quay lại.

- Phát hiện cái gì?

- Cấm chế. Dương Viêm trầm giọng nói. - Xem ra trước kia nơi này là di tích tông môn nào, chỗ này có dấu vết cấm chế, nhưng đã sớm bị phá hủy. Xem ra quãng đường tiếp theo phải cẩn thận hơn, bình thường cấm chế tông môn đều tăng mạnh từ ngoài vào trong, trước đó chúng ta chưa gặp phải, là bởi chưa vào trong phạm vi tông môn này.

Nghe nàng nói thế, Dương Khai liền gật đầu, hỏi: - Bây giờ đi hướng nào?

Dương Viêm lại lấy ra 2 mảnh bản đồ, xem kỹ càng, mới chỉ một hướng: - Bên này!

Dương Khai tiếp tục dẫn đường đằng trước, trên đường, quả nhiên hai người đụng phải một chút cấm chế cùng pháp trận sót lại, nhưng chúng căn bản không đáng là gì ở trong mắt Dương Viêm. Nghe nàng nhắc nhở, Dương Khai tránh được thì tránh, thật không qua được, liền cho Dương Viêm ra tay phá giải.

Những cấm chế pháp trận này, không cái nào cản được Dương Viêm 30 nhịp thở.

Nhưng Dương Khai lại không hề mừng rỡ, ngược lại thần sắc trở nên ngưng trọng hơn. Nơi này nếu là di tích tông môn, hơn nữa xem trạng thái đã là rất nhiều năm trước, hiện tại đã qua lâu như vậy, cấm chế pháp trận vẫn phát huy tác dụng, đủ hiểu được khi đó tông môn này hùng mạnh cỡ nào. Mà tông môn như vậy, bố trí cấm chế pháp trận sẽ không tầm thường.

Mỗi khi Dương Viêm phá giải cấm chế pháp trận, Dương Khai sẽ bảo vệ bên cạnh, đợi nàng phá giải xông thì lại đi trước mở đường, hai người hợp tác phân công, phối hợp chặt chẽ.

Lúc này, Dương Viêm phá giải một cái cấm chế ảo thuật nho nhỏ, sảng khoái vỗ tay, đang muốn nói gì với Dương Khai, sắc mặt Dương Khai bỗng phát lạnh, thân mình lóe lên tới trước mặt Dương Viêm, một tay nắm vai nàng kéo ra đằng sau mình, đồng thời tay kia nhẹ nhàng đẩy tới trước.

Trong lòng bàn tay, ngọn lửa đen thui bùng lên.

Bàn tay đánh vào hư không, nhưng quỷ dị lại truyền ra tiếng hét thảm, trong đó như ẩn chứa thần uy khó tin, tương tự như thần hồn kỹ công kích, xông vào thức hải của Dương Khai và Dương Viêm. Nhưng công kích không quá mạnh, không thể xé rách phòng ngự của hai người, đã bị chặn ở ngoài.

Ngay cả như vậy, sắc mặt Dương Viêm vẫn trắng bệch, nàng căn bản không nhận ra có nguy hiểm gì, liền gặp phải đánh lén, tự nhiên bị hù dọa.

Đợi cho tập trung nhìn lại Dương Khai, bất ngờ phát hiện một cái bóng mờ ảo, gần như không thấy được, bị Dương Khai nắm chặt trong tay. Ma diệm tuôn ra, mặt mũi mờ nhạt của bóng người kia toát ra đau đớn, sau đó bị Ma diệm đốt cháy sạch sẽ.

- Âm hồn! Dương Khai cùng Dương Viêm cùng lúc hô lên, sau đó nhìn nhau, sống lưng lành lạnh.

Âm hồn là tồn tại rất đặc thù, là sinh linh chết đi, thần hồn không tiêu tan mà ngưng tụ thành một loại giống như sinh linh.

Bình thường, bất cứ sinh linh nào sau khi thân thể chết đi, thần hồnsẽ không tồn tại quá lâu. Không có thân thể chứa đựng, thần hồn sẽ nhanh chóng tiêu tán trong thiên địa, trở thành một phần của linh khí thiên địa. Nhưng nếu như dùng bí bảo thích hợp để bảo tồn, hoặc là trong thời gian ngắn tìm đến thân thể thích hợp để đoạt xá, có thể bảo trì thần hồn bất diệt.

Nhưng bí bảo có thể chứa đựng thần hồn nào dễ luyện chế? Đoạt xá lại cực kỳ nguy hiểm, sơ suất một cái là có thể bị thần hồn chủ nhân thân thể cắn nuốt. Tựa như năm đó Địa Ma muốn đoạt xá thân thể của Dương Khai, kết quả bị hắn khống chế, cuối cùng buộc phải nghe theo lệnh của Dương Khai, đúng là tiền mất tật mang.

Nhưng còn một loại tình huống khác, có thể giữ cho thần hồn không tiêu tán, đó là môi trường thích hợp.

Tựa như sơn cốc này, chính là chỗ cực kỳ thích hợp, khí âm hàn nồng nặc, thần hồn ở trong này, tốc độ tiêu tán sẽ chậm lại, nếu có kỳ ngộ, sẽ nhiều năm không tan biến, ngược lại biến thành thứ như âm hồn này.

Đương nhiên, chuyển biến thành âm hồn, vậy thần hồn này cũng mất đi linh trí, hóa thành hung hồn lệ quỷ chỉ biết hành động theo bản năng.

Âm hồn hình thành dưới tình hình này, có tính công kích rất mạnh, bất kỳ vật sống hay sinh linh có thân thể nào, đều là kẻ địch ở trước mặt chúng. Bọn chúng nằm trong hư ảo, nếu không có bí thuật bí bảo thích hợp, vậy rất khó chân chính tiêu diệt được chúng.

Ma diệm của Dương Khai chuyển sang thuộc tính nóng bỏng, vốn là chí cương chí dương, chính khắc tinh của những âm hồn này, cho nên chụp trúng liền đập chết. Đổi thành võ giả khác, sẽ không dễ dàng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.