Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2798: Chương 2798: Bắn đâu trúng đó




Dừng một chút, A Hoa mặt lạnh băng, âm trầm nói: – Nếu không chứng minh được, tự mìnhnhảy khỏi tường này đi!Dứt lời, bắn ra mũi tên, lực lượng mạnh mẽ bắn chết con thú lớn nhảy lên không, ánh mắtlạnh băng chán ghét vẫn nhìn vào mặt Dương Khai, từ đầu đến cuối vẫn không rời đi.– Phế vật ư… Dương Khai thì thào, cúi đầu nhìn hình thể của mình, nhìn lại hình thể các thôndân khác…Ừ, hình thể như vậy, ở thời đại này đúng là phế vật mà.

Nhưng mà lão già còng kia, lại làthôn trưởng chỗ này, lại làm Dương Khai kinh ngạc.

Dù hắn không biết thôn trưởng sử dụngVu thuật gì làm cho thú vật không để ý tới lão, nhưng tuyệt đối không phải là nhân phẩmbùng nổ, còn Vu đồ… nghe tên giống như hàng dưới chót vậy?82828283Xem ra ở thời đại thượng cổ này, số lượng Vu thật là ít ỏi.

Trên tường rào, Dương Khai cùngA Hoa hợp tác chặt chẽ, trải qua thời gian đầu không thích ứng, Dương Khai cũng bình tĩnhlại, không còn bối rối nữa.

Mặc kệ thế nào, trước tiên vượt qua chuyện này rồi tính, có lẽđây là thử thách của bí cảnh này.Từng mũi tên được Dương Khai đưa cho A Hoa, số lượng tên chất đống dưới chân nhanhchóng giảm đi, nhưng liền có một thiếu niên man tộc ôm tới bổ sung.

Thiếu niên này nhìnkhoảng 13-14 tuổi, rõ ràng là vị thành niên, không thể ra trận chém giết với thú dữ, chỉ cóthể làm chút chuyện hậu cần, nhưng ngay cả thiếu niên 13-14 tuổi này cũng to con khỏemạnh hơn những người mà Dương Khai từng tiếp xúc, từng khối cơ bắp nổi lên quả thậtkhông giống như tuổi của hắn.Trong thôn cũng không thiếu vị thành niên Man tộc đang vội vàng như thiếu niên đó.

Thờigian dần trôi qua, có Thuật Thị Huyết của thôn83838384trưởng, thú triều công kích dần bị áp chết, thôn dân trả giá nhỏ nhất, giết đám thú ngã rạp,tử thương vô số.Các thôn dân đều rất hưng phấn, giống như thấy được hy vọng thắng lợi, cung tên trên tay AHoa lại kéo ra, phát ra tiếng xé rách hư không.Dương Khai lại nhíu mày.

Không giống các thôn dân mơ hồ, Dương Khai cảm giác tình thếrất bất lợi với thôn.

Đám thú dù nhìn mặt ngoài là bị áp chết, cũng chết rất nhiều, nhưngthực tế là thôn dân tiêu hao rất lớn, chiến đấu cường độ cao trong thời gian dài, làm bọn họđều khó mà tiếp tục nữa.

Nhìn A Hoa là biết.Ban đầu nàng bắn tên như gió, một mũi tiếp một mũi không ngừng nghỉ, mỗi một mũi tênđều bắn chết một con thú.

Nhưng hiện tại, nàng đã không thể kéo căng hết dây cung, hai taycầm cung khẽ run run, nhiều lần phải hai mũi tên mới bắn chết một con thú, hơn nữakhoảng cách bắn tên cũng ngày càng dài.

A Hoa như vậy, những xạ thủ khác cũng thế.84848485Tình hình của các thôn dân ngoài thôn cũng làm người ta lo lắng.

Bọn họ được thôn trưởngbỏ thêm Thuật Thị Huyết, cạn kiệt tinh huyết trời sinh, một khi Thuật Thị Huyết mất hiệuquả, di chứng bùng phát, vậy cả trăm thôn dân chiến đấu ngoài thôn sẽ thành thức ăn chođám thú, không một chút sức chống cự.Nhìn lại thú triều, tuy rằng thế công vẫn hung hãn, nhưng Dương Khai nhận ra thú triềuđang kéo dài thời gian, dường như còn có tồn tại thông minh, đang chỉ huy vô số mãnh thú,lặng lẽ ẩn nấp, chỉ chờ thời cơ sẽ chuyển bại sang thắng.Là lúc phải ra tay! Ngay từ đầu Dương Khai không tùy tiện ra tay, là bởi không rõ tình cảnhcủa mình, cũng không biết tùy tiện ra tay sẽ dẫn tới biến cố gì, nhưng xem hồi lâu, DươngKhai đã bị nhiệt huyết của những thôn dân Man tộc lây nhiễm.85858586Tự dưng có thân phận A Ngưu, lại trở nên chân thực hơn, mơ hồ có một chút cảm giác quythuộc thôn xóm xa lạ này.

Những Man tộc này đều đáng kính đáng bội phục, là bọn họ ngangbướng sinh tồn ở thời kỳ thượng cổ, chống cự thiên tai nhân họa, để cho Nhân tộc sinh sôiđến nay, trở thành chủ lưu thế giới, là bọn họ dốc sức truyền thừa các đời, để cho Nhân tộcđứng vững trên mảnh thiên địa này.Bảo vệ mảnh đất này, bảo vật thôn này! Ta tên A Ngưu! Nhiệt huyết trong người lập tức sôitrào.

Dương Khai xoay người nhặt lên một cây cung lớn cạnh đó.

Cây cung lớn này vốn củathôn dân khác, nhưng lại bị một con báo nhào lên cắn mất đầu.

Kéo dây cung, coong mộttiếng, tự như trống trận đang gõ trong lòng, làm người ta phát ra dục vọng xung phong.– Tên! A Hoa đưa tay, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm phía trước, lóe lên tia thù hận.

Nhưngkhông được Dương Khai giúp.86868687Quay đầu lại, A Hoa đang muốn mắng to, lời lại nghẹn ở cổ, trợn mắt nhìn Dương Khai cùngcây cung trên tay hắn, kinh ngạc: – Ngươi làm gì?Dương Khai mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng, nói: – Ngươi nghỉ ngơi một chút, quá mệt mỏirồi.Bàn tay đưa ra của A Hoa đang run rẩy, trên ngón tay đầy vết cắt đẫm máu, nhìn mà ghêngười.

Nhìn nhau, A Hoa liền nổi điên:– Nghỉ ngơi? Làm gì có thời gian nghỉ ngơi, ngươi có biết không còn các xạ thủ chúng ta hỗtrợ, các huynh đệ tỷ muội phía dưới sẽ có kết cục gì?– Ta biết chứ! Dương Khai vẫn mỉm cười, cầm lên một mũi tên, đặt lên dây cung, nghiêngđầu liếc A Hoa: – Cho nên chỗ này giao cho ta.– Ngươi… A Hoa còn muốn nói, nhưng con mắt liền trợn tròn, mặt đầy kinh hãi.87878788Trời ạ, mình thấy cái gì? A Ngưu được gọi là phế vật trong thôn, lại kéo được dây cung? Hơnnữa… còn kéo căng? Tay nhỏ chân nhỏ, ở đâu ra sức lớn như thế? A Hoa vô thức cho rằngmình hoa mắt, bởi vì nàng nhớ rõ, lần trước khi huấn luyện, A Ngưu muốn cầm cung lớnnhư vậy cũng rất quá sức, đừng nói là lắp tên kéo cung.Nhưng hiện tại, cảnh tượng trước mắt lật đổ hết nhận thức của nàng đối với A Ngưu.

ANgưu trước mắt như không tốn bao nhiêu sức, bởi vì A Hoa không thấy cơ bắp của hắnbùng nổ lực lượng gì, giống như tùy tiện kéo mà thôi, nhưng dây cung mà ngay cả nàngcũng cảm thấy quá sức lại bị hắn kéo căng.Dây căng, bắn tên, Dương Khai thần sắc nghiêm túc.

A Hoa không khỏi nhìn theo quỹ tíchmũi tên bắn ra.

Trước mũi tên, có thể thấy rõ không khí bùng nổ, rõ ràng mũi tên của ANgưu ẩn chứa uy lực mạnh mẽ, không kém gì một chiêu toàn lực của mình, đủ để xuyênthủng thân thể bất kỳ con thú nào.88888889Bỗng nhiên, A Hoa lại có một chút tin tưởng vào tên phế vật này, cảm thấy dưới một tênnày, nhất định có thể bắn chết một con thú.Vù…Mũi tên bay sát qua người một con thú, nháy mắt không thấy bóng.

Ngược lại hù dọa thôndân đang chiến đấu với con thú đó, bởi vì nháy mắt khi nãy, nếu mũi tên lệch vài tấc, đã trựctiếp lấy mạng hắn.A Hổ quay đầu, nhìn người đứng trên tường rào, gào lên: – A Hoa, nhìn kỹ chút!– Ta… A Hoa há miệng, mặt đầy ủy khuất.Mũi tên kém cỏi như vậy làm sao là nàng bắn ra được? Dù nàng nhắm mắt lại cũng sẽ khôngphạm phải sai lầm như thế, rõ ràng là A Ngưu làm mà? Ủy khuất xong là nổi giận, quay lạitrừng Dương Khai, không ngờ nàng lại tin tưởng vào tên phế vật này, đúng là mù mắt rồi.89898990– Có chút cảm giác rồi.

Dương Khai nói rồi, đưa tay cầm lên mũi tên khác, đặt lên dây cung.– Đây không phải chỗ cho ngươi chơi đùa, nếu ngươi không muốn chi viện thì mau cútxuống cho ta! A Hoa gầm lên, dù nói phế vật này có thể kéo căng dây cung làm nàng kinhhãi, nhưng bắn không chính xác thì có lợi gì? Còn không bằng dứt khoát đi xuống đánh tayđôi với đám thú kia, ít nhiều gì cũng có thể phát huy chút tác dụng.Xạ thủ xuất sắc, đều phải trải qua muôn ngàn huấn luyện cũng vô số lần chém giết sống chếtmới luyện ra, A Ngưu rõ ràng không có những kinh nghiệm này.– Tin tưởng ta! Dương Khai nghiêm mặt nhìn A Hoa, tay kéo dây cung vững vàng.90909091A Hoa tức giận thoáng ngưng lại, thở dài nói: – Bắn vào chỗ không có người! So với biểu hiệncủa phế vật trước kia, lần này hắn có thể cầm cung lên, chia sẻ chút áp lực cho thôn cũng đãlàm người ta chấp nhận.Dương Khai mỉm cười: – Lần này sẽ không xuất hiện tình huống vừa rồi.Mục tiêu vẫn là con thú chém giết với A Hổ, lúc bắn ra, A Hoa gần như không dám nhìn, sợthấy Dương Khai bắn nhầm vào A Hổ.

Nhưng sự thật, mũi tên bay tới, vừa lúc con thú nhảylên, gầm một tiếng, mũi tên dài một trượng nhập vào từ miệng nó, bắn ra từ sau đuôi, lựclượng khủng bố khuấy nát nội tạng của nó, rớt xuống đất, ư hử mấy tiếng, máu tuôn nhưsuối.– Thật sự làm được? A Hoa bị chấn động, mắt trợn trừng.Nếu không nhớ nhầm, trước kia A Ngưu kéo dây cung cũng không ra, càng đừng nói bắntên.

Tức là, đây là lần đầu hắn chân chính bắn tên,91919192mũi tên đầu tiên dù hơi lệch một chút, làm người ta sợ bóng gió một hồi, nhưng mũi tên thứhai lại vô cùng chính xác.Phế vật này rốt cuộc là sao vậy? Trong khi nàng thất thần, Dương Khai lại cầm lên một mũitên, không dừng lại, kéo cung, bắn tên.

Một con thú đằng xa lập tức mất mạng.

Dù là ở trongbí cảnh này, Dương Khai không cảm nhận được một chút đế nguyên nào, nhưng nội tình ĐếTôn Cảnh vẫn còn đó, cung tên to lớn này dù khó khống chế, nhưng đối với Đế Tôn Cảnh thìcó là gì?Mũi tên đầu chỉ là thử nghiệm mà thôi, đã có tiêu chuẩn, chuyện tiếp theo thì đơn giản.

Bắnđâu trúng đó.

Một bó 10 mũi tên, bị Dương Khai bắn hết trong vòng chưa hết 3 nhịp thở,ngoài mũi tên đầu không lập công, 9 mũi khác đều liên tiếp chí mạng.92929293– A Ngưu ca, ngươi lợi hại vậy sao? Thiếu niên Man tộc phụ trách hậu cần ôm bó tên chạytới, vừa lúc thấy cảnh Dương Khai phát huy thần uy, liền sùng bái không thôi.Người lớn không phải đều khinh bỉ A Ngưu ca sao, nói hắn là phế vật trong thôn, khôngcống hiện được chút nào còn lãng phí lương thực, rất nhiều người lớn đều có ý trục xuất ANgưu khỏi thôn, để hắn tự sống tự chết.Nếu không phải thôn trưởng nhân từ, A Hổ vẫn luôn dùng lương thực của mình cho A Ngưuăn, chỉ sợ A Ngưu đã sớm đói chết rồi.

Bị gọi là phế vật, không ngờ A Ngưu lợi hại như thế,không kém gì A Hoa tỷ được khen là bắn cung giỏi nhất thôn, thiếu niên một bụng mơ hồ.93939394

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.