Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1864: Chương 1864: Bàn xong rồi?




Dương Khai nhìn hắn, cười khẽ: - Ngươi dò hỏi chuyện này làm gì?

Tử Vô Cực trầm giọng nói: - Thất Lạc Chi Địa nguy hiểm như vậy, ngay cả người kinh thiên vĩ địa như phụ thân cũng ngã xuống, đại ca hẳn là cũng không bình yên được. Hắn có thể sống được, có lẽ cũng là nhờ công lao của tôn giả, cho nên hiện tại cũng chỉ có tôn giả biết được tung tích của đại ca.

- Phải thì sao? Dương Khai nhếch miệng:

- Thế nào? Vô Cực công tử muốn bổn tọa giao đại ca cho ngươi xử lý?

Tử Vô Cực hoảng hốt xua tay: - Không dám! Vô Cực tuyệt đối không có ý nghĩ này, đại ca cùng Vô Cực vốn cùng một nhà, hiện tại phụ thân ngã xuống, Vô Cực làm sao lại có ý khác với đại ca? Có điều Vô Cực muốn hỏi một câu, lần này tôn giả ngài đến Tử Tinh, là được đại ca ủy thác?

- Buồn cười, bổn tọa là thân phận gì, dù hắn là thiếu chủ Tử Tinh, cũng không có quyền sai khiến hành động của bổn tọa. Dương Khai cười lạnh.

Tử Vô Cực mừng rỡ không thôi: - Vậy thì dễ làm, nếu tôn giả có giao tình sinh tử với phụ thân, vậy đương nhiên không đành lòng nhìn quyền thế Tử Tinh rơi vào tay kẻ khác. Nếu thật là vậy, dưới suối vàng phụ thân có biết, làm sao nhắm mắt được? Xin tôn giả giúp ta!

Dương Khai im lặng, có vẻ trầm tư.

Tử Vô Cực vừa thấy có cửa, vội thừa dịp tiến lên: - Nếu như tôn giả đã gặp qua đại ca ta, đương nhiên cũng biết phẩm hạnh của hắn thế nào, không biết theo cách nhìn của tôn giả, vị trí chủ nhân Tử Tinh, do ai ngồi lên mới thích hợp?

Lúc nói lời này, Tử Vô Cực không còn che giấu dã tâm của mình, ánh mắt sáng lấp lánh.

Dương Khai nhàn nhạt nói: - Tuy rằng tư chất Tử Đông Lai không kém, nhưng nói về tâm cơ, trầm ổn, quả thật không bằng ngươi. Hắn sẽ thành cường giả, nhưng tuyệt đối không thể trở thành bá chủ một phương.

- Cảm tạ tôn giả khen ngợi! Tử Vô Cực không khách khí nhận lấy, trầm giọng nói: - Tôn giả, phụ thân và đại ca đã mất tích gần 2 năm, tuy rằng dư uy vẫn còn, nhưng bên phía đại trưởng lão vẫn luôn rục rịch, nếu còn kéo dài, tình huống Tử Tinh sẽ không hay. Nếu như tôn giả đã tiếp thu Tôn Giả Lệnh của phụ thân giao cho, Vô Cực sẽ coi ngài là người mình, nếu được tôn giả giúp đỡ, sẽ thành đại sự!

- Ngươi nắm chắc như vậy? Dương Khai nhíu mày.

Tử Vô Cực cười tự tin: - Trên Tử Tinh, Tử gia ta mới là chính thống! Vô Cực giấu tài đã nhiều năm, hiện tại nếu dám nhảy ra đối chọi với lão thất phu kia, tự nhiên sẽ không phải tay không. Hiện tại chỉ thiếu, là một vị nhân vật mấu chốt có thể đối đầu với lão thất phu kia! Mà tôn giả giá lâm, vừa lúc làm cho Vô Cực thấy được hy vọng!

Dương Khai kinh ngạc nhìn Tử Vô Cực, phát hiện mình vẫn đánh giá thấp kẻ này. Nghe hắn nói, có vẻ đã thu nạp không ít võ giả mạnh mẽ phục vụ.

Hắn lười để ý tranh chấp quyền thế trên Tử Tinh, dù sao mục đích của hắn là vì Tinh Đế Lệnh, tuy nhiên lần trước do tham Tử Tinh Cung rút dây động rừng, nếu lần này có thể mượn tay Tử Vô Cực, lấy ra thứ đó, vậy cũng là một cách hay.

Vừa nghĩ vậy, Dương Khai giả vờ trầm tư.

Tử Vô Cực cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng chờ đợi.

Hồi lâu sau, Tử Vô Cực chờ đến nóng nảy, Dương Khai mới bỗng nói: - Vô Cực công tử thẳng thắn như thế, lại còn nhanh nhạy, làm bổn tọa rất yên lòng, tin rằng Tử Long dưới suối vàng có biết, cũng sẽ ngậm cười chín suối.

- Ý của tôn giả là... Tử Vô Cực vừa mừng vừa sợ nhìn Dương Khai.

- Muốn ta giúp ngươi, không phải không được. Thân là tôn giả, tự nhiên phải góp sức cho Tử Tinh. Bổn tọa bổn tọa không phải người máu lạnh, không thể nhìn cơ nghiệp Tử Tinh rơi vào tay người khác, chỉ là...

- Tôn giả có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng, nếu như Vô Cực có thể làm được, nhất định không từ chối! Tử Vô Cực nhanh nhạy nói ngay, không chờ Dương Khai nói rõ ràng.

- Tốt lắm. Dương Khai hài lòng gật đầu. - Bổn tọa chỉ có 2 yêu cầu. Đầu tiên là bổn tọa muốn vào kho báu Tử Tinh các ngươi, lấy một món trong đó, đây là thứ mà phụ thân ngươi đã hứa cho ta!

- Kho báu! Tử Vô Cực cả kinh, sau đó cười khổ nói: - Tôn giả có điều không biết, Vô Cực cũng biết đôi chút về kho báu Tử Tinh, nằm ở nơi phòng hộ nghiêm ngặt nhất Tử Tinh Cung. Tuy rằng Vô Cực có thể đến gần, nhưng không có chìa khóa, vậy không thể mở ra, Vô Cực cũng chưa từng vào kho báu, nơi đó chỉ có phụ thân và đại ca từng đi vào.

- Ta có chìa khóa.

Dương Khai nói: - Chuyện này không cần nhị công tử tốn sức.

- Chìa khóa của phụ thân ở trên tay tôn giả? Tử Vô Cực ngạc nhiên không thôi.

- Phải! Dương Khai gật đầu.

Tử Vô Cực hơi biến sắc, không biết đã nghĩ tới gì, nhưng nhanh chóng thu liễm, gật đầu nói: - Nếu là vậy, chuyện này không khó làm. Vô Cực thân là nhị công tử tự nhiên là có quyền lợi đến gần kho báu, chuyện này giao cho ta là được.

- Tốt lắm! Dương Khai gật đầu hài lòng. - Chuyện thứ 2, là thả những người Hằng La Thương Hội.

Tử Vô Cực nghe vậy, vẻ mặt buồn bực, bất đắc dĩ nói: - Tôn giả có điều không biết, những người đó không phải do Vô Cực bắt, mà là do đại trưởng lão làm, người trông giữ đều là thân tín của đại trưởng lão.

- Đương nhiên ta biết là hắn làm. Dương Khai hừ lạnh. - Hiện tại nhị công tử không lo được cho mình, nào còn lòng dạ chống lại người Hằng La Thương Hội. Tuy nhiên bổn tọa rất hiếu kỳ, đại trưởng lão làm như vậy là vì sao?

Sắc mặt Tử Vô Cực âm trầm, nói: - Nếu như Vô Cực không đoán sai, có lẽ cũng là thủ đoạn của lão thất phu nhắm vào ta.

- Nói cho rõ ràng! Dương Khai nhướng mày.

- Hằng La Thương Hội là quái vật lớn, so với Tử Tinh thì chỉ mạnh chứ không yếu. Tử Vô Cực nhẹ giọng nói. - Lần này trong người đến Tử Tinh, người dẫn đầu hình như là con của hội trưởng Hằng La Thương Hội, đại trưởng lão làm vậy, nếu như Hằng La Thương Hội biết được thì tự nhiên sẽ có hành động. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu nói lớn, là xung đột giữa hai thế lực lớn, rất có thể dẫn tới hai bên đại chiến. Nếu nói nhỏ, vậy không đáng không đồn, chỉ cần những người đó không nguy hiểm tính mạng là được. Nếu như bên Hằng La Thương Hội nhận được tin tới đòi người, đại trưởng lão chỉ cần tùy tiện giao ra một kẻ chịu tội thay, là có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tin rằng Hằng La Thương Hội cũng sẽ không muốn vì chuyện nhỏ này liền xung đột trực tiếp với Tử Tinh. Dĩ nhiên, giao người ra chịu tội phải có cân lượng, hạng chó mèo nào đó tự nhiên không thể bình ổn được lửa giận của Hằng La Thương Hội!

- Vậy kẻ chịu tội đó, hẳn sẽ là ngươi? Dương Khai hiểu ra.

- Ngoài ta ra, trên Tử Tinh còn ai gánh vác nổi? Tử Vô Cực cười lạnh không thôi. - Nếu Vô Cực bị giao ra, vậy Tử Tinh thật sự phải đổi họ.

- Thì ra là thế.

Cuối cùng Dương Khai cũng hiểu được vì sao bỗng nhiên Tử Tinh lại chống đối Thần Đồ, thì ra là thủ đoạn đối phó Tử Vô Cực của đại trưởng lão, chỉ có thể nói Thần Đồ ra cửa không coi ngày, cắm đầu vào trong lốc xoáy thị phi.

- Cho nên mới nói, nếu như tôn giả muốn cứu người, vậy trước tiên phải đối phó lão thất phu kia!

- Ta hiểu rồi. Dương Khai gật đầu.

- Tôn giả, ngài với mấy người Hằng La Thương Hội kia... có quen biết? Tử Vô Cực không nhịn được hiếu kỳ, hỏi.

Dương Khai nhàn nhạt liếc hắn.

Tử Vô Cực liền cười gượng: - Vô Cực lắm miệng.

- Được rồi, bây giờ bổn tọa muốn biết, nhị công tử làm sao đối phó đại trưởng lão, ngươi đừng nói với ta, còn chưa có kế hoạch chi tiết.

- Tự nhiên là không!

Tử Vô Cực toát ra thần sắc phấn chấn. - Vô Cực chuẩn bị đã lâu, chỉ chờ đợi ngày này tới, hiện tại được tôn giả giúp sức, tất nhiên đại sự sẽ thành, kế hoạch của Vô Cực là thế này...

Sau đó, Tử Vô Cực nói ra ý kiến của mình.

Dương Khai mặt không đổi sắc mà nghe, trong lòng thầm kinh dị, hắn không thể ngờ với thủ đoạn cùng năng lực của Tử Vô Cực mà vẫn có thể nhẫn nhịn mãi đến nay mới lộ ra mặt thật, hơn nữa trên Tử Tinh, cường giả bị hắn thu phục lại nhiều vô số.

Bản lĩnh giấu tài của tiểu tử này quả thật là cao.

Nghe xong, Dương Khai im lặng ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này thật là chặt chẽ, liền coi trọng liếc Tử Vô Cực: - Nếu Tử Tinh có thể được nhị công tử quản lý, ngày sau nhất định sẽ càng thêm huy hoàng.

- Tôn giả quá khen. Tử Vô Cực cười khiêm tốn.

- Được rồi, thời gian không còn sớm, hôm nay đến đây, đợi tới ngày, bổn tọa sẽ tự tìm nhị công tử.

- Vô Cực cung tiễn tôn giả! Tử Vô Cực đứng dậy, cúi người chào.

Rời phòng, Dương Khai nói với Lê Nặc một tiếng, liền dẫn Hoa U Mộng đi Ngũ Phương Thương Hội.

Trong sương phòng, Tử Vô Cực không che giấu được thần sắc mừng rỡ, im lặng cười dài.

Quý Quân đi vào thấy hắn như thế, liền vui vẻ: - Công tử, đã bàn ổn thỏa với vị đại nhân đó?

Tử Vô Cực gật đầu.

Quý Quân đấm vào bàn tay, phấn chân nói: - Quá tốt, co đầu rút cổ lâu như thế, cuối cùng có thể thoải mái ngẩng cao đầu. Nhưng mà công tử, có thể tin được vị đại nhân đó?

Nghe Quý Quân hỏi vậy, Tử Vô Cực cũng thu liễm sắc mặt: - Hẳn là được. Vị đại nhân này không có lòng trung thành mạnh với Tử Tinh ta, cho nên sẽ không trung thành với một bên nào, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của hắn, hắn sẽ theo ta sử dụng. Nhưng dù là nói vậy, cũng không thể không đề phòng... Quý lão, theo ta trở về Tử Tinh Cung, đi gặp mẫu thân.

Quý Quân biến sắc: - Công tử muốn mời vị đại nhân kia ra tay?

Tử Vô Cực nói: - Không sai, Tử Tinh ta không phải chỉ có một vị tôn giả.

..............

Dẫn Hoa U Mộng về đến Ngũ Phương Thương Hội, Dương Khai bắt đầu bế quan, đồng thời căn dặn người Ngũ Phương Thương Hội, trong thời gian này không được chạy lung tung.

Thật ra không cần hắn nói, lúc Hoa U Mộng mang về hơn 200 triệu thánh tinh, đám người Hạ Kinh Vũ đều kinh hãi.

Số lượng thánh tinh lớn như vậy, ngày xưa bọn họ chỉ nghe người ta nói tới mà thôi, căn bản không thể tưởng tượng mình sẽ có được, nhưng mà hôm nay sự thật bày ra trước mặt.

Không ai dám tin đây là thật.

Chừng nửa ngày sau, mọi người mới tiếp thụ sự thật này, do Hoa U Mộng sắp xếp, chia ra 20 triệu thánh tinh đi mua vật tư tu luyện quý giá.

Những ngày sau đó, mọi người Ngũ Phương Thương Hội đều bế quan tu luyện, nào rảnh rỗi mà chạy lung tung?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.