Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1951: Chương 1951: Băng hoa dị quả




Khoảng cách 3 tháng giam cầm còn một thời gian, hiện tại Dương Khai cũng không có chuyện phải làm, cho nên không khỏi nhàm chán. Đến cửa động phủ, nhìn xuống dưới, vẫn là một mảnh tối đen. Nửa tháng trước, hắn chỉ đi sâu xuống dưới không quá 500 trượng, nhất định phải quay về, đủ thấy hoàn cảnh ác liệt. Hiện tại thực lực của hắn tăng nhiều, lại muốn thử cực hạn của mình ở đâu.

Mặt khác, nếu có thể lâu dài bị bao phủ trong đế uy cùng pháp tắc băng hàn, sẽ có lợi lớn cho tăng lên ý chí tâm cảnh. Không nói đâu, ngày sau đụng tới cường giả Đạo Nguyên Cảnh, cũng không đến mức bị uy áp áp chế.

Hắn có thể chịu được lực lượng đế uy, làm sao lại sợ uy áp Đạo Nguyên Cảnh? Nghĩ vậy, Dương Khai không do dự nữa, thả người nhảy xuống dưới. Vẫn như trước, càng đi xuống, lực lượng đế uy càng nồng đậm, ý cảnh băng hàn sót lại xung quanh cũng càng thêm tàn khốc, lạnh lẽo khắp nơi tràn vào trong thân thể thức hải của Dương Khai, trở thành lực cản mạnh mẽ ngăn hắn đi sâu xuống dưới.

Tốc độ Dương Khai không nhanh, từng một chút thăm dò giới hạn cuối cùng của mình. 300 trượng, bình yên vô sự, 500 trượng, còn chịu được, 800 trượng, hơi miễn cưỡng... Đợi cho tới 1000 trượng, Dương Khai liền khó mà tiếp tục.

Tăng một tầng nhỏ, chuyển hóa bấy nhiêu nguyên lực, còn ngưng luyện ra Hư Niệm Tinh, mà chỉ có thể đi hơn trước đó 500 trượng?

Dương Khai lắc đầu, càng cảm nhận rõ sự khủng bố của Đế Tôn. Với trình độ của hắn hiện giờ, 1000 trượng đã là cực hạn. Đang lúc hắn muốn ngừng lại, định mở ra động phủ mới để rèn luyện bản thân, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ ra một ý làm cho hắn hưng phấn.

- Không biết Hư Vô... có thể chống đỡ được ý cảnh băng hàn này không?

Nghĩ là làm ngay, Dương Khai khẽ động ý niệm, lập tức thi triển ra bí thuật mới lĩnh ngộ được. Thoáng cái, cả người hắn biến mất, chỉ còn một cái bóng trong suốt gần như không nhận ra được, tựa như sóng nước. Sau khi thi triển ra bí thuật Hư Vô, Dương Khai lập tức cảm nhận đế uy khủng bố cùng ý cảnh băng hàn tàn phá bản thân, lúc này lại không tồn tại. Bản thân đứng đấy, lại không có một chút áp lực.

Thật sự hiệu quả! Tuy nhiên không chờ Dương Khai mừng rỡ, hắn liền phát hiện vấn đề mới. Thi triển ra bí thuật Hư Vô, quả thật mình có thể bỏ qua đế uy cùng ý cảnh băng hàn, nhưng cũng chỉ trong 2 nhịp thở, sau đó đế uy cùng pháp tắc băng hàn ở khắp nơi liền phá hoại bí thuật, làm cho hắn xuất hiện trở lại. Áp lực hùng hồn, lại ập đến.

Đứng yên một chỗ, Dương Khai nhíu mày, suy nghĩ nguyên nhân. Rất nhanh, hắn liền hiểu được. Bí thuật của mình thi triển dựa vào lực lượng không gian, dung hợp bản thân vào hư không, từ đó kẹt ở điểm mù của thị giác và thần niệm tra xét.

Bởi vì bản thân dung hợp hư không, lừa gạt đế uy cùng pháp tắc băng hàn xung quanh, bởi vậy mới có thể bỏ qua áp chế. Nhưng bí thuật Hư Vô không phải vạn năng, dù sao cảnh giới của mình quá thấp, không thể nào áp đảo đế uy cùng ý cảnh băng hàn, sẽ bị chúng ảnh hưởng ngược lại.

Hai loại lực lượng va chạm, mình nắm giữ lực lượng không gian tự nhiên không sánh bằng đế uy cùng ý cảnh băng hàn, cho nên mới lại hiện hình. Tức là nói, chỉ cần có lực lượng vượt qua mình đánh tới, vậy có thể phá giải bí thuật Hư Vô. Dương Khai có lĩnh ngộ. Đây là điều không thể tránh khỏi, hắn cũng không uể oải, mà cảm thấy đương nhiên phải tồn tại khuyết điểm này.

Trên đời vốn không có chiêu thức hay bí thuật nào không thể phá giải, xét đến cùng, vẫn là vấn đề lực lượng của mình. Nhưng nếu như vậy.... Dương Khai mỉm cười, lại thi triển ra bí thuật Hư Vô, sau đó người chợt lóe, đồng thời vận dụng thuấn di. Ngay sau đó, hắn một hơi đi xuống 50 trượng, đế uy cùng pháp tắc băng hàn xung quanh nhanh chóng phá giải Hư Vô.

Tuy nhiên hắn vừa hiện hình, không đợi lực lượng khủng bố xung quanh đè xuống, lại thi triển ra Hư Vô dung hợp vào hư không, tránh né sát khí cuồng bạo. Lặp đi lặp lại, Dương Khai xâm nhập sâu xuống dưới với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn quên đi bản thân đang trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Vốn hắn chỉ có ý thử nghiệm hiệu quả của bí thuật Hư Vô, nhất thời nổi hứng, kết quả càng đi càng sâu, chờ phản ứng lại, đã sớm đi sâu không biết bao nhiêu trượng. Bình tĩnh lại, Dương Khai không khỏi toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tia ánh sáng thẳng.

Hắn không dám chần chờ, bản năng muốn mau rời khỏi chỗ quỷ quái này, miễn cho sẩy chân chôn thân trong này, vậy thì đúng là khôi hài. Nhưng khi chuẩn bị đi, khóe mắt chợt phát hiện được gì, ở bên dưới, có một tia sáng yếu lóe lên.

- Là thứ gì?

Dương Khai không ngừng thi triển Hư Vô, vừa quay đầu nhìn xuống. Một lát sau, ngay chỗ đó, lại có một tia sáng yếu lóe lên.

Dương Khai mới xác định không phải mình hoa mắt, nơi đó quả thật có gì, trầm ngâm một hồi, lại thi triển thuấn di đi sâu xuống dưới. Nhưng lần này hắn thật kinh dị, hắn phát hiện mình đã vô tình đi xuống tới đáy Băng Nhai!

Ở chỗ sâu nhất, đế uy cùng ý cảnh băng hàn tuyệt đối có thể khiến cường giả Đạo Nguyên Cảnh bình thường gặp chí mạng, ngay cả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng không thể xâm nhập đến đây. Trước đây Khấu Vũ đã nói, trong Bích Vũ Tông, tông chủ cùng tứ đại hộ pháp đều đã từng tra xét Băng Nhai, đáng tiếc không ai xâm nhập tới đáy vực.

Tuy nhiên bí thuật Hư Vô lại làm Dương Khai có năng lực bảo vệ tạm thời, thành công đến nơi mà vạn năm qua chưa ai đến được. Vị trí phát sáng không quá xa, Dương Khai vừa cẩn thận di chuyển, vừa cảnh giác xung quanh, sợ có sát khí nào đột nhiên giáng xuống. Không lâu sau, hắn đến chỗ phát ra ánh sáng. Ánh sáng dưới đáy vực rất tối, nhưng Dương Khai không phải người thường, cho nên thị lực không bị ảnh hưởng, nhìn tới trước, ánh mắt của hắn không khỏi sáng lên.

Ở trước mặt, là một gốc cây băng hoa kỳ lạ, băng hoa như điêu khắc từ băng, toàn thân trong suốt, không có chút tạp chất. Mà trên cây lạ này, còn kết ra 3 trái nhỏ. Trái không lớn, mỗi cái chỉ như trứng bồ câu, nhìn trong suốt, có hào quang phát ra từ vỏ, làm nó nhìn như không chân thật. Dương Khai nhìn lần đầu, theo bản năng nghĩ rằng đó không phải linh hoa dị quả gì, mà là khắc ra từ băng.

Nhưng hắn nhanh chóng hiểu được không đúng, bởi vì trong không khí có mùi hương nhàn nhạt, đây là mùi hương đặc trưng của linh quả, khí tức lành lạnh, hít vào làm người ta sảng khoái. Nó rõ ràng là một gốc kỳ hoa dị quả thật sự!

Ở trong hoàn cảnh đáy vực khủng bố như vậy, Dương Khai không dám thả ra thần niệm quét nhìn, nhưng hắn vẫn nhận ra, một gốc băng hoa cùng 3 trái Băng Quả chứa đựng năng lực mạnh mẽ. Nếu có võ giả tu luyện lực lượng hệ băng lấy được, sẽ không khác gì bảo vật tuyệt thế! Rất có khả năng, nó được đế uy cùng ý cảnh băng hàn nơi này sinh ra.

Dương Khai nhanh chóng suy đoán, mà kỳ hoa dị quả sinh ra ở chỗ thế này, giá trị cực cao không thể tưởng tượng, bởi vì nhiều năm chìm đắm trong môi trường đặc thù này, mặc kệ là đóa hoa hay trái đều ẩn chứa đế uy cùng ý cảnh băng hàn nhất định, mặc kệ là luyện đan hay ăn vào, đều có khả năng làm võ giả lĩnh ngộ được thần thông của vị cường giả Đế Tôn đó.

Báu vật vô giá! Dương Khai không khỏi hít thở dồn dập, suýt nữa không kịp thi triển Hư Vô, làm hắn toát mồ hôi lạnh. Ổn định tâm thần, Dương Khai mới ngồi xuống, trong lòng khẽ động, vận chuyển Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí. Thoáng cái, tay phải của Dương Khai bao phủ ánh lửa đỏ sậm. Đó là uy năng của kiếm khí hỏa! Muốn hái lấy loại bảo vật này, không có phòng bị là không được, hắn có thể làm là dùng kiếm khí hỏa để khắc chế ý cảnh băng hàn trong kỳ hoa dị quả này.

Tuy nhiên hắn vẫn coi thường sự khủng bố của thứ này, tay của hắn chạm đến cuống băng hoa, ánh lửa đỏ sậm rung lên, suýt nữa dập tắt, đồng thời lạnh băng không thể tưởng tượng từ ngón tay lan tràn ra. Bằng mắt thường cũng nhìn thấy được, cánh tay Dương Khai tràn ngập một tầng băng giá.

Dương Khai hoảng hốt, không cần suy nghĩ, quát khẽ:

- Long hóa!

Tiếng rồng gầm vang dội, sau lưng Dương Khai hiện ra bóng rồng vàng rực, lóe lên biến mất, cánh tay phải của Dương Khai cũng hóa thành vuốt rồng, phủ đầy vảy, rất là dữ tợn. Hắn cầm lấy băng hoa, hung ác dùng sức nhổ lên, không dám để lại trên tay, nhanh tay ném vào Huyền Giới Châu.

Sau đó, hắn liền cảm thụ tình hình trong Huyền Giới Châu. Bên trong Huyền Giới Châu, pháp thân to lớn vẫn luôn ngồi đó bỗng mở mắt, một tia phân thần của Dương Khai vẫn ở trong cơ thể pháp thân, cho nên pháp thân hoàn toàn có thể hành động tự do. Thân thể như núi nhỏ đứng lên, khẽ lắc một cái, biến mất khỏi chỗ bế quan, đến khi xuất hiện đã là một nơi khác. Nơi này, là chỗ Dương Khai ném băng hoa vào.

Rắc rắc rắc...

Tiếng vang liên miên không ngớt, trong Huyền Giới Châu, chỗ băng hoa đang nhanh chóng biến thành vùng đông cứng, còn nhanh chóng lan tràn ra ngoài, trong băng hoa ẩn chứa ý cảnh khủng bố, thậm chí ảnh hưởng nhất định tới không gian trong Huyền Giới Châu, làm cho nhiệt độ nơi này giảm xuống.

Nhanh chóng bao phủ 10 dặm dưới một lớp băng, thẳng đến lúc này, băng hoa mới dần ổn định. Pháp thân trong Huyền Giới Châu, Dương Khai ở đáy vực, đều không khỏi thở ra, cuối cùng yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.