- Thần thông của Dương tiên sinh quả thật quỷ thần khó lường, hôm nay vừa thấy khiến người mở rộng tầm mắt a! Phạm Ngô khen từ tận đáy lòng, đây không phải là nịnh hót mà thật sự được mở rộng tầm mắt.
Trống rỗng làm biến mất một Thạch linh lớn như vậy, khiến người không bội phục cũng khó.
Phạm Ngô tự hỏi mình cũng không có bản lãnh này.
Chỉ một thủ đoạn này đã làm cho ba vị Thánh Tôn kinh sợ Dương Khai thành thiên nhân.
Suy nghĩ lại, Dương Khai tuổi còn rất trẻ đã có tu vi kinh người như thế, lại tinh thông lực lượng không gian. Ngày sau hắn cũng không phải không có khả năng vấn đỉnh Đại Đế, cho dù không thể trở thành Đại Đế, Đế Tôn tam tầng cảnh tuyệt đối không thành vấn đề. Một vị Đế Tôn tam tầng cảnh tinh thông lực lượng không gian là khái niệm gì, loại người này dù cho tu vi không bằng Đại Đế nhưng cũng là cường giả đứng đầu trong Đế Tôn cảnh, hơn nữa hắn còn có Sơn Hà Chung, người đời sau của Thiên Hình lại còn chung tình với hắn...
Đánh giá lại Dương Khai lần nữa, ba vị Thánh Tôn phát hiện trên người thanh niên này lại ẩn giấu tiềm lực to lớn đến không thể tưởng tượng. Tâm tư mỗi người lập tức trở nên rục rịch.
Phạm Ngô ôm quyền nói: - Dương tiên sinh, giờ mọi chuyện đã kết thúc, có thể dời gót đến nơi ở chật hẹp của tại hạ nghỉ ngơi một chút không?
Sau khi ý thức được tiềm lực trên người Dương Khai, Phạm Ngô cũng không còn bài xích chuyện Dương Khai muốn tiếp tục lưu lại Cổ Địa, ngược lại còn rất nhiệt tình.
Thương Cẩu cùng Loan Phượng hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, không đợi Phạm Ngô nói hết, Thương Cẩu liền nói: - Hành cung của tại hạ cũng vô cùng hoan nghênh Dương tiên sinh, Dương tiên sinh nếu không chê...
Loan Phượng trực tiếp ngắt lời của hắn, nói: - Thiếp cũng muốn mời Dương tiên sinh tới chỗ ta ngồi một chút, chỉ sợ Dương tiên sinh không đáp ứng.
Câu nói của Thương Cẩu còn chưa nói xong, nghẹn ở trong lòng tất nhiên khó chịu rồi, không nhịn được trừng mắt nhìn Loan Phượng một cái, gương mặt buồn bực.
Dương Khai cười tủm tỉm nhìn ba người, trong lòng sáng rõ như gương vậy, không cần biết bọn họ có tính toán gì, trong lòng âm thầm cười lạnh. Cũng không biết đến lúc bọn họ biết được dự tính thực sự của mình thì còn có thể nhiệt tình như vậy hay không, trầm ngâm một chút rồi nói: - Bổn thiếu nếu từ chối thịnh tình của ba vị đại nhân thì bất kính, không biết hành cung của vị đại nhân nào ở gần đây hơn?
Hắn cùng với ba vị Thánh Tôn đều không có giao tình gì nhiều, duy chỉ có Loan Phượng thoạt nhìn thì có vẻ thuận mắt hơn mà thôi. Dù sao Loan Phượng cũng là nữ nhân, có một chút ưu thế trời sinh, hơn nữa bởi vì chuyện của Nhược Tích nên cảm nhận của Dương Khai đối với nàng tốt hơn so với hai người khác.
Nhưng lúc này đi nơi nào cũng không sao cả, sau khi đi rồi mới là mục đích hàng đầu.
Đôi mắt đẹp của Loan Phượng sáng ngời, mở miệng nói: - Nơi này cách hành cung của thiếp gần nhất!
Thương Cẩu lập tức không vui nói: - Cũng chỉ gần hơn hành cung của bổn tọa trăm ngàn dặm mà thôi, cái này cũng kêu gần!
Dương Khai khoát tay nói: - Nếu hành cung của Phượng phu nhân gần nhất, vậy bổn thiếu liền tới chỗ của phu nhân vậy. Khụ khụ... thương thế còn chưa lành, đích thực không nên đi xa. Đang lúc nói thì kịch liệt ho khan, phun ra một ngụm máu vàng.
Ba người hoảng sợ, Loan Phượng thất thanh nói: - Dương tiên sinh người sao vậy!
Lão tam đang đứng ở một bên cũng mặt hoa thất sắc, vội vàng tiến lên đỡ lấy Dương Khai, ân cần hỏi: - Sư tôn...
Dương Khai lấy tay che ngực, biểu tình gian khổ nói: - Thạch linh ra tay quá độc ác, bổn thiếu bị thương khá nặng, sợ là không thể trong thời gian ngắn bình phục được.
Đám người Phạm Ngô ngạc nhiên, trong lòng nghĩ lúc trước không phải người đời sau của Thiên Hình đã tặng cho ngươi một quả Vạn Niên Phượng Huyết Quả sao? Có loại thánh dược trị thương này, thương thế nào mà không hồi phục được? Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng còn rất tốt, sao mới chớp mắt một cái thì đã phun máu ra rồi. Cũng không biết Dương Khai đây muốn làm loạn cái gì, biểu tình mỗi người đều cổ quái.
- Khụ khụ...
Sắc mặt Dương Khai trắng bệch, thở hổn hển nói: - Nghe nói trong Cổ Địa có không ít linh thảo diệu dược dược linh mười phần. Nếu có thể đạt được một ít để sử dụng, đối với thương thế của bổn thiếu nhất định có hiệu quả. Ai, chỉ tiếc hiện giờ trên người bổn thiếu bị thương, sợ là không có sức đi tìm.
Sắc mặt Phạm Ngô đen lại, đột nhiên hiểu được ý của Dương Khai, khóe miệng co quắp nói: - Dương tiên sinh yên tâm, bổn tọa sẽ cho đám Yêu Vương thủ hạ tìm kiếm những linh thảo diệu dược này, đến lúc đó bổn tọa sẽ tự mình đưa cho Dương tiên sinh, mong Dương tiên sinh hãy ráng kiên trì thêm một lát.
Sau khi nói xong liền lén lút trừng mắt nhìn Thương Cẩu một cái, âm thầm truyền âm một câu.
Thương Cẩu giật mình một cái, cũng vội vàng nói: - Chuyện của Dương tiên sinh bổn tọa cũng là nghĩa bất dung từ.
- Vậy cũng tốt, vậy cũng tốt! Dương Khai lấy tay lau máu tươi ở khóe miệng, nửa thân thể dựa vào trên người của lão tam, lại mở miệng nói: - Ngoài những thứ linh hoa dị thảo ra, nếu còn có cái gì thượng phẩm nguyên tinh, quý hiếm bảo vật thì... thương thế của bổn thiếu có lẽ khôi phục càng nhanh hơn nữa.
Nguyên tinh cùng bảo vật thì có liên quan gì đến thương thế a? Đám người Phạm Ngô rất muốn mở miệng chất vấn Dương Khai một câu. Đây không phải là muốn bắt chẹt vơ vét tài sản sao?
- Ba vị cứ yên tâm, đợi thương thế của bổn thiếu lành hắn là sẽ rời Cổ Địa, sẽ không làm phiền các vị quá lâu đâu. Dương Khai cố nặn ra nụ cười cả người lẫn vẫn đều vô hại, sắc mặt suy yếu nói.
Khóe mắt Phạm Ngô giật giật, nghĩ một đằng nói một nẻo: - Dương tiên sinh khách khí rồi, với thân phận của Dương tiên sinh muốn ở trong Cổ Địa bao lâu cũng được.
- À đúng rồi! Dương Khai đột nhiên lại như nghĩ ra được gì đó, mở miệng nói: - Thạch Hỏa nếu như đã đền tội, vậy những bảo vật hắn cướp đoạt bao nhiêu năm qua chắc cũng không có dùng rồi, còn muốn làm phiền mấy vị tới hành cung của hắn cẩn thận kiểm kê một phen, sau đó đưa đến cho ta. Dầu gì cũng là chiến lợi phẩm của Nhược Tích, đợi nàng từ trong Huyết Môn đi ra thì ta sẽ đưa lại cho nàng.
Lời này vừa nói ra, đám người Phạm Ngô có cảm giác trái tim như đang rỉ máu. Nhưng Dương Khai lấy người đời sau của Thiên Hình ra nói chuyện, bọn họ cũng không dám phản đối cái gì.
Phạm Ngô đáp: - Dương tiên sinh nói đúng, Thạch Hỏa nhiều năm này quả thật cướp đoạt một ít thứ tốt. Lát nữa bổn tọa sẽ mang người đi kiểm kê, sau đó sẽ đưa tới cho tiên sinh. Sau khi nói xong, lại nhìn Loan Phượng nói: - Phượng phu nhân, hãy chiếu cố Dương tiên sinh thật tốt!
Loan Phượng gật đầu nói: - Ta biết rồi! Nàng quay đầu nhìn Dương Khai nói: - Dương tiên sinh, thiếp dẫn người tới hành cung.
Dương Khai gật gật đầu.
Loan Phượng lập tức thúc dục lực lượng, bao lấy Dương Khai cùng lão tam bay lên không trung.
Trước khi đi, Dương Khai còn hướng Phạm Ngô cùng Thương Cẩu phất tay, nói: - Hai vị, bổn thiếu sẽ lặng lẽ chờ hồi âm đấy, còn mong hai vị để ý nhiều hơn.
Gương mặt Phạm Ngô cùng Thương Cẩu lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, đồng loạt ôm quyền cung tiễn.
Đợi cho thân ảnh đám người Dương Khai biến mất trong tầm mắt, sắc mặt của Phạm Ngô mới đột nhiên xụ xuống, lắc đầu cười khổ nói: - Mời thần dễ tiễn thần khó a!
Thương Cẩu nhìn hắn nói: - Những thứ đó của Thạch Hỏa... thật sự đưa toàn bộ cho hắn sao? Thạch Hỏa nhiều năm nay thu nhập tài phú cũng không ít.
Phạm Ngô nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: - Bảo vật quan trọng hay là tính mạng quan trọng?
Thương Cẩu nói:
- Hắn cũng không biết Thạch Hỏa rốt cuộc tích góp được bao nhiêu tài phú, một Đế Tôn nhất tầng cảnh, chỉ cần cho hắn một chút chỉ sợ đã cười đến rụng răng rồi. Nhiều thứ tốt như vậy, hắn có thể ăn hết sao?
Phạm Ngô hừ lạnh một tiếng: - Hắn không biết, chẳng lẽ Phượng phu nhân cũng không biết? Đến lúc đó hắn tìm Phượng phu nhân thăm dò một chút, ngộ nhỡ Phượng phu nhân lỡ miệng, ta với ngươi làm sao ăn nói?
Thương Cẩu cau mày nói: - Phượng phu nhân không phải là người nói nhiều như vậy chứ?
Phạm Ngô thở dài một tiếng: - Hắn lấy người đời sau của Thiên Hình ra nói chuyện, lấy danh nghĩa đó yêu cầu tài sản lưu lại của Thạch Hỏa, chỉ sợ Phượng phu nhân cũng không dám lừa gạt bao nhiêu.
Thương Cẩu nghe vậy cũng nặng nề thở dài một tiếng, biểu tình trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn.
Núi cao nguy nga, tiên cảnh Lưu Vân, trên đỉnh núi, cung điện chi chít khắp nơi, kỳ cầm dị thú di chuyển qua lại, cảnh tượng một mảnh yên vui.
Nơi này là hành cung của Loan Phượng.
Với tư cách là hành cung của một trong bốn vị Thánh Tôn thì tất nhiên sẽ chiếm cứ địa mạch vô cùng tốt, thiên địa linh khí cực kỳ nồng đậm, một mảnh cát tường.
Loan Phượng bao lấy Dương Khai cùng lão tam hạ xuống đất. Mắt Dương Khai lộ ra tia sáng kỳ dị, đánh giá xung quang, âm thầm tán thưởng không thôi.
Sau khi hạ xuống đất thì lập tức có nữ tử xinh đẹp ăn mặc kiểu tỳ nữ tiến lên nghênh đón. Tổng cộng hai hàng tám người, yêu khí trên thân mỗi người đều lẫm liệt, hiển nhiên đều là Yêu tộc có thực lực không tầm thường.
Thần niệm quét qua, Dương Khai phát hiện tám thị nữ này đều có tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh.
Tỳ nữ đi tới phía trước, đồng loạt khom người hành lễ: - Ra mắt đại nhân!
Loan Phượng vung tay cho các nàng đứng dậy, lúc này mới chỉ vào Dương Khai nói: - Vị Dương tiên sinh này là khách quý của bổn cung, muốn ở trong Phượng La Cung ta dừng chân ít ngày, nói cho những người phía dưới, gặp Dương tiên sinh cũng như gặp bổn cung, không thể có nửa điểm vô lễ.
Tám thị nữ nghe vậy sắc mặt đều cả kinh, sau khi đồng thanh đáp một tiếng mới âm thầm quan sát Dương Khai.
Từng cặp mắt xinh đẹp trông tới, phát hiện Dương Khai lại là nhân loại thì đều hơi giật mình, cũng không biết người này rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ được Thánh Tôn đại nhân xem trọng như vậy.
Thấy hắn như thấy bản thân Thánh Tôn, đây là đãi ngộ cực lớn.
Đang nói chuyện, từ phía trước bỗng nhiên chạy ra một tiểu nha đầu khoảng bảy tám tuổi vô cùng tinh quái. Tiểu nha đầu da thịt như ngọc tạc thành, thoạt nhìn có vài phần giống với Loan Phượng, cột lên hai cái bím tóc rất đáng yêu, hô một tiếng liền vọt tới, nhào vào trong ngực của Loan Phượng. Cái đầu nhỏ nhắn loạn ủi một trận, ủi tới hai ngọn núi no tròn của Cửu Phượng cũng vặn vẹo biến dạng.
Dương Khai nhìn tới không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Loan Phượng cũng bị ủi đến cả mặt đỏ bừng, nhận ra ánh mắt khác thường của Dương Khai liền vội vàng bế tiểu nha đầu lên, cáu giận nói: - Tiểu Linh nhi đừng làm rộn, hôm này có khách đến, đợi lát nữa chơi với con.
Nói xong, hướng về phía Dương Khai cười áy náy, nói: - Tiểu nha đầu bị làm cho hư, Dương tiên sinh đừng trách.
- Không trách không trách! Dương Khai quan sát trên dưới nha đầu được gọi là Tiểu Linh nhi này một hồi, chợt nói: - Phượng phu nhân, tiểu cô nương này chính là lệnh ái mà năm đó ta gặp ở Ngọc Thanh Sơn sao?
- Đúng vậy!
Phượng phu nhân thả Tiểu Linh nhi xuống, cưng chiều sờ đầu của nàng.
Dương Khai tấm tắc lấy làm lạ.
Năm đó Dương Khai quả thật thấy qua nha đầu kêu Tiểu Linh nhi này, chính là tiểu Loan Phượng xuất hiện trong Ngọc Thanh Sơn, không nghĩ tới trải qua vài năm, nàng lại có thể hóa thành hình người rồi. Hơn nữa tu vi cũng không tầm thường, đã có trình độ Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.
Nhưng dù sao cũng là hậu duệ của thánh linh, có thể trưởng thành kinh người như vậy cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Nhìn một hồi, Dương Khai lập tức tò mò.
Sinh con dưỡng cái, nói đến cùng vẫn phải có nam nữ hai bên kết hợp mới đúng. Nhưng Loan Phượng làm sao sinh ra nữ nhi này? Trên thế gian này chỉ sợ không còn một con Loan Phượng đực nào nữa rồi?
Chẳng lẽ... là cùng với vị thủ hạ Yêu Vương nào đó của mình tằng tịu với nhau? Nghĩ tới chỗ này, biểu tình của Dương Khai lập tức trở nên cổ quái.