- Đây là đường hành lang hư không sao? Diệp Tinh Hàm khẽ thốt lên.
Tuy rằng nàng đã từng sử dụng qua trận pháp không gian nối liền hai địa vực không ít lần, biết giữa chúng có đường hành lang hư không liên tiếp, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt.
Đây chính là lần đầu tiên.
Tuy Diệp Hận cũng cực độ khiếp sợ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm đường hành lang hư không kia không chớp mắt, tựa như đang muốn từ trong đó tìm hiểu ra chút gì đó vậy.
Cơ hội gặp được đường hành lang hư không như thế này cũng không nhiều, hơn nữa đường hành lang hư không này lại do con người mở ra, dấu vết rõ ràng, nếu như có thể tìm hiểu được, chắc chắn sẽ đạt được lợi ích vô cùng.
Đáng tiếc bất kể hắn có cố gắng như thế nào, cũng không thể nắm được dấu vết của lực lượng không gian, trong lúc nhất thời hắn trở nên vô cùng ảo não.
Phía bên kia, Dương Khai đã đứng lên, thân hình lắc lư một cái liền xông vào bên trong đường hành lang hư không. Khi bóng dáng của hắn biến mất, thì đồng thời đường hành lang hư không kia dường như cũng mất đi lực lượng chống đỡ, lập tức khép lại.
Vẻ mặt hai cha con Diệp Hận đều tỏ ra lo lắng, không biết Dương Khai có thể thuận lợi đi qua hay không, hay là sẽ bị lạc ở trong khe nứt không gian, vĩnh viễn không tìm được đường về.
Bên trong đường hành lang không gian, Dương Khai chậm rãi đi về phía trước.
Không gian loạn lưu xung quanh đánh thẳng tới liền bị một cỗ lực lượng thần kỳ trên người hắn dẫn dắt qua một bên, căn bản không thể khiến hắn bị thương mảy may.
Đối với trình độ nắm giữ lực lượng không gian, Dương Khai sớm đã không còn ngô nghê như ngày đầu, pháp tắc không gian đã xâm nhập vào sâu trong xương tủy hắn, cho nên không gian loạn lưu cỏn con này căn bản không thể gây trở ngại đến hắn.
Vấn đề khiến hắn cảm thấy khó khăn lúc này, chính là làm sao để tìm được cửa vào bí cảnh.
Tuy nói hai tòa trận cơ có liên hệ lẫn nhau, nhưng tòa trận cơ ở trong Bí cảnh đã hư hại vô số năm, Dương Khai cũng chỉ có thể mơ hồ nắm được dao động từ đầu kia truyền đến, không thể hoàn toàn xác định.
Hắn ở trong đường hành lang không này, cũng chỉ có thể men theo dao động từ đầu bên kia truyền đến, nhanh chóng đi về phía trước.
Cũng may theo thời gian trôi qua, dao động vi diệu kia càng ngày càng trở nên rõ ràng, khiến Dương Khai xác định phương hướng cũng không bị mắc sai lầm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên Dương Khai chợt dừng lại, tỏa thần niệm ra cảm ứng một lát, rồi lẩm bẩm:
- Có lẽ ở trong này.
Nói rồi, hắn liền vận dụng lực lượng không gian, từ từ dò hai tay ra, cắm về phía không gian loạn lưu trước mặt. Nơi hai tay hắn đi qua, không gian loạn lưu nổi lên từng tầng gợn sóng.
Theo đó, một tia sáng rực rỡ bỗng nhiên từ tiền phương hiện ra.
Dương Khai nhướng mày, biết rằng cảm ứng của mình không sai, nên càng gia tăng thêm lực đạo.
Trong chốc lát, đường hành lang lần nữa bị Dương Khai xé mở ra một cái khe. Từ bên trong cái khe kia, Dương Khai mơ hồ thấy được cảnh sắc bất đồng với nơi khác, trong lòng vui mừng, không chần chờ nữa, lập tức lách mình ra khỏi cái khe kia.
Cảm giác trọng lực truyền đến, rất nhanh Dương Khai liền ổn định thân hình, đợi sau khi tầm mắt hắn khôi phục lại, liền phát hiện mình đã tiến vào một phiến thiên địa khác.
Nơi này linh khí vô cùng nồng đậm, không kém Tiểu Huyền Giới của hắn chút nào, linh khí kia ngưng tụ lại có dấu hiệu hóa thành sương mù, khiến người ta nhìn mà cảm thán. Linh khí nồng đậm, thảm thực vật ở nơi này sinh trưởng cũng vô cùng tươi tốt, cây cối rậm rạp.
Mà nơi hắn đứng, vừa đúng có một cái bình đài trận cơ.
Bình đài trận cơ này cơ giống y hệt như cái ở Thiên Diệp Tông, hiển nhiên đều do từ một người bày ra, chính là phần tương liên với đầu bên kia.
Tuy nhiên do rất nhiều năm rồi không được sử dụng, nên bình đài trận cơ này trông rất rậm rạp.
Thấy bình đài trận cơ này, Dương Khai biết rằng mình đã không đến nhầm chỗ, nơi này chắc chắn là bí cảnh của Thiên Diệp Tông, căn cơ để Thiên Diệp Tông hưng thịnh năm xưa, cũng là nguyên nhân làm cho Thiên Diệp Tông suy yếu.
Dương Khai phất tay một cái, lực lượng nóng rực liền tràn ngập ra, lập tức đốt những bụi cỏ bên trên thành tro, hiện ra bình đài hoàn chỉnh.
Hắn tỏa thần niệm ra dò xét, muốn tìm hiểu xem bình đài trận cơ này xảy ra vấn đề gì mà lại khiến cho hai nơi không thể thông với nhau được.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra, không khỏi khẽ “hả” một tiếng.
Tuy rằng vấn đề không khác lắm so với dự đoán của hắn, nhưng cũng có chút sai lệch.
Bình đài trận cơ này quả thật xảy ra vấn đề, nhưng cũng không phải là tự nhiên hư hỏng, mà là do người làm ra.
Dương Khai phát hiện thấy trận đồ khắc trên bình đài trận cơ này có một vết kiếm xuyên qua cả bình đài, đây chính là nguyên nhân khiến trận đồ bị phá hủy, dẫn đến bình đài trận cơ này bị khiếm khuyết, không thể sử dụng nữa.
Tại sao có thể như vậy? Dương Khai không khỏi nảy sinh nghi vấn.
Theo Diệp Tinh Hàm nói, sở dĩ Thiên Diệp Tông dần dần suy yếu, cũng là do lối vào bí cảnh bỗng nhiên bị đóng lại. Nếu chỉ là như thế, Thiên Diệp Tông cũng không đến mức hoàn toàn bị suy sụp. Quan trọng là khi lối vào bí cảnh bị đóng lại, tông chủ Thiên Diệp Tông vẫn còn đang ở bên trong bí cảnh, vị tông chủ này đã mang theo đại đa số công pháp và bí thuật đi vào, dẫn đến truyền thừa của Thiên Diệp Tông bị cắt đứt, cho nên mới dần dần trở nên suy yếu.
Cho đến hiện tại, thậm chí ngay cả những khôi lỗi Địa cấp, Thiên Diệp Tông cũng không thể sử dụng được, chỉ có thể để mặc cho chúng phơi nắng phơi sương trên quảng trường phía trước chủ điện mà thôi.
Hắn vốn tưởng rằng hết thảy chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng cảm khái cho số phận không may của vị tông chủ Thiên Diệp Tông kia, nhằm đúng lúc hắn tiến vào bí cảnh, lối ra lại bị đóng mất.
Nhưng không ngờ chân tướng sự việc lại khác xa với suy đoán của hắn.
Bình đại trận cơ đầu bên này là bị người phá hủy, từ lực đạo cùng trình độ tinh xảo của vết kiếm cho thấy, người phá hủy trận cơ này lúc đó không thể nghi ngờ rất thanh tỉnh, người này không hề phá huy lung tung xung quanh, mà chỉ chém ra một cái khe bên trên bình đài trận cơ, khiến hai nơi bị mất đi liên hệ.
Kết hợp với lời nói của Diệp Tinh Hàm, một kiếm này không thể nghi ngờ chính là tông chủ Thiên Diệp Tông lúc đó chém ra. Cũng không phải là do bình đài trận cơ lúc đó bị phá hủy mà hắn bị nhốt ở nơi này, mà là do hắn cố ý ở lại. Để tránh không bị người khác quấy rầy, thậm chí không tiếc phá hủy trận pháp không gian nối liền hai nơi!
Hắn mang theo rất nhiều công pháp và bí thuật của Thiên Diệp Tông làm cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn tìm hiểu bí thuật gì đó, không muốn bị người khác quấy rầy? Dương Khai trầm tư suy đoán.
Nếu là như vậy, thì cũng có thể lý giải! Vết kiếm trên trận cơ này cũng không sâu, chỉ vừa đủ để ngăn cản hai nơi truyền tống, nếu có vật liệu thích hợp, thực lực hơi mạnh một chút đều có thể chữa trị được.
Đời tông chủ Thiên Diệp Tông kia, tối thiểu cũng phải là Đế Tôn Cảnh, thậm chí có thể là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, hắn phá hư trận cơ này chắn chắn không lo mình không thể chữa trị được.
Chỉ có điều... rốt cuộc hắn muốn tu luyện bí thuật gì mà lại phải chạy tới tận nơi này? Dương Khai suy nghĩ hồi lâu cũng không minh bạch, chỉ có thể lắc đầu than thở.
Hắn không vội vã tu bổ lại cái khe trên trận cơ này, mà lấy ra bản đồ trước đó Diệp Hận đưa cho, nghiên cứu một chút.
Bản đồ này cũng không phức tạp, bởi vì bí cảnh này cũng không lớn, chỉ xấp xỉ như Tiểu Huyền Giới của hắn mà thôi. Nhưng linh khí thiên địa nơi này lại vô cùng nồng đậm, hiển nhiên là có địa mạch cực tốt tồn tại.
Nếu như có thể chữa trị trận cơ này, làm cho Thiên Diệp Tông và bí cảnh liên thông với nhau, đến lúc đó chỗ linh khí này cũng có thể cung cấp cho Thiên Diệp Tông sử dụng, môi trường tu luyện của đệ tử Thiên Diệp Tông sẽ nhận được cải thiện cực lớn!
Bản đồ chú thích rất rõ ràng, rất nhanh Dương Khai đã tìm được vị trí Đế Thiên Cốc.
Một lát sau, hắn liền thu bản đồ lại, rồi tế ra mộc thuyền của bản thân, bay về phương hướng trên bản đồ chỉ.
Dọc hai bên đường, Dương Khai vui mừng khôn xiết, thỉnh thoảng lại dừng lại, rồi sau đó tiếp tục bay đi.
Trong bí cảnh này có rất nhiều thảo dược trân quý.
Bí cảnh Thiên Diệp Tông này đã mấy vạn năm không ai đặt chân tới, linh khí thiên địa bên trong lại vô cùng nồng đậm, dĩ nhiên là địa phương sinh trưởng linh thảo linh dược tuyệt hảo. Rất nhiều linh thảo trân quý mọc thành từng mảng lớn, mùi dược hương nồng đậm, Dương Khai căn bản không cần cố ý dò xét đã phát hiện ra, chỉ cần bay xuống đào chúng lên là xong.
Hơn nữa dược tính linh thảo linh dược ở nơi này vô cùng cao!
Những thảo dược Dương Khai đào được, tối thiểu cũng có mấy ngàn năm tuổi, trong đó không thiếu hơn vạn năm, mỗi một gốc linh thảo linh dược đều có dược tính nồng đậm, tuyệt đối là dược liệu luyện đan tốt nhất.
Hắn phóng tay vơ vét!
Diệp Hận chỉ sợ cũng không ngờ trong bí cảnh nhà mình lại có nhiều thảo dược trân quý như vậy. Nếu như biết được, chỉ sợ nói cái gì cũng phải đi cùng Dương Khai tiến vào, tuyệt đối sẽ không để hắn chiếm tiện nghi như vậy.
Chỉ riêng những dược liệu này cũng đủ khiến cho tài lực của Thiên Diệp Tông nhảy vọt.
Dọc đường đi, tất cả dược liệu đều bị Dương Khai vơ hết vào túi.
Đây vẫn chỉ là một góc bí cảnh mà thôi, nếu như thăm dò toàn bộ, Dương Khai đoán rằng sau này hắn cũng... không cần phải rầu rĩ về chuyện dược liệu luyện đan nữa.
Chỉ không tới hai ngày, vườn thuốc bên trong Tiểu Huyền Giới của Dương Khai đã chật kín. Hắn không thể không đào những thảo dược tương đối rẻ tiền lên, ném vào nhẫn không gian để bảo quản.
Thiên Diệp Tông có một núi bảo, nhưng lại không thể tiến vào. Nếu không, chỉ bằng những thảo dược này, bọn họ cũng không đến mức suy yếu đến mức độ như hiện tại. Chưa nói đến có thể sánh vai với những tông môn đứng đầu Nam Vực, nhưng tối thiểu trong tông môn cũng sẽ có không ít cường giả Đế Tôn Cảnh, sẽ không bị mấy thế lực nhị lưu khi dễ.
Hiện tại, khuyết điểm lớn nhất của Thiên Diệp Tông chính là không có Đế Tôn Cảnh trấn giữ, đây cũng chính là khốn cảnh lớn nhất mà đại đa số những thế lực nhị lưu ở Tinh Giới phải đối mặt.
Đế Tôn Cảnh, dù sao cũng không có nhiều lắm!
Lại một ngày nữa trôi qua, bỗng nhiên phía trước Dương Khai xuất hiện một sơn cốc rộng lớn, cảnh sắc bên trong sơn cốc hết sức xinh đẹp, hương thơm nồng đậm. Dương Khai chưa tới gần đã ngửi được mùi hương của rất nhiều linh dược tỏa ra. Đối chiếu địa hình sơn cốc này với hình dáng Đế Thiên Cốc trên bản đồ, Dương Khai liền tỏ ra vui mừng, biết rằng mình đã tìm đến đúng chỗ, lập tức tăng nhanh tốc độ.
Chỉ trong chốc lát, Dương Khai đã hạ xuống một chỗ trung tâm Đế Thiên Cốc, sau khi cảm ứng một lát, vẻ mặt hắn không khỏi trở nên cổ quái: - Gạt ta sao? Nơi này nào có đế ý gì chứ?
Sở dĩ hắn đáp ứng Diệp Tinh Hàm tiến vào trong này, chữa trị trận pháp không gian vượt giới, cũng là vì sự hấp dẫn của Đế Thiên Cốc.
Hắn muốn tạo cơ sở vững chắc để sau này tấn cấp lên Đế Tôn.
Dù sao Diệp Tinh Hàm cũng đã nói, trong Đế Thiên Cốc này tràn ngập đế uy đế ý, là nơi cảm ngộ thiên đạo võ đạo tuyệt hảo, cũng là địa phương tối trọng yếu trong bí cảnh của Thiên Diệp Tông.
Dương Khai vốn đang tính toán bế quan ở chỗ này một thời gian, tiến hành cảm ngộ một phen. Nhưng khi đến nơi này hắn mới phát hiện, ngoại trừ mùi dược liệu nồng đạm ra, hắn không hề phát hiện nửa điểm đế ý!