Trong thời gian ba mươi tức ngắn ngủi, Dương Khai đã cắt đứt đôi quỷ
trảo của Kim Hào chỉ trong một nhát kiếm. Mất đi đôi tay quan trọng
nhất, Kim Hào không còn khả năng phản kháng, y hốt hoảng chạy thục mạng, đến cả ngự không phi hành cũng không thi triển được, cuối cùng bị giết
chết dưới lười kiếm của Dương Khai cùng sự liên thủ của con yêu thú ngũ
giai nọ.
Kim Hào vừa chết, thì hai con yêu thú vẫn luôn đứng bàng
quan bên cạnh còn lại cứ như nhận được chi thị nào đó, đồng loạt bỏ
chạy.
Từ đầu đến cuối Dương Khai vẫn luôn cảnh giác động tĩnh của
chúng, biết được đó là thuộc hạ của võ giả Thiên Lang Quốc. Tuy muốn
xuống tay hạ sát nhưng tốc độ của chúng quá nhanh, e là không thể đuổi
kịp, vì phòng sinh biến nên đành để mặc chúng rời đi.
Khẽ thở dốc một hơi, ngoái nhìn con yêu thú ngũ giai đứng bên cạnh, Dương Khai dần thả
lỏng cái nhíu mày, thay vào đó là sự hoan hỉ.
Trận chiến này, còn nhẹ nhàng hơn cả trận chiến với tên đệ tử nọ của Cửu Tinh Kiếm Phái hôm nào.
Sự tồn tại của Địa Ma và màn trở mặt của con yêu thú ngũ giai này đều là yếu tố quyết định cái chết của Kim Hào.
Có lẽ Kim Hào chết cũng chẳng hiểu tại sao con yêu thú do mình đưa đến đây lại hạ thủ với chính mình.
Căn nguyên của tất thảy đều nằm ở Thú Hồn Kỹ.
Đó cũng là dụng pháp mà Dương Khai đã vô tinh tìm ra được. Vài ngày trước, hắn đụng độ một con yêu thú ngũ giai, vốn chi định thi triển Thú Hồn
Kỹ, triệu hồi hai Thú Hồn trợ lực, nhưng không hiểu vì lý do gì mà hai
Thú Hồn đột nhiên hợp làm một, hóa thành một luồng u quang và nhập vào
nội thể con yêu thú nọ.
Ngay sau đó, con yêu thú này bỗng nhiên lại tuân lệnh Dương Khai!
Phát hiện vô tinh này khiến Dương Khai mừng rờ vô cùng. Thời gian qua hắn
vẫn luôn lần mò bí ấn trong đó, nhưng mãi vẫn không nắm bắt được trọng
điểm. Đến cả lúc thi triển chiêu thức này cũng lúc được lúc không, số
lần thất bại chiếm đa số.
Hơn nữa hiện giờ càng lúc càng khó tìm được yêu thú, căn bản là hắn không có bao nhiêu đối tượng để thử nghiệm. Quả thực rất đáng tiếc.
Có điều tên gọi cho chiêu thức này thì hắn cũng đã nghĩ xong rồi.
Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Án hợp làm một, vậy thì võ kỹ được hình thành sẽ gọi là Nô Thú Ấn!
Phân ra có thể triệu hồi hai Thú Hồn trợ lực, hợp lại thì hình thành nên võ kỹ mới.
Nô Thú Ấn đã phát huy được tác dụng vô cùng lớn trong trận chiến với Kim
Hào. Nếu trong thời khắc cuối cùng, con yêu thú ngũ giai đó không đánh
lén, thì với thủ đoạn và thực lực của Kim Hào đã có thể thoát chết được
rồi. truyện được lấy từ website tung hoanh
Chiêu thức này nếu dùng
đúng, uy lực lớn hơn hẳn Bạch Hổ Án và Thần Ngưu Ấn. Tuy sức tấn công
của hai Thú Hồn này cũng không tầm thường, nhưng sức mạnh tồng thể lại
hơi yếu, cộng lại thì chắc chỉ bằng lực chiến đấu của con yêu thú ngũ
giai đang đứng
trước mặt. Chẳng qua số lượng nhiều hơn một con nên mới thắng.
Cách đó ba mươi dặm, đang nhắm mắt tình tọa thì Từ Mạch chợt mở mắt ra, nét
kinh ngạc trong đôi mắt càng rõ rệt hơn lúc nãy mấy phần.
Và người
đứng sau lưng nàng là Lãnh San cũng không khác gì, kinh ngạc ra mặt,
bàng hoàng nhìn về hướng Dương Khai. Ánh mắt vừa có phần bi thương, vừa
có chút vui mừng và xót xa giả dối.
Nói gì thì Kim Hào cũng là sư
huynh đồng môn của nàng. Tuy việc y đồng ý với yêu cầu của Tử Mạch trước đó khiến Lãnh San căm giận vô cùng. Nhưng người chết cũng như ngọn đèn
tắt, y không thể quay lại đây mà chiếm giữ nàng, nên chẳng cần phải suy
tính nhiều làm gì nữa. Còn nàng, giờ chỉ có một thân một mình, bị nữ tử
hi nộ bất thường của Thiên Lang Quốc này nắm trong tay, tương lai thật
mờ mịt.
Vào thời điểm Kim Hào chết, cả hai nữ tử đều cảm nhận được bằng những thủ đoạn khác nhau.
- Sư huynh của ngươi... chết rồi đó.
Tử Mạch chậm rãi đứng dậy, hờ hững liếc nhìn Lãnh San.
- Chết đáng lắm!
Lãnh San cười nhạt.
- Ha ha... Đúng thật. Đồ nam nhân vô dụng, làm ta thất vọng quá.
Tử Mạch cười duyên, đôi mày thanh tú chau lại, trầm ngâm nói:
- Có điều ít nhiều gì thì cũng có chút bản lĩnh, kẻ giết được y trong thời gian ngắn đến vậy quả đúng là một cao thủ!
Trong lúc nói, đôi mắt Tử Mạch sáng rực lên, như phát hiện ra thứ đồ chơi mới là nào đó, gương mặt đầy vẻ phấn khích, hơi thở cũng có phần gấp gáp.
Khẽ cất bước, Tử Mạch đi về hướng nơi Dương Khai đang đứng. Mấy chục con
yêu thú đang rạp mình trên mặt đất cũng vội vàng đứng dậy, đuối theo
bước chân của Tử Mạch.
Lãnh San nhìn theo, không nói một lời nào, liền chạy theo.
Nàng biết mình không có khả năng chạy thoát. Chưa kể đến việc không thể ứng
phó với mấy chục con yêu thú, mà thứ Tử Mạch gieo vào nội thể mình cũng
đủ để chi phối sinh tử của nàng rồi.
Dương Khai thu hồi huyết châu ngưng tụ từ Kim Hào, rồi quay sang nhìn con yêu
thú ngũ giai bên cạnh mình.
Đây là một con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo, bề ngoài oai phong lẫm liệt, thân thể
cường tráng, vóc dáng nhanh nhẹn, mỗi một bắp thịt trên người nó đều ẩn
chứa sức bộc phát kinh hoàng, móng vuốt tứ chia sắc nhọn, đủ sức phá nát ba tấc tinh thép.
Dương Khai có thể cảm thụ được, con này còn mạnh
hơn rất nhiều so với mấy con yêu thú mà mình giết mấy ngày trước. Sức
mạnh của nó ước chừng ở khoảng ngũ giai trung kỳ.
Tương đương với Chân Nguyên cảnh ngũ, lục tầng.
Trên lý thuyết là thế, nhưng nếu lâm trận thật sự thì chắc chắn không phải
là đối thủ của võ giả Chân Nguyên cảnh ngũ, lục tầng. Chân Nguyên cảnh
nhị, tam tầng cũng đủ để
tiêu diệt nó rồi.
Điều khiến Dương Khai nghi hoặc không phải là sức mạnh của nó, mà là trạng thái hiện tại của nó.
Hắn cứ có cảm giác không thể khống chế nó một cách triệt để.
Cảm giác này rất bất thường. Đã tráng Nô Thú Ấn thì căn bản không thể như
vậy được. Hơn nữa, con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo này hiện giờ cũng có vẻ nóng
nảy bất an, cứ lắc đầu vẫy đuôi, gầm gừ liên hồi.
Có vấn đề!
Dương Khai nhớ lại thủ đoạn nô dịch yêu thú của bọn võ giả Thiên Lang Quốc,
ngầm phỏng đoán có thể xung đột gì đó với Nô Thú Ấn của mình.
Tiến về trước, vừa vỗ về con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo, vừa đặt một tay lên trán
nó, âm thầm chuyển nguyên khí vào, hành tẩu trong nội thể nó.
Nguyên khí xoay vần năm sau vòng, cuối cùng Dương Khai cũng tim ra được chỗ bất ổn.
Bên trong đầu con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo có một thứ phát ra dao động sinh mạng.
Dương Khai ngạc nhiên ra mặt, nhìn nó thật kỹ, chi thấy nó càng lúc càng khó
chịu. Giữa Nô Thú Án trong nội thể nó và thứ bí ẩn này đang tranh nhau
quyền khống chế nó.
Lường hổ tương tranh, tất hữu nhất thương. Bất kể là bên nào thắng, thì bên chịu
thương tổn cuối cùng vẫn là con Dạ Xoa Kim Ảnh Báo này.
Nhíu chặt mày, Dương Khai gia tăng lượng nguyên khí trút ra. Cả quá trình
hắn đều điều khiển thật cẩn trọng, không dám mạnh bạo. Vi yêu đan của Dạ Xoa Kim Ảnh Báo đang ở trong người nó, một khi gây tổn hại đến yêu đan, thì con Dạ Xoa Kim Ánh Báo này sẽ chết ngay tức khắc.
Đợi cho đến khi Dạ Xoa Kim Ảnh Báo thích ứng được, Dương Khai mới dám nâng cao lượng nguyên khí truyền vào.
Sau ba bốn lần như thế, cuối cùng thứ trong đầu nó cũng có dấu hiệu không
chịu nổi, đang nhanh chóng chui ra ngoài. Phát giác ra điều này, Dương
Khai liền tập trung tinh thần, hắn muốn biết bọn võ giả Thiên Lang Quốc
này dùng thủ đoạn gì để chi phối lũ yêu thú.
Sau mười mấy tức, đột nhiên có một con trùng tử dài khoảng ba tấc chui ra từ trán Dạ Xoa Kim Ảnh Báo.
Dương Khai nhanh tay bắt gọn lấy nó.
Liếc sơ qua, chi thấy con trùng tử này vừa giống con rết, lại vừa giống con
chuồn chuồn. Chưa kịp nhìn cho ra ngô ra khoai thì nó đã chui vào tay và xâm nhập vào nội thể hắn.
Dương Khai sửng sốt, vội vã vận nguyên khí.
Ngay sau đó, con trùng tử này liền bị Chân Dương nguyên khí nóng bức bao trùm, kẹt cứng bên trong kinh mạch, không thể động đậy.
Nhíu chặt mày, hắn không có ý đuổi cùng diệt tận. Hắn có thể nhận ra được,
con trùng tử này rất sợ Chân Dương nguyên khí của mình. Nếu không phải
vậy thì nó đã chẳng bị bức đến nước phải chui ra khỏi cơ thể con Dạ Xoa
Kim Ảnh Báo.
Nếu Chân Dương nguyên khí là khắc tinh của nó, vậy thì chẳng việc gì phải lo nữa.
Nói ra thì, hồi còn ở Ẩn Đảo, Dương Khai đã từng để Phệ Thiên Trùng chui
vào người mình, nhưng Phệ Thiên Trùng còn mạnh hơn con tràng tử trước
mắt này rất nhiều.
Cảm thụ kỹ càng, con trùng tử nọ đang run lẩy bẩy
trong kinh mạch hắn, hoàn toàn không dám manh động, ngoan ngoãn hơn cả
chuột nhìn thấy mèo.
Có một thứ năng lượng quái lạ lưu chuyển trong cơ thể nó, rất nhỏ, không dụng tâm để ý thì không thể phát giác ra.
- Địa Ma, nhìn con trùng tử này đi. Có gì đó rất kỳ lạ!
Dương Khai kêu lên.
Địa Ma đáp lại một tiếng, rồi ôm theo Phá Hồn Chùy len lỏi đến chỗ con trùng tử bị cầm cố. Thăm dò một hồi lâu, mới nói:
- Thiếu chủ. Trên người con trùng tử này có tơ thần hồn của một võ giả Thiên Lang
Quốc.
- Tơ thần hồn?
Dương Khai nhíu mày
Chẳng phải bọn chúng chi ở cấp Chân Nguyên cảnh thôi sao? Chưa luyện ra thần thức, sao đã làm được việc này?
Địa Ma cười khẽ:
- Thiếu chủ quên rồi sao? Ngài cũng có một sợi tơ thần hồn phong ấn trên
người lão nô, nhưng ngài cũng giống như họ, đều chưa tu luyện được thần
thức mà.
- Ý ngươi là... Có kẻ giúp chúng?
Dương Khai chợt hiểu ra.
- Đúng vậy, chỉ e đó là cao thủ tông môn đã giúp chúng khắc tơ thần hồn
vào trong con trùng tử này, thế nên chúng mới có thể thoải mái điều
khiển nó được.
- Bọn chúng điều khiển con trùng tử... Con trùng tử chui vào cơ thể yêu thú... Vì vậy chúng mới có thể nô dịch yêu thú!
Hai mắt Dương Khai rực sáng, mối nghi hoặc trong lòng lập tức đã được gờ bỏ.
Trước đó, Trần Học Thư đã từng nói với Dương Khai rằng, dưới trướng mỗi một tên
Thiên Lang Quốc cũng đều có trên trăm con yêu thú. Hắn vẫn luôn thắc mắc,
không hiểu lũ người này lấy đâu ra lắm bản lĩnh để mà nô dịch được chừng ấêu thú.
Đến giờ thì hắn đã hiểu, thứ mà chúng khống chế không phải
là yêu thú, mà là con trùng tử kỳ lạ này. Con trùng tử này chính là công cụ để chúng chi huy mọi hành động của yêu thú.
Ngẫm nghĩ một chút,
Dương Khai vội vàng quay trở lại chỗ Kim Hào chết, gạt hết đám tro tàn
đó ra. Quả nhiên đúng như hắn suy đoán, bên trong có thêm một con trùng
tử giống hệt!
Giơ tay ra chộp lấy, để mặc con tràng này chui vào nội
thể. Địa Ma xem xét một hồi và xác nhận con trùng này cũng có khắc ấn tơ thần hồn.
- Hóa ra không phải Kim Hào cấu kết với bọn Thiên Lang Quốc...
Dương Khai lẩm bẩm.
Có lẽ y đã bị con trùng tử này xâm nhập, bất đắc dĩ mới phải chịu thông
đồng với bọn Thiên Lang Quốc.
Điều này
có thể giải thích được vì sao ba con yêu thú đi cùng không chịu tuân
theo lệnh y. Nói theo một phương diện nào đó thì Kim Hào chi có địa vị
ngang hàng với ba con yêu thú này thôi, nói thế nghe có vẻ hơi đáng
buồn, nhưng đó là sự thật.
Tử Mạch...
Lúc nãy Kim Hào đã la lên cái tên này. Võ giả Thiên Lang Quốc khống chế y tên là Tử Mạch?
Dương Khai chợt chuyển hướng suy nghĩ, một ý đồ điên rồ nảy lên, hắn nở một nụ cười quỷ quyệt, lên tiếng hỏi:
- Địa Ma, nếu ta dùng Chân Dương nguyên khí phần luyện con tràng tử này,
thì thần hồn của võ giả Thiên Lang Quốc đó cũng sẽ bị thương đúng không?
- Dĩ nhiên rồi, tuy chỉ có hai sợi tơ thần hồn, nhưng ít nhiều gì cũng khiến ả ta nếm mùi cay đắng.
- Ha ha!
Dương Khai không kìm được phá lên cười, lập tức hắn nghĩ ra biết bao nhiêu cách có thể dùng được.
Địa Ma đột nhiên lại nói:
- Thiếu chủ, lão nô có một đề nghị, khì khì...
- Hả? Nói nghe xem nào.
Dương Khai vừa nghe lão cười gian xảo đã biết ngay chắc chắn không phải là chủ kiến hay rồi.