Lam giang, xuyên qua mọi vật như một con trường long phủ phục, chia đại địa thành hai khối
Chiều rộng mặt sông hơn mấy trăm trượng, dòng nước chảy xiết, hung mãnh mênh mông, bên bờ sóng đánh từng trận
Đám người Dương Khai bước tới bên Lam Giang , nhìn nước sông chảy xiết đành dừng lại
- Sắp tới rồi, qua Lam Giang, xuyên qua Phong Châu, là được đến Trung Đô
Đồ Phong dường như sợ Dương Khai rời nhà nhiều năm, không nhớ rõ đường về nhà, tự lo nên nói
- Đi trên Đạp Vân Câu nhiều nhất là ba ngày
- Ừ
Dương Khai khẽ vuốt cằm.
- Tiểu công tử cùng mọi người nghỉ ngơi đi, tại hạ đi tìm một con thuyền qua sông!
Đồ Phong cười ha hả một tiếng, buông thần thức cảm ứng một lát, quay người lại hướng một phương bay vút đi
Nhóm người này, mỗi người đều là Chân Nguyên Cảnh trở lên, ngay cả Lam Giang rộng hơn mấy trăm trượng, cũng ngăn không được bước chân của bọn họ
Người có thể bay, nhưng Đạp Vân Câu thì không thể, cho nên vẫn phải tìm một cái thuyền, chở mấy con yêu thú này qua
Không bao lâu, một con thuyền không lớn không nhỏ đi qua bên này. Đồ Phong đứng ở đầu thuyền, thét to lên với mọi người
Đường Vũ Tiên hé miệng mỉm cười dắt vật cưỡi củau mình và Đồ Phong, nói:
- Chúng ta đi qua đi.
Bốn người, năm yêu thú, đi đế bờ sông, đang muốn lên thuyền, thuyền phu kia lại nhíu mày nói với Đồ Phong:
- Tráng sĩ, sao ngươi không nói với lão còn có năm con ngựa nữa?
Lạc Tiểu Mạn nghe mấy lời này, không khỏi bật cười.
Hình dáng của Đạp Vân Câu bộ dáng quả thật rất giống ngựa, nhưng dù hai con
giống nhau nhưng đem so sánh tỉ mỉ thì lại không cùng một loại. Người
bình thường nhìn không ra không có gì đáng trách
Thu Ức Mộng và Đường Vũ Tiên hai người cũng có chút buồn cười.
Đồ Phong nói:
- Có ngựa thì sao? Ngươi chẳng lẽ không chở nhựa qua?
- Cũng không phải.
Người chèo thuyền là một ông cụ hơn năm mươi tuổi nghe vậy lắc lắc đầu,
- Chỉ có điều ngựa này qua sông, cũng phải trả tiền đấy.
Đồ Phong trợn mắt:
- Trả tiền thì trả, sẽ không thiếu ngươi một xu
Nghe vậy, người chèo thuyền đột nhiên vui mừng:
- Tráng sĩ nếu nói như vậy, lên mau đi
Một đám người đều chậm rãi lắc đầu. Thân phận mọi người không thấp, lại có
tu vi trong người, một lão nhân bình thường ở đây đưa đò duy trì kế sinh nhai. Thoạt nhìn tuy có vẻ kỳ kèo một chút, nhưng cũng không phải có ý
muốn so đo với lão.
Con thuyền không lớn, lại đủ để chở năm người năm yêu thú.
Theo động tác quen thuộc của người chèo thuyền, con thuyền nhẹ nhàng rẽ nước chạy tới
Đứng ở trên thuyền, Đường Vũ Tiên cười nói:
- Ta còn chưa bao giờ ngồi thuyền, lung la lung lay thế này, nếu không phải là người hay ngồi chỉ sợ ngất đi thôi
Đồ Phong gật đầu nói:
- Quả thật như thế, kiếm soogs bên bờ sông không dễ dàng
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn tuy rằng không nói gì, cũng đều lộ vẻ tán đồng. Hai người dường như cũng chưa bao giờ ngồi thuyền, có phần thấy hưng
thú với đoạn đường này, thân mình lắc tới lắc lui theo con thuyền, chỉ
trỏ nước sông dưới thuyền
- Một dòng sông đã hung mãnh như vậy, quang cảnh biển lớn sẽ như thế nào?
Đồ Phong xong nói xong liền có chút lạc đề. Tuy rằng thực lực của y cường
đại, kiến thức uyên bác nhưng cả đời này chưa bao giờ đi biển, tự nhiên
không nói được gì, quay đầu nhìn thuyền phu kia nói:
- Lão trượng, ngươi đi ra biển bao giờ chưa?
Người chèo thuyền nghe vậy nở nụ cười chân thành, lắc đầu nói:
- Lão cả đời này đều ở Lam Giang, làm gì đã đi qua biển? Tuy rằng chưa đi qua, nhưng nghe nói trên biển có rất nhiều thuyền lớn, đều dài mấy trăm trượng, sóng biển hung mãnh, nhưng thuyền lớn chạy trên mặt biển lại
vững vàng, đặt một cốc nước trên bàn cũng sẽ không mảy may sánh ra ngoài
- Có phải vậy hay không?
Đồ Phong mỉm cười một tiếng, hiển nhiên không quá tin tưởng.
- Lẽ nào lại không phải sự thật? Tráng sĩ thử nghĩ xem, thuyền lớn như vậy dù sóng to đến đâu cũng không khiến chúng lắc lư
Hai vị huyết thị, Thu Ức Mộng , Lạc Tiểu Mạn lập tức thấy hứng thú. Bọn họ
mặc dù biết lời của thuyền phu không hẳn là thật, nhưng không có việc
gì, có thể nghe giết thời gian
Thấy mấy người hứng thú tràn đầy như vậy, thuyền phu cũng không luống cuống, vội say sưa nói chuyện
Dương Khai đứng bên cạnh, thần sắc không biến đổi, cười cười bình thản
Mọi người ở đây, chỉ có hắn là đã từng đi biển, lại còn đi sâu vào trong
biển, suýt nữa không thể trở về. Người chèo thuyền nói ngoa, hắn cũng
không vạch trần
Nói một hồi, con thuyền đi vào giữa Lam Giang
Dương Khai giống như đi vào cõi thần tiên, bỗng nhiên có chút cảm giác truyền đến, báo động tỏa ra, không khỏi nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm vào
người thuyền phu
Thuyền phu kia vẫn nói chuyện biển rộng như vậy, Dương Khai cũng là bỗng nhiên mở miệng nói:
- Lão trượng, cách chèo thuyền của ngươi hình như có chút không đúng rồi
Mấy người trên thuyền sửng sốt, nhất tề quay đầu nhìn Dương Khai.
Người chèo thuyền lại mỉm cười, nói:
- Tiểu ca nhi, ngươi nói lời này là có ý gì?
Dương Khai khẽ mỉm cười:
- Ngươi chèo thuyền hằng năm, sẽ có tiết tấu trong mái chèo, nhất là loại dòng sông nước xiết này, nếu ngươi không có tiết tấu sẽ mất gấp đôi thể lực. Lão trượng ngươi nếu cả đời đều sống trên sông nước, chẳng lẽ điểm này còn không biết sao?
Nghe vậy, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, cảnh giác đề phòng nhìn người chèo thuyền.
Người chèo thuyền trong mắt dường như hiện lên một tia kinh ngạc và vẻ bối rối, tuy nhiên rất nhanh liền trấn định lại, nói:
- Tiểu ca ngươi nói cũng có đạo lý, chỉ có điều tiểu lão nhân ta cả đời
này đều là như vậy chèo thuyền qua đây, e là đã quen rồi. Hôm nào thử
phương pháp ngươi nói, xem có ít sức đi không?
Dương Khai tiếp tục cười:
- Ngươi dùng loại phương pháp này đi qua nửa dòng sông, sắc mặt không
đổi, tim không đập nhanh. Hơn nữa, nếu ngươi sống ở bờ sông, nhất định
sẽ ăn cá. Trên thuyền này một chút mùi cá cũng không? Ha hả ha hả!
Thanh âm lạnh dần, hai mắt chậm rãi nheo lại, thanh âm trầm thấp đứng lên:
- Lão trượng ngươi không phải người bình thường.
Còn chưa dứt lời, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên đã nhất tề vọt tới người chèo thuyền
Đúng vào lúc này, Ngân Huyết Kim Vũ Ưng vẫn luôn chao liệng trên bầu trời
bỗng phát ra một tiếng kêu dồn dập, trong thanh âm mang theo ý cảnh báo
rõ ràng
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn mặt mày biến sắc, vội vàng thúc dục sức mạnh của mình
Rầm rầm...
Trên mặt sông, bỗng nhiên thoát ra vài cột nước, mỗi một cột nước đều có một người ẩn nấp ở trong đó.
Dưới lực hút vô cùng lớn, thuyền trên mặt sông như lâm vào ao đầm, tiến thoái không được, nhanh chóng chìm xuống
Ba người Dương Khai , Thu Ức Mộng, Lạc Tiểu Mạn muốn bay lên trời, trên
đỉnh đầu bỗng có áp lực cực lớn, bị tập kích bất ngờ, ba thân mình hạ
nhanh xuống
Một lốc xoáy cực lớn xuất hiện, trong điện quang hỏa thạch, nuốt sạch toàn bộ người và thuyền xuống nước
Năm con Đạp Vân Câu cũng bị cuốn vào, ngay lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Khoảnh khắc rơi vào trong nước, Dương Khai liền cảm giác sức bật khắp nơi
truyền đến không gì sánh kịp, hiển nhiên là hai vị huyết thị đã cùng
thuyền kia phu giao thủ trước
Bốn phía, từng bóng như con cá nhanh chóng tới gần bên này
Vội vàng đánh giá bốn phía.
Đập vào mắt hắn khiến sắc mặt hắn trầm xuống
Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hai người đang ở dưới nước giao thủ với ba
người. Ba người kia tất cả đều là cao thủ Thần Du Cảnh, hơn nữa mỗi
người cũng không phải bình thường, một Thần Du Cảnh bát tầng, một Thần
Du Cảnh thất tầng, còn có một Thần Du Cảnh ngũ tầng. Hai vị huyết thị dù có mạnh, tạm thời cũng thoát thân không được.
Một kẻ thù gần
nhất, cách Dương Khai không đến mười trượng, Dương Khai rõ ràng nhìn
thấy y dưới nước nhìn mình nhe răng cười độc ác, ở giữa song chưởng,
từng đạo hào quang sắc xanh phá vỡ nước sông tập kích hắn
Dương Khai phất tay là một quyền, quyền kình phát ra đại ấn lập lòa kim quang, đón nhận ánh sáng kia
Đoàng một tiếng, nháy mắt thanh quang ảm đạm không ít, nhưng chưa bị ngăn lại toàn bộ, vội vàng,Dương Khai chỉ có thể quay thân tránh né, cấp tốc
hướng lên mặt nước
Trong lúc cấp bách, quay đầu nhìn chung quanh, chỉ thấy Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cách mình không xa, nhưng tình
cảnh các nàng an toàn hơn mình, bởi vì những người ở dưới nước, ngoại
trừ có ba cao thủ đang dây dưa với Đồ Phong và Đường Vũ Tiên, còn lại
lại gần như là toàn bộ tụ tập vào mình
Nhắm vào mình!
Dương Khai ngay lập tức sáng tỏ, không kịp nghĩ đến nguyên nhân, đã có người
trồi lên mặt nước, , lẻn đến giữa không trung, còn chưa tới kịp bay
khỏi, phía dưới liền có thêm một bóng dáng, đúng là người vừa tấn công
Dương Khai, giờ phút này lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, dáng vẻ có chút không để ý, dương tay run lên, chính là một hào quang như dải lụa
rút qua Dương Khai
Thời khắc mấu chốt, Kim Vũ Ưng không ngờ xuất hiện, lúc hai cánh dang rộng, vô vàn kim quang tập kích xuống.
Trước mắt một mảnh kim quang sáng lóng lánh, người nọ cũng không biết xảy ra
biến cố gì, hú lên quái dị lại chui trở về trong nước
Nhân cơ hội này, Dương Khai mới chuyển hướng, bay đi ra bờ
Ào ào xôn xao...
Từng đợt tiếng vang truyền đến, 6sáu bảy thân người lơ lửng ở giữa không
trung, quay đầu đánh giá bốn phía, liền đuổi theo Dương Khai. Trong đó,
Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn hai người rõ ràng ngoại lệ, chẳng qua bọn
nàng muốn giúp Dương Khai thôi
- Ngăn chúng lại, một người trung niên đầu lĩnh trầm giọng chỉ bảo,
- - Không thể giết!
Lập tức liền có hai người lên tiếng, thoát ly đội ngũ, nhe răng cười độc ác tiếp đón Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn
Thu Ức Mộng khuôn mặt xinh đẹp phát lạnh, nói khẽ với Lạc Tiểu Mạn:
- Bọn họ sợ là đến để đối phó Dương Khai, chút nữa ra tay không để đường sống, bọn họ không dám giết ngươi.
- Ừ
Lạc Tiểu Mạn ra sức gật đầu, quần áo ướt sũng càng khiến thân hình như phát hỏa
- Rào rào...
Lại là một chuỗi tiếng nước, hai vị huyết thị và ba Thần Du Cảnh đánh từ
trong nước đi lên. Đồ Phong một thân máu thịt nén chặt, hào quang sắc
nâu bao quanh người, ra chiêu hung mãnh, hoàn toàn là liều mạng, căn bản là không quan tâm mình sẽ bị thương
Đường Vũ Tiên cũng thúc dục chân nguyên, xông mình, các loại vũ khí đánh ra, vô cùng lo lắng
- Các ngươi là ai, Dương gia Trung Đô mà các ngươi cũng dám động đến?
Đồ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, sóng khí quay cuồng.