Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1487: Chương 1487: Biến cố.




Nhưng đâm lao phải theo lao, thánh nguyên của năm người đã tập trung tại trung ương, vô cùng nồng đậm, một khi thu tay sẽ xảy ra hậu quả khó có thể tưởng tượng.

Nhất là trận pháp này còn có hiệu quả bắn ngược công kích, thánh nguyên khổng lồ như vậy một khi bị bắn ngược lại, người nào cũng không dễ sống.

Lão giả họ Khương nhăn mặt.

- Chư vị không cần lo lắng, tuy tu vi Dương mỗ hơi thấp, nhưng bàn về thánh nguyên trong người, tại hạ tin rằng không kém bất kỳ kẻ nào, cho nên chư vị tự lo cho mình là được. Thấy bọn họ đều lo lắng nhìn về phía mình, Dương Khai biết họ nghĩ gì, bèn lên tiếng nói.

- Khoác lác! Tráng hán họ Trần hừ lạnh, nhưng nhanh chóng toét miệng cười: - Nhưng ta thích!

- Có lời này thật tốt! Lão giả họ Khương cũng yên tâm, ánh mắt sáng lên, cắn răng nói: - Nếu Dương tiểu huynh đệ có lòng tin như vậy, vậy tiểu lão nhi phải rót thêm thánh nguyên vào, chư vị theo ta!

Nói xong, hắn khẽ quát lên, thánh nguyên tuôn ra từ hai tay, hơn nữa còn tăng lên rất nhiều, hiển nhiên có ý định làm luôn cho xong.

Trước đó hắn đã đoán sai trình độ chắc chắn của Ngũ Hành Ách Linh Trận, không ngờ thời gian phá trận lại kéo dài như vậy, cho nên muốn tốc chiến tốc thắng, mà biện pháp duy nhất chính là rót thêm thánh nguyên, làm cho trận pháp bị bão hòa trong thời gian ngắn, từ đó trận pháp sẽ sụp đổ.

Thấy vậy, mọi người cũng không dám sơ suất, rối rít thúc giục thánh nguyên, gia tăng mực độ rót vào.

Dương Khai cũng vậy.

Nhất thời, lượng lớn thánh nguyên ngũ hành rót vào hư không, tốc độ nhanh hơn lúc nãy không chỉ hai lần.

Thấy Dương Khai quả thực không phóng đại thực lực của mình, lại có thể theo kịp mọi người, làm cho bốn người kia cảm thấy yên tâm, lão giả họ Khương càng lộ vẻ tán dương, gật gật đầu.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, bất chấp lượng thánh nguyên rót vào, cấm chế vẫn không có dấu hiệu sẽ bị phá.

Mỗi người cũng lo lắng.

Một lát sau, lão giả họ Khương bỗng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm sương máu, sắc mặt tái nhợt đã hồng hào trở lại.

Hắn đã thi triển một loại bí thuật để tăng lực lượng bản thân.

Lão giả họ Hà, tráng hán họ Trần, mỹ phụ họ Dịch cũng thi triển thủ đoạn của mình, hoặc phục dụng linh đan trân quý mà ngày thường không dám dùng, hoặc sử dụng bí thuật tự thương tổn bản thân để tăng lượng thánh nguyên.

Chỉ có Dương Khai vẫn như cũ, thoạt nhìn mặt tái nhợt như sắp gục ngã nhưng thánh nguyên xuất ra vẫn không yếu bớt.

Bốn người kia không khỏi nhìn hắn với ánh mắt khác trước, ai cũng không biết rốt cuộc trong người thanh niên Phản Hư nhất tầng cảnh này chứa bao nhiêu thánh nguyên.

Không khí khẩn trương và bất an tràn ra, mọi người đều có chút hối hận vì đã lỗ mãng chạy tới đây, càng hối hận vì đã tin lời lão giả họ Khương, nhưng bây giờ có nghĩ gì cũng vô ích.

Mắt thấy cho dù tiêu hao hết thánh nguyên của bản thân cũng chưa chắc đã phá giải được trận pháp này, lão giả họ Trần lộ vẻ tàn khốc, bỗng nhiên thét lên: - Chư vị, xem ra lấy thực lực của chúng ta không có cách nào phá giải Ngũ Hành Ách Linh Trận này, lão hủ nhà còn có ái thê, không thể phụng bồi, chư vị thuận theo thiên mệnh đi!

Mọi người biến sắc!

Lão giả họ Khương hô lên: - Hà huynh ngươi định làm gì?

- Ngươi dám! Tráng hán họ Trần cũng quát lên.

Lão giả họ Trần ngoảnh mặt làm ngơ, thánh nguyên trong cơ thể bạo phát, thân hình chuẩn bị lùi ra sau, rõ ràng là muốn rời khỏi chỗ này.

Cứ tiếp tục trì hoãn như vậy chỉ chết mà thôi, thay vì cứ giằng co chi bằng bỏ qua, may ra còn có sinh cơ.

Dĩ nhiên, cũng phải đề phòng sau khi bỏ qua sẽ bị trận pháp cuồng bạo bắn ngược.

Nhưng dù sao người đầu tiên bỏ qua cũng có thời gian và cơ hội chạy trốn, những người khác vì bảo vệ tánh mạng sẽ giúp mình đỡ bớt sát thương.

Nhóm năm người trừ tráng hán họ Trần và mỹ phụ họ Dịch là hai vợ chồng, quan hệ thân thiết ra, những người khác đều là bình thủy tương phùng, chỉ vì yêu cầu phá trận mới tạm thời liên thủ, không có chút giao tình, lão giả họ Trần vì tánh mạng của mình, sao có thể để ý sống chết của người khác?

Vợ chồng vốn là chim trong cùng một rừng, tai vạ đến cũng đường ai nấy bay, huống chi là năm người mới quen?

Liên minh nho nhỏ này lúc lão giả nói lên câu ấy liền sụp đổ!

Những người khác kinh hãi, nhanh chóng hiểu rõ ý định của lão giả họ Trần, cũng vội vàng thu tay, chuẩn bị rút lui.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt mọi người thay đổi, bao gồm cả Dương Khai đang ẩn giấu thực lực.

Bởi vì lúc này không ai có thể cử động, từ trung tâm hư không truyền tới một lực lượng quỷ dị, khóa chặt mọi người tại chỗ, không chỉ thế, thành nguyên trong cơ thể cũng bị hút vào.

Nguồn năng lượng ngũ hành đan xen đang xoay tròn dường như sinh ra lực hút khổng lồ, không chỉ hút lấy thân thể của mỗi người, còn cắn nuốt lực lượng cơ thể của họ.

Lúc trước mọi người chủ động vận chuyển thánh nguyên nên không phát hiện, bây giờ muốn rút ra mới biết.

- Chuyện gì vậy? Lão giả họ Trần hoảng sợ biến sắc, dùng sức nhúc nhích thân mình nhưng vẫn không thể động đậy, nhất thời sắc mặt vàng ệch, cảm thấy không ổn.

- Khương lão nhi, vậy là sao? Tráng hán họ Trần vốn nóng tính, phát hiện không ổn liền nhanh chóng chĩa mũi dùi vào lão giả họ Khương, quát lên với lão, hiển nhiên hắn cho là lão đặt bẫy gì đó.

Không chỉ hắn nghĩ vậy, Dương Khai cũng thế, ánh mắt híp lại nhìn lão giả họ Khương, thấy sắc mặt của hắn cũng trắng bệch, bộ dạng hoảng hốt.

Hắn cũng bị biến cố trước mắt làm cho trở tay không kịp.

- Tiểu lão nhi cũng không biết a!

Lão giả họ Khương oan uổng nói.

- Ngươi không biết? Tráng hán họ Trần không buông tha. - Nơi này là do ngươi phát hiện, cũng là ngươi dẫn chúng ta đến đây, cách phá giải trận pháp cũng là do ngươi cung cấp, bây giờ gặp chuyện ngươi lại nói không biết? Chẳng lẽ không phái ngươi đã đặt bẫy từ trước, chờ chúng ta bước vào sao?

- Hừ, lời của Trần huynh thật không có đạo lý! Bây giờ bản thân ta còn khó bảo toàn, làm vậy thì có lợi ích gì? Lão giả họ Khương tuy hiền hòa, nhưng bị người khác bêu xấu như vậy, không nhịn được liền phản bác.

- Không quản ngươi nói thế nào, chuyện này là do ngươi dẫn đầu, nếu ngươi không nghĩ cách, Trần mỗ thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!

- Đừng ồn ào! Dương Khai khẽ quát. - Bây giờ mà ồn ào thì có ích gì? Ta tin Khương lão không biết chuyện này!

- Ngươi tin?

Tráng hán họ Trần cười lạnh. - Ai biết ngươi có cùng một giuộc với lão gia hỏa này không?

Dương Khai lạnh lùng liếc hắn, không tiếp tục dây dưa, đầu óc người này đơn giản, không giỏi suy nghĩ, bây giờ thân hãm trong tù, trong lòng đại loạn, tiếp tục ồn ào chỉ làm cho tình hình tệ hơn, không có ích lợi gì.

- Khương lão, Ngũ Hành Ách Linh Trận có thể xuất hiện biến hóa như vậy sao? Dương Khai cau mày nhìn lão giả họ Khương.

- Không thể! Lão giả họ Khương quyết đoán lắc đầu. - Ngũ Hành Ách Linh Trận chỉ là một loại trận pháp bảo vệ, trừ khả năng bắn ngược ra, căn bản không có bất kỳ sát thương nào, nó tuyệt không xuất hiện loại biến hóa này, trừ phi...

- Trừ phi cái gì? Dương Khai híp mắt.

- Trừ phi trận pháp này đã thay đổi, biến thành một trận pháp khác! Lão giả họ Khương âm thầm suy đoán, vừa nói vừa nhớ lại kiến thức về trận pháp của mình.

Hắn có thể tìm được cách phá giải Ngũ Hành Ách Linh Trận, hiển nhiên cũng hiểu biết về trận pháp, mặc kém xa Dương Viêm, nhưng vẫn hơn bốn người còn lại.

Nghĩ lại, lão giả họ Khương biến sắc, cả kinh kêu lên: - Chẳng lẽ đây là Ngũ Hành Cấp Linh Trận?

- Ngũ Hành Cấp Linh Trận? Mỹ phụ họ Dịch duyên dáng kêu lên, nghi ngờ hỏi: - Chỉ khác Ngũ Hành Ách Linh Trận một chữ, có ý nghĩa gì?

- Ha ha...

Lão giả họ Khương cười khổ. - Tuy rằng chỉ khác một chữ, nhưng uy lực lại không thể so sánh, cục diện này Dịch phu nhân cũng đã thấy, trận pháp này một khi bị tác động sẽ không chết không thôi, nó chẳng những cắn nuốt sạch sẽ thánh nguyên trong cơ thể chúng ta, thậm chí ngay cả khí huyết cũng không bỏ qua.

- Cái gì? Mọi người đồng loạt biến sắc, nhất thời đều im lặng.

- Chủ nhân của động phủ này thật âm hiểm a. Lão giả họ Khương u ám, miệng đắng như ngậm hoàng liên.

- Không ngờ lại bố trí một Ngũ Hành Cấp Linh Trận dưới Ngũ Hành Ách Linh Trận,, tiểu lão nhi đã khinh thường a.

- Bây giờ nói vậy thì có ý nghĩa gì, lão tử không muốn chết ở đây! Tráng hán họ Trần quát lên, liều mạng thúc giục thánh nguyên bản thân, muốn thoát khỏi trói buộc của trận pháp, đáng tiếc là bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không có nửa điểm hiệu quả, ngược lại càng làm tâm tình của mình thêm hoang mang.

- Không thể lỗ mãng, rơi vào Ngũ Hành Cấp Linh Trận giống như rời vũng bùn, càng giãy dụa thánh nguyên càng mất nhanh. Lão giả họ Khương vội vàng lên tiếng ngăn trở.

- Vậy phải làm thế nào mới phải? Mỹ phụ họ Dịch biến sắc, khẩn trương ngăn cản chồng mình.

Lão giả họ Khương cười khổ, không biết nói gì.

- Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết? Lão giả họ Trần trắng bệch.

- Tiểu lão nhi thật xin lỗi chư vị. Lão giả họ Khương áy náy, vốn nghĩ là dẫn mọi người tới tầm bảo, phương án phân phối cũng đã thương nghị xong, không ngờ cuối cùng năm người đều rời vào hiểm cảnh, chẳng những không thể thoát vây, mà còn phải trơ mắt chờ chết.

- Thật sự không có cách nào sao? Khương lão, chỗ này chỉ có ngươi hiểu biết rõ về trận pháp nhất, ngươi mau nghĩ biện pháp đi. Mỹ phụ họ Dịch năn nỉ.

Lão giả họ Khương không đủ dũng khí nhìn nàng, hiển nhiên không tìm ra biện pháp nào.

Quả thật hắn có đọc lướt qua về trận pháp, nhưng muốn phá giải đồng thời hai loại trận pháp này, lực bất tòng tâm a.

Trừ phi hắn có kiến thức cỡ Dương Viêm, mới có thể dễ dàng làm việc bất khả thi này.

Dương Khai cũng buồn bực, tuy trữ lượng thánh nguyên trong cơ thể hắn vô cùng lớn, nhưng trận pháp chưa bị phá, hắn cũng chỉ có thể bị vây ở đây, dĩ nhiên, không hẳn là hắn không có chút hy vọng chạy thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.