Trong băng thất, thần hồn của Dương Khai và Tô Nhan quay về, hàn huyên một lúc, Tô Nhan lại chìm vào giấc ngủ, đóng kín ngũ quan.
Được Tô Nhan dặn dò, Dương Khai đã chắc mẩm, lần thi triển Băng Thân Tỏa Tâm này của Tô Nhan sẽ trực tiếp đột phá một tầng cảnh nhỏ rồi mới tỉnh lại, tức là, khi nào thăng lên Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, thì khi đó Tô Nhan sẽ tự mình giải trừ trạng thái hiện tại.
Đó cũng là cấm chế nàng giăng xuống khi thi triển bí pháp này.
Sau khi biết chân tướng, Dương Khai không lo lắng nữa, cũng không đòi đưa Tô Nhan rời khỏi Băng Tông nữa, môi trường ở đây vô cùng hợp cho nàng tu luyện, để nàng ở lại đây sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, băng chủ Thanh Nhã và Thiên Nguyệt quả thật rất tốt với nàng. Tuy Dương Khai hơi ghét con người Thiên Nguyệt, nhưng Tô Nhan lại nói đỡ đến mấy lời cho Thiên Nguyệt, cũng khiến Dương Khai giảm bớt phần căm ghét với người phụ nữ này.
Điều tức một hồi, thần hồn dần dần phai bớt mệt mỏi.
Cảm nhận được hai luồng sinh khí bên ngoài băng thất, Dương Khai đứng dậy, mở rộng cửa băng thất.
Quả nhiên, Thanh Nhã và Thiên Nguyệt đứng ngay bên ngoài, khi thấy Dương Khai, đôi mắt họ đều đong đầy ánh nhìn phức tạp.
- Tô Nhan chưa tỉnh ư?
Thiên Nguyệt thò vào nhìn, ngạc nhiên hỏi.
- Tỉnh được một lúc lại ngủ tiếp rồi.
Dương Khai điềm đạm giải thích.
Thiên Nguyệt nhìn hắn, nhíu mày, bà phát hiện địch ý của tiểu tử này hình như đã giảm bớt, cũng không rõ là vì sao.
- Hẳn là hai ngươi đã bàn kỹ rồi chứ?
Thanh Nhã nhẹ nhàng hỏi.
Dương Khai khẽ gật đầu:
- Bàn rồi.
- Vậy ngươi quyết định thế nào?
- Tô Nhan tiếp tục ở lại đây, kính xin tông chủ tiền bối chiếu cố hơn.
Thanh Nhã nhoẻn miệng cười:
- Yên tâm đi, tuy Băng Tông ta không tiếp nhận người ngoài, nhưng nể mặt Mộng Vô Nhai, ta cũng sẽ không bạc đãi nó đâu.
- Đa tạ tông chủ!
Dương Khai nghiêm nghị nói.
- Ừm, kỳ thực ta cũng không ngờ có người lại có thể lay tỉnh một đệ tử đã thi triển Băng Thân Tỏa Tâm, ngươi đúng là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, điều đó cũng chứng minh tình cảm giữa ngươi và nha đầu Tô Nhan này không chỉ ở mức nồng thắm bình thường.
Thanh Nhã tỏ ra khâm phục.
Dương Khai mỉm cười, không giải thích gì thêm, tuy một phần trong đó là do lời kêu gọi của hắn, nhưng nguyên nhân cơ bản vẫn là nhờ cấm chế của Tô Nhan!
Nếu không có cấm chế đó, Dương Khai nghĩ dù mình có may mắn xông vào được thế giới tinh thần của nàng, cũng chẳng tìm ra thần hồn nàng ở đâu.
- Ta vẫn còn một việc muốn hỏi ngươi.
Thanh Nhã chợt nghiêm mặt nói.
- Vâng?
Thấy nàng trịnh trọng như vậy, Dương Khai cũng bất giác nghiêm nghị lại, gật đầu nói:
- Tông chủ cứ nói.
- Rốt cuộc thì ngươi và Tô Nhan tu luyện song tu công gì?
- Sao vậy?
Dương Khai thắc mắc, đệ tử Băng Tông tu luyện công pháp hệ băng, hơn nữa họ xưa nay luông thanh tâm quả dục, căn bản không liên quan tới song tu công, Dương Khai không hiểu sao Thanh Nhã đột nhiên lại có hứng thú với vấn đề này.
Cho dù nàng có biết thứ công pháp này, thì e cũng chẳng có đối tượng song tu.
- Đừng cảnh giác thế, không phải ta muốn thăm dò công pháp của ngươi, chỉ là có vài điểm khiến ta phải chú ý.
Thanh Nhã hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói:
- Ngươi hẳn cũng biết, cách đây rất lâu, ở đại lục từng có mấy thế lực thượng đẳng.
- Ồ? Thế lực nào vậy?
- Thế lực một tay che trời!
Thanh Nhã trầm giọng nói.
- Những thế lực này từng cường thịnh một thời ở đại lục, vào thời đại của họ, Ma tộc, Yêu tộc và các tộc khác căn bản không dám làm càn, đó chính là thời đại mà con người làm chủ! Ma Cương, Yêu Vực hiện nay cũng thuộc địa bàn của con người thời đó.
- Có thế lực như vậy ư?
Dương Khai kinh ngạc vô cùng.
- Ừ.
Thanh Nhã khẽ gật đầu.
- Chỉ có điều sau này không biêt đã xảy ra biến cố gì, những thế lực này đều chìm lắng xuống, thậm chí có vài thế lực còn bị đoạn tuyệt người kế thừa, không vực dậy nổi, dần dần sa sút. Có điều rắn chết vẫn còn nọc, những thế lực này tuy đã sa sút, nhưng cũng có vài thế lực vẫn duy trì cho tới ngày nay, chưa từng suy tàn!
Dương Khai giật mình:
- Băng Tông là một ví dụ?
Thanh Nhã ngạc nhiên, nở một nụ cười gượng gạo, gật đầu nói:
- Không sai, Băng Tông ta chính là một ví dụ, Băng Tông ngày đó, đệ tử có tới mấy vạn, hưng thịnh một thời, nhưng sau biến cố đó, tiền bối của bọn ta đã cho di dời Băng Tông đến đây, sống ẩn dật, không màng chuyện ngoại thế nữa.
Dương Khai lấy làm lạ:
- Rốt cuộc là biến cố gì mà khiến thế lực lớn như vậy bỗng chốc suy tàn?
Thanh Nhã lắc đầu:
- Ta không cũng không rõ, đã quá lâu rồi, những gì ta biết cũng chỉ là những mẩu chuyện cũ nhỏ nhặt thôi.
- Tông chủ nói với ta chuyện này để làm gì?
Dương Khai lấy làm lạ, chuyện cũ này đâu có can hệ gì đến hắn?
- Vì ta nhớ, năm đó hình như có đệ tử của một thế lực đã nâng cao công lực bằng cách song tu! Cường nhân đứng đầu của thế lực này được thế nhân xưng tụng là Long hoàng, Phụng hậu! Hai người họ liên thủ gần như không ai địch nổi, họ cũng nắm giữ truyền thừa căn bản nhất của thế lực đó. Mỗi khi họ chiến đấu, sẽ xuất hiện cảnh tượng long phụng trình tường!
Vừa nói, nàng vừa giương ánh mắt sáng quắc nhìn Dương Khai.
Dương Khai chấn động:
- Ý của tông chủ là...
Thanh Nhã khẽ cười:
- Ta cũng chỉ suy đoán thôi, có phải vậy không thì cũng chẳng rõ. Có điều công pháp song tu bình thường đều là công pháp bỏ chính lấy phụ, người song tu căn cơ không vững, chân nguyên không thuần, có thành đại nghiệp. Nhưng ngươi và Tô Nhan thì khác, công pháp các ngươi tu luyện rõ ràng rất khác biệt, hơn nữa hôm nay lại xuất hiện dị tượng đó, nên ta nghĩ, thế lực trong truyền thuyết đó liệu có liên quan gì đến các ngươi không!
- Ta không biết.
Sắc mặt Dương Khai trở nên quái dị.
Thanh Nhã mỉm cười nhìn hắn, không hỏi gì thêm, nói đến đây, Dương Khai nghĩ thế nào thì là chuyện của hắn, truy vấn tiếp chỉ khiến bản thân mình thêm nhiều chuyện.
- Tông chủ, người còn nhớ thế lực đó tên gì không?
- Nhớ chứ, hình như là Long Phượng Thiên! Hiện nay hẳn vẫn còn tồn tại, nếu ngươi muốn tìm thì chắc cũng không khó.
Dương Khai khẽ gật đầu, chợt nhớ ra một chuyện, hồ nghi nói:
- Không phải chứ tông chủ, ta từng nghe nói, cách đây rất lâu, cường nhân thiên hạ đệ nhất là Đại Ma Thần của Ma tộc mà? Sao mấy tông môn đó lại có thể một tay che trời?
Thanh Nhã nhoẻn miệng cười:
- Đại Ma Thần là truyền kỳ một thời, cũng là chuyện xa xưa hơn nữa. Mấy thế lực ta kể với ngươi là sau khi Đại Ma Thần biến mất.
- Hóa ra là thế.
Dương Khai gật đầu, hắn cũng đã ngầm đoán vậy.
Đại Ma Thần biến mất, tộc Cổ Ma bị phong ấn, Ma tộc suy yếu, không còn là đối thủ của con người cũng dễ hiểu.
Đại lục này có bề dày lịch sử, vô vàn truyền thuyết phong phú, Trung Đô không thể nào sánh bằng được.
- Tà chủ, ta ra ngoài một chuyến, khi nào trở lại ta sẽ đi ngay.
Dương Khai nói một tiếng rồi lao vụt đi khỏi băng thất.
Nhìn bóng lưng hắn biến mất, Thanh Nhã chậm rãi lắc đầu:
- Ta cũng đâu định đuổi ngươi đi.
- Đi sớm thì sớm yên ổn!
Thiên Nguyệt hục hặc, vội vào trong băng thất kiểm tra tình trạng hiện giờ của Tô Nhan, đến khi nhận thấy nàng không có gì đáng ngại mới yên lòng.
Trong khối băng, khóe miệng Dương Khai vẫn còn đó một nụ cười hạnh phúc.
Dương Khai lao đi vun vút, lần theo con đường mà hắn và Tô Nhan đã đi qua lúc trước, tìm đến ngọn núi băng đổ nát.
Nửa ngày sau, ngọn núi băng đó cuối cùng cũng in bóng trong tầm mắt.
Không cần thả thần thức, Dương Khai cũng có thể cảm giác được rõ ràng, dưới ngọn núi băng này, có một nguồn năng lượng dồi dào đang tản sóng ra ngoài.
Hắn mừng khấp khởi, vội vàng xông tới.
Hì hục một lúc, Dương Khai tìm được một viên băng châu trong suốt, to bằng quả nhãn từ giữa đống vụn băng.
Sóng năng lượng đó đang tỏa ra từ chính viên băng châu này.
Cái này là Hàn Băng Ngọc Tinh mà Tô Nhan nhắc đến sao? Dương Khai miết trong tay, quan sát một lúc, phát hiện năng lượng chứa trong nó cực kỳ đáng kinh ngạc, hoàn toàn không bình thường.
Hơn nữa, điều hắn lấy làm lạ là trong viên băng châu này, có một ít chất lỏng đặc trong suốt đang chảy.
Chất lỏng đó tỏa ra hàn khí lạnh tột cùng, thần thức Dương Khai phóng vào, liền có cảm giác như đóng băng tới nơi.
Không kìm nổi lộ vẻ kinh ngạc, thần thức của hắn hiện giờ không phải thần thức bình thường, mà là thần thức biến dị mang lửa thần thức, đến hắn còn không chịu nổi cái lạnh này, đủ biết chất lỏng trong viên băng châu đó lạnh đến độ nào.
Không tiếp tục kiểm tra, Dương Khai bỏ băng châu vào trong không gian Hắc Thư, đang định quay về thì chợt lướt mắt qua một khối băng bất thường, nhìn kỹ sang, hắn bất giác nheo mắt lại.
Trong khối băng đó, có một bộ hài cốt đen kịt.
Trên hài cốt, kinh mạch vẫn nguyên vẹn, nhưng xác thịt đã không còn, trông đến khủng khiếp vô cùng.
Không lẽ là đệ tử Băng Tông nào đó, không cẩn thận gặp nạn ở đây? Dương Khai nghĩ bụng vậy, bên trong núi băng có viên băng châu này, người này sinh tiền muốn tìm báu vật, không cẩn thận bị đóng băng, như vậy cũng dễ hiểu.
Song, Dương Khai không hiểu ở chỗ, tại sao kinh mạch của y vẫn còn, nhưng xác thịt thì không?
Vốn không muốn để ý, nhưng Dương Khai nghĩ một lúc, lại vươn tay ra nhấc bộ hài cốt đóng băng đó lên vai, bay trở về Băng Tông.
Bất luận thế nào, sau này Tô Nhan vẫn còn ở Băng Tông, nhận ơn chiếu cố của Thanh Nhã, nếu người này đúng thật là đệ tử Băng Tông, thì cũng nên đưa về, để người của Băng Tông an táng cho y.
Trước sau chưa đầy một ngày, Dương Khai đã quay về tới Băng Tông.
Vừa đến thế giới băng lãnh đó, Dương Khai đụng độ trưởng lão Băng Tông, Thiên Hạo.
Người này chau mày, lạnh lùng nhìn Dương Khai, bực mình quát:
- Tiểu tử, sao ngươi vẫn còn ở Băng Tông?
- Chuẩn bị đi đây!
Dương Khai không có ấn tượng tốt gì với ý, khinh bạc đáp một câu, quẳng khối băng đang vác trên vai qua, thét lớn:
- Đúng rồi, người này có khả năng là đệ tử Băng Tông mấy người đó, y gặp gì bất trắc bên ngoài thì phải.
Thiên Hạo nhíu mày nhận lấy, chỉ nhìn một cái liền biến sắc, đồng tử rung rẩy dữ dội, như thể nhìn thấy chuyện vô cùng đáng sợ. Khối băng phong ấn bộ hài cốt đó cũng vụt rơi xuống khỏi tay y.
Ầm...
Tiếng nổ lớn truyền ra, Dương Khai đứng giữa hư không, nhíu mày nhìn Thiên Hạo, không biết tại sao y lại có biểu cảm kiêng kỵ và hoảng sợ như vậy.