Ngày đêm bất phân, âm dương hỗn loạn, thiên địa ngổn ngang. Đây là đặc trưng rõ ràng nhất của trời đất nơi đây.
- Vào rồi!
Thư Tiểu Ngữ vui mừng nói. Trần Học Thư và Dương Khai lại vội vàng cảnh giác, xem xét tứ phía. Đợi đến lúc chắc chắn xung quanh không có nguy
hiểm mới bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Nơi dị địa này có diện
tích rất lớn, hớn nữa không phải là người đi trên một nhánh lục bình thì căn bản không thể xuất hiện cùng nhau. Trước đó Dương Khai cũng đã biết được thông tin này. Bây giờ nhìn lại, phát hiện ra quả đúng là như thế.
Dương Khai lặng lẽ kéo dãn khoảng cách với hai người Trần Học Thư và
Thư Tiểu Ngữ. Tuy không phải là quá rõ ràng nhưng cũng khiến cho Trần
Học Thư nhận ra.
Trần Học Thư cũng không lưu tâm, vẻ mặt mỉm cười, nhìn Dương Khai nói:
- Dương sư đệ, có muốn hành động cùng bọn ta không? Mọi người đi cùng nhau cũng tốt, có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Dương Khai khẽ lắc đầu, ôm quyền nói:
- Ý tốt xin lĩnh, ta muốn một mình thử xem sao.
Trần Học Thư khẽ gật đầu, không hề giữ lại:
- Vậy Dương sư đệ đi đường cẩn thận!
- Sau này còn gặp lại!
Nói xong, Dương Khai xoay người, triển khai thân pháp, nhanh chóng rời đi.
- Chạy nhanh như vậy làm gì? Đâu có ăn thịt hắn đâu!
Thư Tiểu Ngữ bĩu đôi môi đỏ thắm, có phần không hài lòng sự cảnh giác của Dương Khai.
Trần Học Thư cười ha ha, vỗ đầu Thư Tiểu Ngữ nói:
- Cái hắn sợ chính là cái này!
- Nhưng chúng ta cũng đâu có định gây bất lợi cho hắn đâu!
Thư Tiểu Ngữ vẫn còn hơi tức giận,
- Thực lực của người này thấp như vậy, ta thấy hắn nhất định sẽ chết nhanh thôi!
Sắc mặt của Trần Học Thư nghiêm túc, lắc đầu:
- Không chắc, người này rất thận trọng, rất dè dặt. Thường thì loại
người này đều sống rất lâu! Còn nữa, ta luôn có cảm giác hắn có chút cổ
quái.
- Cổ quái chỗ nào?
Thư Tiểu Ngữ nghi hoặc, chớp đôi mắt to tròn.
- Trình độ chỉ ở Ly Hợp cảnh tam tầng cũng dám chạy tới đây. Không phải là ngại mình sống quá lâu mà là có chút ỷ lại.
- Ý ngươi là….
- Người này e là có thủ đoạn ghê gớm nào đó, nếu không Sư trưởng của
hắn không thể yên tâm để hắn đến nơi này rèn luyện đâu. Haiz, người có
thể vào đây nào ai không có chút thủ đoạn? Chúng ta cũng phải cẩn thận
mới được, cố gắng đừng gây xung đột với người khác.
Sau khi
Dương Khai tách khỏi hai người của Ánh Nguyệt Môn liền ra sức thi triển
bộ pháp, chạy liền một mạch mười mấy dặm, lúc này mới đột nhiên nhún
mình bay lên một cây đại thụ, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh.
Cũng không phải hắn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thực ra là cẩn tắc vô ưu.
Hơn nữa đây cũng là một lần dò xét, thăm dò xem hai người Trần Học Thư
và thư Tiểu Ngữ là trong ngoài như một hay khẩu phật tâm xà.
Yên lặng chờ đợi trên cây đại thụ một lúc lâu, Dương Khai cũng không
phát hiện dấu hiệu có người đuổi theo, lập tức khẳng định hai người kia
thực sực không có ác ý với mình.
Họ đều có thực lực của Chân
Nguyên cảnh, ở Ánh Nguyệt Môn chắc chắn là nhân vật thiên tài. Nếu thực
sự có ý hạ thủ mình thì hẳn là không đến nỗi phải giấu diếm đến tận bây
giờ.
Trước kia Lăng Thái Hư cũng từng nói, nếu gặp được người có thể tin tưởng được thì đừng ngại mà liên hợp với nhau. Và bây giờ,
Trần Học Thư và Thư Tiểu Ngữ đã nằm trong danh sách tín nhiệm của Dương
Khai.
Nếu lần sau có duyên gặp măt, Dường Khai sẽ không ngại mà hành động cùng nhau.
Trốn trên ngọn cây, Dương Khai thử lại hai món bí bảo sát phạt của mình trước. Sau một hồi cố gắng, chán nản phát hiện ra ở đây quả nhiên không thể triệu tập được bí bảo, dường như thật sự đã bị phong ấn trong nội
thể.
- Địa Ma!
Dương Khai hô gọi.
- Có lão nô.
Địa Ma vội vàng đáp.
- Phá Hồn Chùy có dùng được không?
- Để thiếu chủ thất vọng rồi, không thể dùng….
Dương Khai thầm mắng một tiếng nơi quỷ quái, ngay cả món bí bảo không
phải của mình như Phá Hồn Chùy mà cũng bị cấm chế. Không có Phá Hồn
Chùy, Địa Ma cũng không phát huy được lực chiến đấu. Lần này xem ra chỉ
có thể dựa vào lực lượng của một mình mình rồi.
May mà trước kia Lăng Thái Hư đã cho mình một chiếc túi càn khôn, bên trong chứa không ít thứ.
Trước kia không có thời gian xem. Cuối cùng thì giờ cũng đã rãnh rỗi.
Lôi một túi vải nhỏ từ trong ngực áo ra, mở miệng túi, thò tay vào trong sục sạo một hồi, lập tức lôi ra rất nhiều thứ.
Cũng khoảng hơn mười lọ đan dược, đa phần là dùng để trị thương. Còn có mấy lọ đan dược toàn là thuộc tính dương. Điều này khiến Dương Khai
không kìm được vui sướng, thầm nói Sư công thật tốt với mình. Có được
những lọ đan dược này, không còn phải lo Dương dịch không đủ dùng nữa
rồi.
Ngoài đan dược ra, Dương Khai còn phát hiện ra bên trong có mười bộ y phục để thay, ngoài ra còn có một thanh trường kiếm.
Thanh trường kiếm này không phải là bí bảo, chỉ là vũ khí luyện từ thép tinh mà thôi, cho nên có thể dùng được ở nơi này. Nhưng Dương Khai
không hề học qua võ kỹ kiếm pháp gì cả, lấy ra bổ chém còn không bằng
dùng tay không chiến đấu với người ta. Thực lực đến mức độ này rồi, một
thanh trường kiếm không thuận tay cũng không thể nào tăng thêm chút lực
chiến đấu cho Dương Khai.
Cất hết mọi thứ cẩn thận, Dương
Khải xoay người nhảy xuống cây đại thụ, xoa tay, vui vẻ chờ đợi bước vào hành trình rèn luyện.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai gặp phải
một con yêu thú tứ giai, giở chút thủ đoạn giết chết nó rồi đứng yên
lặng ở chỗ cũ chờ đợi.
Quả nhiên như những gì được nghe. Sau
khi con yêu thú này chết, Dương Khai rõ ràng cảm nhận được tinh hoa năng lượng và huyết nhục trên cơ thể nó hội tụ ở một nơi nào đó giữa không
trung.
Cơ hồ mắt thường có thể nhìn thấy, thi thể của con yêu thú này từ từ khô lại và xẹp xuống. Ngược lại năng lượng màu đỏ tuôn ra từ trong nội thể nó lại càng lúc càng nhiều hồng quang lập lòe. Đợi
thêm một lúc thì ngưng tụ thành một viên huyết châu màu đỏ, dường như
chỉ to bằng hạt đậu.
Dương Khai lanh lẹ, bắt lấy nó ngay khi
nó thành hình. Dụng tâm cảm nhận một hồi, phát hiện trong viên huyết
châu này ẩn chứa một loại năng lượng rất kỳ lạ. Năng lượng không quá
nhiều, dù sao cũng chỉ là một con yêu thú tứ giai, nhưng cũng không đến
nỗi khiến người ta thất vọng.
Ở cái nơi này không biết ẩn chứa pháp tắc thiên địa như thế nào mà sau khi sinh vật chết đi lại xảy ra chuyện này.
Thu lấy huyết châu, cúi đầu nhìn con yêu thú kia, chỉ thấy xác của con
yêu thú này hoàn toàn biến thành một đám bột mịn. Tinh hoa mất đi, chỉ
còn lại cặn bã.
Không biết một viên huyết châu có thể giúp
mình tấn tăng lên bao nhiêu. Dương Khai mơ hồ có chút kỳ vọng, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời cơ tốt để hấp thu luyện hóa.
Có được thu hoạch, ý chí chiến đấu của Dương Khai sục sôi, bước chân càng nhanh hơn.
Thiên địa nơi này không hổ là nơi tốt để võ giả Ly Hợp cảnh, Chân
Nguyên cảnh rèn luyện. Trong thời gian một ngày Dương Khai đến đây đã
giết được năm sáu con yêu thú lạc đàn, đều là yêu thú tam giai, tứ giai, tiêu hao không nhiều nguyên khí. Nhưng thu hoạch lại không nhiều, huyết châu của yêu thú tam giai nhỏ hơn rất nhiều so với của yêu thú tứ giai, rõ ràng năng lượng không đủ.
Cũng đã gặp phải một con yêu
thú ngũ giai. Dương Khai cũng suy nghĩ rất lâu mới nhẫn nhịn không hạ
thủ nó. Yêu thú ngũ giai đã tương đương với mức độ của võ giả Chân
Nguyên cảnh. Tuy Dương Khai có thể may mắn giết được nó, nhưng chắc chắn phải vận dụng hết toàn lực, hơn nữa phải chuẩn bị trước là sẽ bị
thương.
Cho nên không phải là vạn bất đắc dĩ, Dương Khai tuyệt đối không muốn so chiêu với yêu thú ngũ giai.
Ba ngày liên tiếp, Dương Khai đều vô ưu vô lo giết yêu thú, mệt thì tìm một nơi tương đối an toàn nghỉ ngơi một lúc, khôi phục thể lực, sau đó
tiếp tục săn bắt.
Ba ngày nay lại không gặp bất cứ người nào.
Chẳng trách nhiều võ giả Ly Hợp cảnh đều dám vào. Nếu cứ yên ổn như thế này, dù võ giả Khí Động cảnh vào cũng không phải lo lắng gì cả, ngoại
trừ phải cẩn thận tránh yêu thú ra.
Ba ngày sau, Dương Khai nấp mình trốn trong một đám rừng rậm, len lén đánh giá tình hình phía trước.
Phía trước có hai con yêu thú tứ giai, Huyễn Điện Lang.
Yêu thú tứ giai tương đương với võ giả Ly Hợp cảnh, bằng cảnh giới của
Dương Khai bây giờ. Hai con cộng lại, Dương Khải ứng phó có thể sẽ có
chút phiền phức.
Nhưng suy nghĩ kỹ một lúc lâu, Dương Khai vẫn quyết định động thủ.
Bây giờ yêu thú mà mình có thể ứng phó, cao nhất cũng chỉ là tứ giai,
bỗng nhiên gặp phải hai con ở đây, không có lý do gì để buông tha.
Quyết định xong, Dương Khai chui ra từ nơi ẩn thân, nhanh chóng tiếp
cận hai con Huyễn Điện Lang kia. Vốn dĩ suy nghĩ của Dương Khai chỉ đặt
lên hai con yêu thú đó, nào ngờ mới chạy được nửa đường, khóe mắt đột
nhiên liếc về phía đó không xa, có dấu vết bóng người lướt qua.
Suy nghĩ trầm xuống, Dương Khai vội vàng quét mắt qua, quả nhiên nhìn
thấy cách đó không tới trăm trượng, có một người mặc áo dài màu đỏ sậm
vội vàng ẩn nấp.
Thay đổi suy nghĩ nhanh chóng, Dương Khai đã hiểu mọi việc xảy ra.
Đối phương rõ ràng là cũng giống mình, âm thầm quan sát hai con Huyễn
Điện Lang này, không hề phát hiện ra dấu tích của nhau. Nhưng rất trùng
hợp là mình và người bên đó lại chọn ra tay cùng một lúc.
Có thể là tốc độ của mình tương đối nhanh cho nên sau khi mình chạy ra, đối phương mới vừa hiện thân.
Và lúc này, đối phương cũng đã phát hiện ra mình, vội vàng ẩn ấp.
Thế nhưng y phục của người kia lại quá nổi trội, để lộ một ít sơ hở.
Bây giờ lui lại đã không kịp nữa rồi, hai con Huyễn Điện Lang kia cũng
đã nhắm vào Dương Khai, nhe răng trợn mắt, lao tới không chút chần chừ.
Dương Khai thầm kêu khổ. Vừa suy nghĩ nên ứng phó với cục diện “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau” này như thế nào. Vừa nghĩ về thân phận của
những người đối diện.
Một lát sau, Dương Khai quyết định,
bước chân nhanh hơn, giả bộ không biết gì, nghênh đón công sát của hai
con Huyễn Điện Lang kia.
Tốc độc của hai con yêu thú tứ giai
này như gió, trên người còn nhấp nháy hồ quang. Trong lúc chạy, tạo
thành thế một trái một phải bao vây, trong chớp mắt đã lao tới trước mặt Dương Khai.
Rõ ràng kinh nghiệm săn bắt của hai con yêu thú
vô cùng phong phú. Trái phải giáp công, luân phiên công kích, khả năng
thành công lên tới mức đỉnh phong.
Dương Khai vội vàng lách mình, tránh được nanh vuốt của một con Huyễn Điện Lang trong đó lại bị con khác cắn vào bả vai.
Một dòng điện truyền khắp cơ thể, Dương Khai không chịu được run lên
mấy cái, vội vàng vận chuyển nguyên khí hóa giải. Cơ bắp căng cứng, một
chưởng quét vào mặt con Huyễn Điện Lang này, nhân lúc nó chưa cấu xé
huyết nhục của mình, đánh bay nó ra.
A, một tiếng kêu thảm, Huyễn Điện Lang lăn lộn trên mặt đất.
Một đòn này của Dương Khai không hề dùng hết toàn lực, nên cũng không
đả thương được nó. Sau khi rơi xuống đất, hai con Huyễn Điện Lang lại
một lần nữa liên hợp, một trên một dưới, gào rú liên tục, vồ tới cắn.
Dương Khai một cước trúng vào bụng của con Huyễn Điện lang kia, đạp nó
bay ra. Song chưởng toàn lực đẩy con Huyễn Điện Lang còn lại, chống đỡ
sự vồ cắn của nó.
Nhân lúc hai con yêu thú chưa hoàn hồn,
Dương Khai dũng cảm lao tới, chiến đấu với hai con Huyễn Điện Lang vô
cùng kịch liệt.
Thực ra, nếu lấy hết bản lĩnh, Dương Khai sẽ
không phải chiến đấu cực khổ như vậy đâu. Nhưng đã biết có người đang
rình mình thì không thể không diễn kịch phòng bị.