Đám đệ tử tiểu bối đang tranh đấu kịch liệt như vậy, bỗng chốc lại hạ
màn một cách kì quái làm cho rất nhiều người đều cảm thấy không hiểu
nổi.
Lúc này việc tranh đấu liên luỵ rất rộng. Chấp Pháp Đường
một lúc huy động hơn trăm đệ tử chỉ để vây lấy Tô Nhan, cũng từ đó mà
thấy được sức mạnh của nàng.
Mà một chủ nhân khác của sự việc là
tên Dương Khai cũng được phần đông đám đệ tử biết tới, phỉ báng có,
ngưỡng mộ cũng có, thôi thì đủ các kiểu bình luận.
Giờ phút này Dương Khai vẫn đang mê man.
Sau khi rời khỏi sâm ngục, Dương Khai đã ngủ thiếp đi. Lần này bị năm đệ tử Chấp pháp Đường vây đánh, mặc dù vết thương không phải là chí mạng
nhưng cũng khá nghiêm trọng, nếu không có cỗ khí trong người chưa tiêu
tán thì hắn đã sớm gục rồi.
Mọi việc đã xong, trong lòng không còn phải lo lắng, đương nhiên cũng không có cách nào tiếp tục cầm cự, gắng sức.
Khi tỉnh lại, Dương Khai bỗng phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường xa
lạ, toàn thân đau nhức. Đưa mắt đánh giá bốn phía, phát hiện ra mình
đang ở trong một căn phòng cực kỳ mộc mạc thanh lịch, trong phòng cũng
không có bao nhiêu đồ đạc, vô cùng thanh u.
Giống căn phòng nhỏ của Tô Nhan ở chợ Hắc Phong.
Trở mình đứng dậy, có lẽ đã gây tiếng động khiến bên ngoài cũng nghe được.
Chẳng bao lâu sau, Tô Mộc bèn mở cửa phòng, xuất hiện với nét mặt cảm
động.
Cả bọn Lý Vân Thiên đều ở đó, theo Tô Mộc bước vào, như mang trọng trách nặng nề nhìn Dương Khai.
- Dương sư huynh, cảm thấy thế nào?
Tô Mộc tiến lên đỡ hắn dậy.
- Không sao.
Dương Khai hơi vận chuyển nguyên khí, phát hiện thân mình cũng không đáng ngại, chỉ có điều cần tĩnh dưỡng vài ngày mà thôi.
- Lần này lại là sư huynh cứu đệ, Tô Mộc cảm ơn huynh.
Tô Mộc vụng về nói lời cảm ơn.
- Không cần bận tâm.
Dương Khai xua tay.
- Đúng rồi, đây là đan dược lão quỷ nhà ta đưa cho huynh, những thứ này đều để chữa thương, còn có cả loại dùng để tu luyện.
Tô Mộc lấy ra mười mấy lọ đan dược bày lên đầu giường.
- Nhị trưởng lão?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Nhiều thế này sao?
- Không hề nhiều đâu, lần này huynh bị trọng thương, nên nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận.
- Vậy sư đệ thay ta tạ ơn Nhị trưởng lão.
- Không cần cảm ơn ông ấy đâu.
Tô Mộc vung tay, nét mặt tức giận.
Lần này, Tô Huyền Vũ cũng cảm thấy thiệt thòi cho Dương Khai cho nên mới
ban cho nhiều đan dược như vậy. Dù sao nếu không phải vào phút cuối cùng Mộng chưởng quầy mang chỉ lệnh của Chưởng môn đến thì nói không chừng
lần này lão đã dùng Dương Khai làm vật hy sinh rồi. Tô Mộc tức giận vì
cách xử trí chuyện này của lão nên lần này nên cố tình đòi rất nhiều đan dược đưa cho Dương Khai.
- Tô Nhan sư tỷ đâu?
Dương Khai quay sang nhìn hai bên hỏi han.
Sắc mặt Tô Mộc lập tức trở nên kỳ lạ, y đã sớm biết được hành động vĩ đại
lúc trước của Dương Khai từ đám Lý Vân Thiên, nhất thời trong lòng vừa
sợ hãi lại vừa khâm phục. Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của y đối với Tô Nhan không giống như tỷ tỷ mà giống như thân nương. Trước mặt Tô Nhan, Tô
Mộc không bao giờ dám thở mạnh.
Nhưng vị Dương sư huynh này đúng
là to gan. Không ngờ ngay trước mặt bao nhiêu người lại dám kéo tay tỷ
mình, lại còn dám lên tiếng hùng hồn như vậy.
Sau đó lại không bị tỷ tỷ xử lý. Không những không bị xử mà ngược lại lại được tỷ tỷ thu
xếp cho nghỉ dưỡng trong hương khuê của mình. Sự việc như vậy thật đúng
là không thể tưởng tượng được.
Dương Khai hôn mê hai ngày nay, Tô Mộc cũng trầm tư suy nghĩ hai ngày, không hiểu là có huyền cơ gì bên trong.
Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc là tại sao lại như vậy chứ?
- Ai dà, Dương sư huynh.
Tô Mộc thở dài vỗ vai Dương Khai, cẩn thận dùng từ, thật lâu mới nói:
- Nén bi thương, từ xưa đến nay rất nhiều sự việc “lạc hoa hữu ý, lưu
thủy vô tình”. Sư huynh, huynh phải nhìn thoáng ra một chút.
Dương Khai ngẩn ra, chợt có chút dở khóc dở cười, biết Tô Mộc e là đã hiểu
lầm mình nhưng cũng không giải thích nhiều mà chỉ hỏi:
- Tỷ ấy ở đâu?
Lần này may mà có nàng cứu viện ở thời khắc mấu chốt, nếu không chưa biết
chừng Dương Khai sẽ phải sử dụng Dương dịch để kích sát mấy đệ tử của
Chấp Pháp Đường. Nhưng đối diện với mấy người đó, hắn cũng không nắm
chắc phần thắng nên lúc đó mới không mạo hiểm động thủ. Nhưng nói sao đi nữa thì một khi đã đi đến bước đường đó thì sẽ không còn đường quay lại nữa.
- Sau khi thu xếp cho huynh ở đây thì tỷ ấy đã đi chợ Hắc Phong rồi.
Tô Mộc đáp.
- Lúc đi sư tỷ không nói gì?
Dương Khai hồ nghi. Vốn hắn nghĩ rằng Tô Nhan nhất định có điều gì đó muốn
nói với mình, dù sao lúc ấy cách làm của mình cũng là thiếu suy xét.
- Không có.
Tô Mộc chậm rãi lắc đầu.
Dương Khai trong lòng ngầm thán phục.
Cá tính vị sư tỷ này đúng là hào hiệp. Sự tình liên quan đến danh tiết của mình nhưng nàng lại không hề giải thích với bất kỳ ai. Cây ngay không
sợ chết đứng.
Nói chuyện một hồi, Tô Mộc mới rời đi.
Nằm ở trên giường, Dương Khai không nghĩ nhiều. Sự tình đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng không ích gì. Vừa may Tô Mộc mang tới khá nhiều đan dược,
cũng nên tự thử nghiệm một chút xem những phỏng đoán của mình hôm đó có
chính xác hay không.
Những đan dược này, một nửa là dùng để trị thương, một nửa dùng để tu luyện, tính giá trị tổng thể, tuyệt đối là xa xỉ.
Dương Khai bắt đầu uống vài viên đan dược trị thương, sau đó yên lặng vận
chuyển Chân Dương quyết. Thúc đẩy dược hiệu tan ra trong nội thể, cẩn
thận cảm thụ được những biến hóa trong cơ thể.
Chưa cần nói đến
dược hiệu của những loại đan dược này có tác dụng khá rõ rệt. Dược lực
tràn vào trong kinh mạch, không bao lâu đã làm dịu những chỗ bị thương,
làm cho những đau đớn giảm đi rõ rệt.
Tuy nhiên Dương Khai cũng
nhạy bén nhận ra được một phần dược lực của những đan dược này chảy một
vòng trong kinh mạch rồi tập trung tràn vào trong xương cốt của mình.
Nhận thấy điều này, lông mày Dương Khai nhíu lại như càng khẳng định được đoán định trong lòng.
Để nghiệm chứng xem điều này có chính xác hay không, cả ngày trời, Dương Khai liên tục sử dụng các loại đan dược.
Kết quả cuối cùng cho thấy Ngạo Cốt Kim Thân của mình quả nhiên có thể hấp
thu năng lượng khác, năng lượng không phải thuộc tính dương.
Từ
thời điểm đột phá Khai Nguyên cảnh mấy ngày trước, Dương Khai đã có suy
đoán này rồi, chẳng qua lúc đó không có cách nào để chứng thực.
Không ngờ Chân Dương quyết lại là một quyết pháp đặc thù mà hùng mạnh. Nó có
thể làm cho bản thân không ngừng ngưng đọng Dương dịch, lực sát thương
của Dương dịch trong chiến đấu cũng rất lớn. Nhưng quyết pháp hùng mạnh
này lại có một cản trở rõ rệt đó là hoàn cảnh tu luyện quá hà khắc.
Nhất định phải tu luyện trong hoàn cảnh Dương khí.
Vốn Dương Khai còn lo lắng việc tu luyện của mình sẽ bị ảnh hưởng vì hoàn
cảnh, nhưng hiện tại sự dung nạp của Ngạo Cốt Kim Thân lại làm cho hắn
tránh được những lo lắng về sau.
Lúc có Dương khí thì tu luyện
Chân Dương quyết, lúc không có Dương khí cũng không sao. Ngạo Cốt Kim
Thân không kén chọn, có thể tiếp nhận bất kỳ dạng năng lượng nào.
Dùng cả hai phương pháp, thực lực của mình sẽ không vì không có năng lượng thuộc tính dương mà dừng lại.
Những loại năng lượng không phải thuộc tính dương này bị Ngạo Cốt Kim Thân
hấp thu, đợi đến thời điểm mình chiến đấu nó vẫn có thể trả lại cho
mình, nâng cao năng lực chiến đấu của bản thân.
Dương Khai mơ hồ
cảm giác được giữa Ngạo Cốt Kim Thân và Chân Dương quyết có mối quan hệ
gì đó, nhưng rốt cuộc là loại quan hệ gì thì tạm thời không đoán ra
được.
Lúc tinh thần hồi phục lại, Dương Khai không khỏi giật mình.
Trong lúc vô giác, mình đã dùng hết năm lọ đan dược, mỗi lọ đan dược này đều
có mười viên, nói cách khác là trong một lúc mình đã nuốt tới năm mơi
viên. Cho dù những viên đan dược này chỉ là Phàm cấp, phẩm chất không
cao, nhưng người bình thường nếu ăn nhiều như vậy thì thân thể chắc chắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Nhưng bản thân mình bây giờ không có vấn đề gì mà còn cảm thấy thương thế đã tốt lên rất nhiều.
Trong bóng đêm, hai con mắt Dương Khai lóe lên ánh hào quang, nhìn chằm chằm
bảy tám lọ đan dược các loại còn lại bên mình, trong lòng nảy lên một ý
tưởng điên cuồng.
Ý tưởng này vừa dũng mãnh hiện ra thì không có cách nào áp chế nổi.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn quyết định đánh cược một lần.
Đưa tay cầm lấy một lọ đan dược, mở nắp ra, cũng không quản đây là trị
thương đan hay là tu luyện đan, dốc toàn bộ vào miệng rồi lại tiếp tục
lấy thêm lọ nữa đổ vào miệng.
Nuốt hết tất cả chỗ đan dược còn lại, lúc này Dương Khai vẫn chưa thỏa mãn liếm mép.
Nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này chỉ e là sẽ sợ tới mức
đái ra quần. Những đan dược này quả thực không phải độc dược nhưng cũng
không thể ăn như ăn đậu. Phải biết rằng thuốc ba phần là độc, có giới
hạn của nó, không thể vượt quá, chẳng những không có tác dụng với thân
thể mà ngược lại còn nguy hại đến sức khỏe, thậm chí còn ảnh hưởng đến
tu vi và căn cơ.
Nhưng trong thời gian ngắn ngủi đó Dương Khai đã nuốt một hơi hết bảy tám chục viên đan dược các loại.
Chậc chậc chậc chậc, Dương Khai cảm giác bụng mình căng phình, vô số cỗ dược lực yếu ớt ôn hòa giằng co hỗn tạp trong bụng. Không lâu sau tụ tập
thành một cỗ năng lượng làm người ta phải khiếp sợ.
Dương Khai đã sớm có chuẩn bị, khẩn trương vận chuyển Chân Dương quyết.
Cỗ năng lượng kia giống như một con giao long vừa mới chui đầu ra, sôi sục trong bụng. Dương Khai kêu lên một tiếng trầm đục, chỉ thấy cả khoang
bụng như bị xé nứt.
Tốc độ vận chuyển Chân Dương quyết đột nhiên
tăng nhanh hơn rất nhiều, phảng phất có lực hấp dẫn vô tận. Bảy tám mươi viên đan dược dung hòa ngưng tụ lại thành một cỗ năng lượng, bị cỗ hấp
lực này chậm rãi dung tiến vào kinh mạch.
Dương Khai không dám khinh suất, dụng tâm cảm thụ.
Năng lượng như cỗ giao long này toán loạn trong kinh mạch, không hợp với
Chân Dương nguyên khí. Giữa hai bên, mặc dù trộn lẫn với nhau nhưng căn
bản không thể dung hợp.
Không chỉ có vậy, hướng chảy của hai loại năng lượng này trong kinh mạch cũng không giống nhau.
Chân Dương nguyên khí chuyển động thuận chiều kim đồng hồ, còn cỗ năng lượng kia chuyển động ngược chiều kim đồng hồ, không ngừng va chạm nhau. Mỗi
lần giao phong, Chân Dương nguyên khí đốt cháy hết những chất có hại
trọng dược hiệu kia, chỉ lưu lại năng lượng tinh thuần.
Thân thể
Dương Khai lúc sáng lúc tối, da thịt trong phút chốc trở nên đỏ bừng.
Dưới lớp da thịt, mỗi đường kinh mạch đều như có trùng tử chui vào,
không ngừng phập phồng sôi sục, thoạt nhìn làm người ta thấy vô cùng sợ
hãi.
Thời gian trôi qua, tạp chất trong cỗ năng lượng khổng lồ
này đã bị tận trừ, từng giọt từng giọt rót vào trong xương cốt của mình. Giờ phút này, Ngạo Cốt Kim Thân như hóa thành con suối cạn, cắn nuốt
từng ngụm từng ngụm năng lượng rót vào.
Sau hồi đau nhức, cảm thụ của Dương Khai rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào, giống như trong cơ thể sinh
ra thêm đôi mắt, có thể nhìn thấy Chân Dương quyết luyện hóa những năng
lượng này như thế nào, cũng có thể nhìn thấy Ngạo Cốt Kim Thân tiếp nhận những năng lượng đã được luyện hóa này như thế nào. Từng chút từng chút một không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Mơ hồ cảm ngộ được điều gì đó.
Dương Khai hồi tưởng đến lúc sau khi mình có được Ngạo Cốt Kim Thân đã trải
qua vài lần chiến đấu. Lúc máu tươi phun trào, toàn thân đau đớn, dục
vọng hưng phấn khát máu của bản thân, cứ mỗi lần xuất hiện những cơn đau đớn và ý chí bất khuất thì thực lực của mình đều tăng lên một cách
nhanh chóng, đánh bại chém giết những đối thủ có thực lực tu vi cao hơn
mình.
Nhất là hai ngày trước lúc chiến đấu trong sâm ngục, ẩu đả
với năm đối thủ có thực lực vượt xa mình, từng màn một đều hiện ra rõ
nét.
Huyết dịch lại một lần nữa sôi trào, trong xương cốt vẫn
sinh ra cảm giác ấm áp quen thuộc. Năng lượng mà Ngạo Cốt Kim Thân cắn
nuốt hết đã trả lại cho mình, trong phút chốc nâng cao thực lực của
chính mình.
Vẫn chưa đủ. Dương Khai cảm thấy vẫn còn thiếu chút
gì đó thì bản thân mới có thể thực sự lĩnh ngộ được sự thần bí của Ngạo
Cốt Kim Thân.
Còn thiếu một trận chiến đấu thực sự.
Vừa
nghĩ tới đây Dương Khai liền nhảy từ trên giường xuống, thở hổn hển đẩy
cửa phòng, liếc nhìn xung quanh rồi lập tức đi tới cửa phòng đối diện,
đá bay cánh cửa.
Dương Khai đoán chừng Tô Mộc nằm ngủ ở đó, vì
không lâu trước đó nghe thấy bên phòng có chút động tĩnh. Hắn muốn tìm
ai đó để giao chiến, Tô Mộc chính là một sự lựa chọn.
Cửa phòng mở to, Dương Khai vừa nhìn thấy cái lưng trơn bóng, ý muốn khiêu chiến vừa thốt ra đã vội kìm lại.
Bên trong phòng này quả thực có người, chẳng qua không phải Tô Mộc như Dương Khai nghĩ, mà chính là Tô Nhan.