Bị Dương Khai nhắc nhở, Vu Oanh mới như tỉnh mộng, nàng cũng dứt khoát, trực tiếp cởi áo, không lâu sau đã lột sạch sẽ, chỉ mặc áo lót thiếp thân, cố tình chất vải lại cực mỏng, gần như trong suốt.
Dương Khai mặt đầy chỉ đen, không nhịn được nói: - Vu sư muội, ngươi đang làm gì vậy?
Vu Oanh nói: - Ta căn bản không phát hiện được dấu ấn ở đâu, chỉ mong là ở trên quần áo.
Dương Khai hết chỗ nói: - Ở trên vai cô, ngưng tụ tâm thần cảm ứng!
Tán Hồn Ấn này quả thật bí ẩn, nếu không phải Dương Khai có lực lượng thần hồn vượt qua người thường, sợ là đã khó nhận ra. Được Dương Khai chỉ điểm, Vu Oanh vội vàng tụ tập lực lượng thần thức kiểm tra chỗ vai.
Một lát sau, sắc mặt nàng vui vẻ, đã phát hiện được.
Không rõ nàng thi triển bí thuật gì, hai người chạy đi, Dương Khai có thể cảm nhận được Tán Hồn Ấn dần nhạt đi, cuối cùng biến mất.
Thẳng đến lúc này, Vu Oanh mới thở ra, lại mở nhẫn không gian lấy ra quần áo mặc vào.
Hiện tại không còn Tán Hồn Ấn, hai người chỉ cần chạy nhanh một chút, cắt đuôi được người Phạm Thiên Thánh Địa đằng sau là có thể an toàn.
Yên tâm rồi, Vu Oanh nói: - Chuyện vừa rồi còn phải cám ơn Phong sư huynh.
Dương Khai nhàn nhạt nói: - Không cần khách khí.
Có lẽ cảm nhận được hắn lạnh nhạt, sắc mặt Vu Oanh không khỏi ảm đạm, trong lòng nghĩ có phải Phong sư huynh vì chuyện vừa rồi mà giận chó đánh mèo lên mình, dù sao vừa rồi mình làm thật quá đáng, là ai thì cũng nổi giận.
Chạy nửa canh giờ, sắc mặt Vu Oanh tái nhợt, thở không ra hơi, bí thuật của nàng dù tốt, nhưng cũng tiêu hao không nhỏ, có thể chống đỡ được đến giờ đã không dễ dàng.
Dương Khai thấy tốc độ của nàng chậm lại, đành tế ra mộc thuyền của mình, nói: - Lên đi, ta dẫn cô đi cùng!
Vu Oanh gật đầu, trực tiếp nhảy lên mộc thuyền ngồi xuống, vừa dùng linh đan khôi phục, lấy ra la bàn truyền tin, không ngừng truyền tin vào, muốn liên lạc đệ tử Hoàng Tuyền Tông.
Thấy nàng như thế, trong lòng Dương Khai thầm mong chờ, ước gì Vu Oanh có thể liên lạc được Doãn Nhạc Sinh.
Người Phạm Thiên Thánh Địa có vẻ bị bỏ rơi, Dương Khai thả ra thần niệm, cũng không phát hiện khí tức của bọn họ.
Sau một ngày, ánh mắt Vu Oanh sáng ngời, khẽ hô: - Phong sư huynh, ta tìm được người bổn tông.
Dương Khai mừng rỡ, hỏi: - Là ai?
Vu Oanh nói: - Là Trọng sư huynh Trọng Chấn Vĩnh, không biết huynh có nghe qua chưa.
Không phải là Doãn Nhạc Sinh, Dương Khai không khỏi hơi thất vọng, nhưng vẫn nói: - Ta không biết tình huống Đông Vực, cũng chưa từng đi qua, cho nên chưa nghe qua đại danh Trọng sư huynh này.
Vu Oanh mỉm cười nói: - Trọng sư huynh thực lực xếp ba hạng đầu trong Đạo Nguyên Cảnh bổn tông, có huynh ấy bảo hộ, sẽ không cần sợ người Phạm Thiên Thánh Địa, chúng ta lập tức tìm huynh ấy.
- Được, cô chỉ hướng đi! Dương Khai gật đầu.
Tuy rằng Vu Oanh liên lạc không phải Doãn Nhạc Sinh, nhưng Dương Khai cảm thấy hẳn còn có thể dò hỏi Trọng Chấn Vĩnh tìm hiểu được tin tức Doãn Nhạc Sinh, nói không chừng Trọng Chấn Vĩnh này biết gì đó.
Sau đó, theo Vu Oanh chỉ dẫn, Dương Khai đổi hướng bay đi.
Hồi lâu sau, một bóng người đứng trên hư không xuất hiện, Dương Khai điều khiển mộc thuyền bay tới, còn chưa dừng hẳn, Vu Oanh nhảy lên hoan hô, yêu kiểu gọi to: - Trọng sư huynh!
- Vu sư muội. Trọng Chấn Vĩnh mỉm cười với Vu Oanh, ánh mắt xoay qya, nhàn nhạt liếc Dương Khai, nói: - Đây là Phong huynh mà Vu sư muội đã nói?
Hắn lập tức nói ra họ giả của Dương Khai, xem ra Vu Oanh đã sớm nói chuyện về Dương Khai cho hắn.
Vu Oanh gật đầu: - Phải! Trọng sư huynh, sư muội có thể đến đây bình yên, cũng là nhờ phúc của Phong sư huynh.
Trọng Chấn Vĩnh coi như anh tuấn tiêu sái, thần thái cũng ôn hòa, không làm giá gì, nghe vậy nhìn Dương Khai trên dưới, nói: - Nghe Vu sư muội nói ngươi cũng xuất thân Đại Hoang Tinh Vực giống Doãn sư đệ, còn là một Tinh Chủ?
Dương Khai khách khí chắp tay, nói: - Phong mỗ quả thật cùng đến từ Đại Hoang Tinh Vực như Doãn sư huynh, cũng là Tinh Chủ, nhiều năm không gặp Doãn sư huynh, thật là mong nhớ, cho nên mạo muội cùng Vu sư muội đi đến đây, xin Trọng sư huynh thứ lỗi.
Trọng Chấn Vĩnh cười to: - Không sao không sao, nếu ngươi có ý muốn gia nhập Hoàng Tuyền Tông chúng ta, nói không chừng sau này cũng là sư huynh đệ đồng môn, không cần khách khí như thế.
Vu Oanh nói:
- Trọng sư huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện, trước đó ta cùng Phong sư huynh bị Trường Hạo và Trường Hiền bên Phạm Thiên Thánh Địa truy đuổi, không biết lúc này bọn họ còn đuổi theo không, chúng ta vừa đi vừa nói.
- Trường Hạo, Trường Hiền! Trọng Chấn Vĩnh ánh mắt phát lạnh, lạnh lùng nói: - Bọn chúng dám đuổi theo muội? Là vì sao?
Vu Oanh ngượng ngùng nói: - Sư muội nhất thời lỡ tay, giết Đặng Dũng...
Trọng Chấn Vĩnh bực tức trừng nàng: - Hắn thoát dương mà chết chứ gì? Đã nói với muội bao nhiêu lần, không nên tăng lên thực lực như thế, rất dễ tổn hại căn cơ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn...
- Được rồi được rồi. Vu Oanh thấy Trọng Chấn Vĩnh lại vạch chuyện xấu của nàng ở trước mặt Dương Khai, vội cắt lời, nũng nịu nói: - Chúng ta đi nhanh lên, trước đó là nhờ Phong sư huynh mà muội mới bình yên, Phong sư huynh là ân nhân cứu mạng của muội mà.
- Vậy sau này muội phải đối xử tốt với người ta hơn.
Trọng Chấn Vĩnh mỉm cười.
Có lẽ vì Vu Oanh đã nói không ít chuyện của Dương Khai không, cho nên thái độ của Trọng Chấn Vĩnh đối với Dương Khai mới còn được, rõ ràng có ý kết giao.
Bị Ở Vu Oanh thúc đẩy, ba người liền lên đường.
Trọng Chấn Vĩnh có lẽ sớm có mục tiêu, không nói gì mà dẫn đường đằng trước, Dương Khai cùng Vu Oanh chỉ có đi theo sau.
Bay một hồi, Vu Oanh không nhịn được hỏi:
- Trọng sư huynh, chúng ta đang đi đâu?
- Đi tìm những người khác, hình như bọn họ phát hiện một chỗ thú vị.
- Chỗ thú vị? Vu Oanh ánh mắt sáng ngời, hỏi tiếp: - Chỗ nào thú vị?
- Đến nơi muội sẽ biết. Trọng Chấn Vĩnh giấu một chút, không nói rõ ràng.
Dương Khai thần sắc khẽ động: - Doãn sư huynh cũng đang ở bên kia?
Trọng Chấn Vĩnh nói: - Ta còn chưa rõ, cũng là nhận được đồng môn truyền tin, chuẩn bị chạy tới, không ngờ nửa đường nhận được Vu sư muội truyền tin, liền dừng lại chờ các người. Nói rồi, hắn liếc Dương Khai, mỉm cười nói: - Phong huynh và Doãn sư đệ có quan hệ rất tốt, tưởng nhớ hắn như vậy.
Trong lòng khẽ động, Dương Khai hiểu được mình biểu hiện quá gấp gáp, nhưng mặt không đổi sắc nói: - Trước kia còn ở Đại Hoang Tinh Vực, ta nhận không ít ơn huệ của Doãn sư huynh, vẫn không có cơ hội báo đáp, tự nhiên tưởng nhớ.
- Biết ơn báo đáp, Phong huynh đúng là người có tình nghĩa, Hoàng Tuyền Tông ta hoan nghênh người như ngươi. Trọng Chấn Vĩnh cười ha ha.
Dương Khai nói: - Có thể gia nhập Hoàng Tuyền Tông là vinh hạnh của Phong mỗ, không biết ngưỡng cửa quý tông cao cỡ nào.
Trọng Chấn Vĩnh vỗ vai Dương Khai: - Yên tâm, ngươi nhất định không thành vấn đề.
- Vậy nhờ may của Trọng sư huynh.
Ba người vừa nói chuyện vừa đi tới.
Chừng 2 ngày sau, một hành tinh đỏ sậm bỗng hiện ra.
Nhìn thấy hành tinh này, mặc kệ Trọng Chấn Vĩnh hay Vu Oanh, kể cả Dương Khai cũng bị chấn trụ.
Bởi vì từ khi mọi người vào Toái Tinh Hải tới nay, gặp hành tinh tu luyện nào cũng đều vỡ nát, chưa bao giờ nhìn thấy một hành tinh hoàn chỉnh. Nhưng hiện giờ, lại có một hành tinh xuất hiện trước mắt.
Kích thước hành tinh to lớn, nằm ngang giữa hư không, kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, nhìn qua giống một con mắt to đang lạnh lùng nhìn động tĩnh xung quanh, làm người ta không rét mà run, bỗng dưng sinh ra áp lực vô hình.
Không chỉ thế, hành tinh tu luyện này còn tỏa ra nhiệt lượng khủng bố, hư không xung quanh cũng xuất hiện vặn vẹo, những hố đen lớn nhỏ nhiều không đếm hết, ánh mắt nhìn vào những hố đen đó đều bị cắn nuốt.
- Trọng sư huynh... Vu Oanh sắc mặt trắng nhợt, nhích lại gần Trọng Chấn Vĩnh, hỏi: - Đây là chỗ thú vị mà huynh nói?
Trọng Chấn Vĩnh nhe răng cười nói: - Đúng thế!
Dương Khai sắc mặt khẽ động: - Lực lượng căn nguyên thật nồng nặc, hơn nữa... có vẻ không giống căn nguyên bình thường.
Trọng Chấn Vĩnh gật đầu: - Bởi vì nó là căn nguyên hệ hỏa, không phải là căn nguyên tinh tú, nếu võ giả tu luyện công pháp hay bí thuật hệ hỏa lấy được căn nguyên này, nhất định có thể một bước lên trời!
- Căn nguyên hệ hỏa! Dương Khai khẽ động, liền nhớ tới đối Lưu Viêm.
Thứ này có tác dụng lớn với Lưu Viêm! Chỉ là mấy ngày trước tách ra, hắn cũng chưa gặp lại Lưu Viêm, không biết nàng có cảm nhận được căn nguyên hệ hỏa nơi này.
Nhưng nàng còn dẫn theo Trương Nhược Tích, hành tinh tu luyện có vẻ nguy cơ trùng trùng, cho dù Lưu Viêm cảm ứng được căn nguyên hệ hỏa này, cũng chưa chắc dẫn Trương Nhược Tích đi vào, dù sao thực lực Trương Nhược Tích còn quá thấp.
Nếu là mình, có thể đi tìm căn nguyên hệ hỏa, để dành nó cho Lưu Viêm.
Dương Khai thầm quyết định, cũng có hứng thú với hành tinh quỷ dị này.
Trong khi hắn thất thần, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ, lập tức có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh tới.
Hắn biến sắc, đối diện có một quỷ trảo đánh về phía ngực mình.
Hắn đã thấy qua quỷ trảo này, chính là Vu Oanh thi triển khi đại chiến với Quan Khải, xem như dấu hiệu của Hoàng Tuyền Tông.
Nháy mắt, Dương Khai liền hiểu là ai đánh lén mình.
Khoảng cách quá gần, đối phương đánh lén không có dấu hiệu, nếu là người thường thì nhất định bó tay, nhưng Dương Khai có lực lượng không gian, làm sao dễ dàng trúng chiêu như thế.
Ngay lúc mấu chốt, hắn trực tiếp thi triển ra bí thuật Hư Vô, thân thể trở nên hư ảo.
Quỷ trảo trắng trực tiếp xuyên qua người Dương Khai, đánh vào hư không, nhanh chóng biến mất.
Thân thể Dương Khai ngưng tụ lại, thần sắc lạnh lùng nhìn Trọng Chấn Vĩnh, trong mắt một mảnh lạnh băng.