Long Cốt Kiếm trong tay Dương Khai, uy áp nồng đậm như thực chất truyền ra từ thân kiếm, giống như một tòa cao vạn trượng, đè lên trên thân hai người lão giả Hỏa Diệu Tông, khiến sắc mặt bọn họ trở nên khó coi.
Bên tai mơ hồ còn có thể nghe được tiếng rồng gầm thét.
- Từng người từng người, nhanh xử lý bọn họ, ta ở phía trước chờ các ngươi.
Dương Khai thuận miệng nói một câu, phất tay phóng ra Thạch Khổi và con chim lửa khí linh.
Ngay sau đó hắn cũng không liếc nhìn hai lão giả một cái, cất bước tiến thẳng về phía trước.
Chân bước ra một bước, dường như vượt qua trở cách không gian, bóng người biến mất, lúc xuất hiện đã đến giữa sườn núi.
- To gan! Lão giả cao gầy kia sắc mặt tái xanh, thái độ không nhìn thấy của Dương Khai kia khiến hắn trào lửa giận, thân hình du động liền muốn truy đuổi theo.
Nhưng hắn vừa hành động, liền có một côn ảnh đen như mực nghênh diện đánh úp lại, côn ảnh kia thế lực nặng, như mấy trăm nghìn cân nện xuống, đến không khí đều bị đập nổ ùng ùng.
Thanh âm chói tai khiến màng nhĩ lão giả bị đâm đau.
Lão giả cao gầy sắc mặt sầm xuống, vội vàng giơ tay lên cản, ngọn lửa trên cánh tay thiêu đốt hừng hực.
Ầm
Ngọn lửa bị dập tắt, lão giả cao gầy cả người như bị sấm đánh, thân hình bay xa mấy chục trượng, khó khăn lắm mới ổn định, sắc mặt hơi trắng nhợt, bên khóe miệng rịn ra chút máu tươi.
Một chưởng, hắn liền bị thương một chút.
Không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trước, lão giả cao gầy chỉ nhìn thấy một con rối bằng đá cao không đến ba thước đang đứng ở nơi đó, trên vai khiêng một trường côn đen như mực, con ngươi đen như hạt đậu tràn đầy thần vận khó có thể diễn tả, đang chăm chú nhìn mình như nhìn như nhìn con mồi.
Bên kia, truyền ra tiếng chim hót lanh lảnh, lão giả da màu đỏ sậm đã đứng cùng với con chim lửa thành một nhóm, trong bầu trời, bóng dáng một người một chim quấn lấy nhau, lực lượng hỏa diễm bắn ra tung tóe khắp hư không, xem ra cực kì náo nhiệt.
- Đây là những thứ quỷ gì? Lão giả cao gầy ngây dại.
Hiện diện của con chim lửa chiến đấu cùng bạn mình kia, hắn mơ hồ có thể nhận ra là một loại khí linh, nhưng con rối bằng đá phía trước mình kia là thứ đồ chơi gì?
Trong cơ thể nó không có chút dao động năng lượng nào.
Nhưng chỉ dựa vào lực lượng khí phách điên cuồng lại có thể khiến mình vô cùng kiêng sợ.
- Gào, gào gào Con rối đá bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu lớn, một tay không ngừng đấm mạnh vào trước ngực mình, truyền ra âm thanh tùng tùng, giống như tiếng trống trận dày đặc, rung động tâm linh.
Kèm theo tiếng vang kia truyền ra, mắt thường có thể thấy được tốc độ lớn lên rất nhanh của con rối thân cao không đủ ba thước kia, trực tiếp biến thành cự nhân đá thân cao 5 trượng!
Trường côn đen nhánh trên vai kia cũng dài ra theo biến hóa hình thể của nó.
Có một tầng tia sáng nóng rực đỏ sậm chảy ra từ bên ngoài thân nó, bề mặt con rối đá, trong nháy mắt giống như khoác một áo giáp dung nham!
Năng lượng kinh khủng áo giáp màu đỏ lửa phát ra khiến tâm trạng lão giả bất an.
Ngay sau đó, hai đầu gối của cự nhân thân dung nham hơi cong một chút, thân thể khổng lồ giống như mũi tên rời cung bắn ra, đất rung động mạnh, mặt đất trong chớp mắt xuất hiện một hố lớn.
Trước mắt hoa lên, lão giả cao gầy bất ngờ phát hiện, cự nhân dung nham kia sau khi biến thân đã bổ nhào xuống đỉnh đầu mình, lực như lôi đình của trường côn to lớn đen như mực kia quét về phía mình, đến không gian cũng bị quét rách thành một vệt.
Nhận ra uy năng kinh khủng tích chứa trong đòn này, lão giả cao gầy hoảng sợ hét to, căn bản không dám coi khinh mà nghênh đón, vội vàng thi triển thân pháp tránh né.
Nhưng hắn né nhanh thì công kích đến càng nhanh.
Chỉ là uy còn sót lại quét qua người khiến hắn tê dại, thánh nguyên gần như đều vận chuyển mất linh.
Không thể nào ngăn cản! Không cách nào ngăn cản!
Con ngươi lão giả cao gầy run rẩy kịch liệt, trong nháy mắt liền ý thức được chênh lệch của mình và cự nhân dung nham này.
Suy nghĩ trong đầu chưa kịp chuyển tiếp, cự côn đen nhánh kia với tư thế như đỉnh núi thái sơn đè xuống lại một lần nữa từ bên trên đánh xuống.
Lão giả cao gầy mi mắt co chặt lại, đồng tử trở nên nhỏ như mũi kim, liều mạng thúc giục toàn bộ thánh nguyên bản thân, trong miệng kêu lớn, tế ra một khiên bí bảo, bảo vệ phía trên đỉnh đầu của mình.
Rầm rầm
Cự côn đập xuống, tia sáng chớp nổ trên khiên bí bảo, chỉ trong nháy mắt biến thành vô số mảnh vỡ, bắn ra bốn phương tám hướng.
Lực lượng cực mạnh đủ để khai thiên lập địa giáng xuống người lão giả cao gầy, trực tiếp khiến nửa thân hắn trở thành phấn vụn, miệng vết thương một mảnh máu thịt bầy nhầy, có thể thấy rõ nội tạng nhuyễn động.
Mặc dù vết thương như vậy, lão giả nhất thời vẫn chưa chết, nếu như có đủ linh đan dược diệu tốt, có lẽ còn có thể chữa trị thân thể hắn.
Nhưng sợ hãi trào ra từ sâu trong lòng lại làm cho hắn trở nên không còn ý chí chiến đấu nữa.
Hắn kinh ngạc nhìn cự côn đen như mực quét ngang qua, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đang lóe lên.
Con bà nó, rốt cuộc là thứ quỷ dị gì
Giây phút cuối cùng, cảnh tượng cuối cùng hắn nhìn thấy, là đồng bạn kia bị con chim lửa một ngụm cắn nuốt, hét thảm không ngừng!
Cự côn quét qua, thịt nát bay ra, cả thế giới thanh tịnh.
Có Lôi Hỏa bắn ra từ tàn thi lão giả gầy sau khi chết, khí linh con chim lửa hé miệng, giống như cá voi hút nước, đã đem Lôi Hỏa kia hút vào trong bụng, trong miệng phát ra tiếng kêu thỏa mãn.
Đỉnh núi hỏa sơn, Dương Khai đứng sừng sững ở giữa không trung, từ trên tiếp tục quan sát miệng núi lửa dữ tợn kia, ánh mắt có thể thấy rõ bên trong bắt đầu có dung nham đỏ thẫm trào lên nhào lộn.
Đỉnh ngọn núi này cực nóng, dù là Phản Hư Cảnh cũng khó mà chịu được, võ giả Phản Hư Cảnh đến chỗ này, trong khoảnh khắc cũng sẽ bị đốt cháy đến chết.
Chim lửa khí linh bay đến bên cạnh Dương Khai, Thạch Khổi lần nữa biến thành dáng vẻ vô hại, khiêng Hám Thiên Trụ, ngồi trên người con chim lửa khí linh.
- Nhanh vậy, các ngươi cũng hơi chút bạo lực đấy.
Dương Khai toét miệng cười.
Thạch Khổi gãi gãi đầu, dáng vẻ không biết có phải đã làm sai gì không, con chim khí linh lại sung sướng kêu lên một tiếng.
- Tiểu Tiểu về trước nhé.
Dương Khai đưa tay vẫy một cái, thu hồi Thạch Khổi, chỉ để lại con chim lửa khí linh.
Con chim lửa quanh quẩn bên cạnh Dương Khai, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng kêu lanh lảnh, có chút dồn dập, dường như dáng vẻ vô cùng hưng phấn, mấy lần nó đều muốn xông thẳng vào trong miệng núi lửa.
Theo tiếng kêu của nó, bên trong núi lửa truyền ra tiếng vang tùng tùng, giống như đáp trả lại tiếng khiêu khích của con chim lửa, không yếu thế chút nào.
- Ngươi cũng cảm nhận được rồi chứ.
Dương Khai hí mắt nhìn miệng núi lửa, toét miệng cười.
Con chim lửa vội vàng đáp lại.
- Là đối thủ của nó chứ? Dương Khai lại hỏi.
Con chim lửa trầm mặc một hồi, ngay sau đó truyền ra tiếng kêu lảnh lót.
- Được, một khi đã như vậy, ta đây liền giương mắt chờ mong.
Nhưng ngươi quyết định thực sự muốn làm như vậy, thì phải đánh đến cùng, không thành công thì thành nhân!
Con chim lửa lần nữa lại kêu lảnh lót đáp lại.
- Ta hiểu được ý của ngươi, vậychúc ngươi may mắn.
Dương Khai biểu hiên ngưng trọng gật gật đầu, ngay sau đó vung tay lên, một lò luyện khí lớn xuất hiện.
Đây là lò luyện khí sinh ra con chim lửa, là Dương Khai mang ra từ địa phế hỏa mạch tầng thứ năm Lưu Viêm Sa Địa.
Là vật dẫn con chim lửa!
Lò luyện khí nếu là bị hủy hoại, con chim lửa cũng diệt vong theo, không có chút huyền niệm nào.
Từ khi có được con chim lửa tới nay, Dương Khai cơ bản chưa từng dùng qua lò luyện khí này, thứ nhất là vì suy tính an toàn của con chim lửa khí linh, thứ hai cũng là không cần sử dụng đến.
Nhưng lần này, lò luyện khí lại không thể không xuất động.
Có vật dẫn này, thực lực của con chim lửa khí linh có thể phát huy có thể tăng lên ít nhất hai phần.
Lò luyện khí vừa xuất hiện, con chim lửa liền mở to miệng, nuốt nó vào trong bụng.
Dương Khai nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở mắt ra, mắt trái đã biến thành kim quang.
Diệt Thế Ma Nhãn!
Màu vàng kia thụ thẳng vào con ngươi như tích chưa uy nghiêm vô tận, khiến người khác không rét mà run.
Hắn quan sát phía dưới, những thứ trước đó không thể nhìn thấy hoàn toàn, giờ này tất cả đều hiện ra dưới mi mắt.
Diệt Thế Ma Nhãn có công hiệu nhìn xuyên thấu được tất cả, lúc này dưới sự trợ giúp của Ma Nhãn, Dương Khai lập tức phát hiện trận pháp to lớn phong tỏa ở miệng núi lửa.
Từng đạo năng lượng tinh thuần giống như gông xiềng, hiện hình bát giác, khóa toàn bộ miệng núi lửa lại.
Trận pháp này chẳng những phong tỏa năng lượng đang cuộn trào bên trong núi lửa, cũng phong tỏa tự do của sinh linh trong ngọn núi lửa kia.
Dương Khai cẩn thận quan sát, trong chốc lát, trong mắt hắn bắn ra tinh quang, Long Cốt Kiếm trên tay khẽ giơ lên, thánh nguyên rót vào trong thân kiếm.
Tiếng rồng gầm rung trời.
- Đi! Dương Khai ném mạnh Long Cốt Kiếm ra ngoài.
Tia sáng màu xanh biếc chói mắt, Long Cốt Kiếm biến thành cự long xanh biếc, lắc đầu vẫy đuôi đánh vào một nơi trong hư không.
Trận pháp bát giác phong tỏa miệng núi lửa kia hơi chấn động một chút, bỗng nhiên nứt ra lỗ hổng.
Khí tức nóng rực khiến người khó có thể chịu đựng được từ lỗ hổng này lập tức trào ra, gần như đốt cháy thiên địa.
- Vào! Miệng Dương Khai quát lớn.
Khí linh con chim lửa hóa thành một đạo lưu quang, theo lỗ hổng kia vọt vào trong, Dương Khai theo sát phía sau.
Trận pháp bát giác hơi chao đảo một cái, lại khôi phục nguyên trạng, tiếp tục phong tỏa miệng núi lửa to lớn.
Mà ở trong trận pháp, mặt Dương Khai hơi biến sắc, vội vàng vận chuyển thánh nguyên, ngăn cản cảm giác nóng rực ở tất cả mọi phía kia.
Con chim lửa đã bay về phía miệng núi lửa.
Phóng mắt nhìn tới, dung nham nhào lộn bên trong núi lửa kia, trong màu dung nham đỏ thẫm, mơ hồ còn có chút điện mang màu lam như rắn bạc qua lại, bị khí linh con chim lửa kích thích, một khí tức khiến người kinh sợ đang dần dần sống lại, dường như có một cự long chìm trong giấc ngủ đang thức tỉnh.
Con chim lửa khí linh vọt vào trong dung nham biến mất không thấy.
Một lát sau, một cỗ chí lực kinh người bỗng nhiên bộc phát ra, truyền ra tin niệm khiến vạn vật sinh linh đều phải thần phục.
- Con chim lửa nhỏ bé cũng dám khiêu khiến với oai nghiêm của ta, như con kiến không biết sống chết, run sợ trước cường đại của ta rồi chứ!
Thân thể Dương Khai ầm ầm chấn động, ánh mắt kinh dị nhìn xuống phía dưới, giống như có thể xuyên thủng lớp dung nham thật dày kia, nhìn thẳng xuống nơi sâu trong lòng đất.
Lời đồn đại quả nhiên không sai, Càn Thiên Lôi Viêm của Hỏa Diệu Tông này quả thật đã sinh ra linh trí.
Hơn nữalinh trí cũng không thấp, rõ ràng và hoàn thiện hơn con chim lửa.
Nó đã có thể truyền đạt rõ ý của mình, mà con chim lửa hiển nhiên không có năng lực này.
Con chim lửa ở vào tình cảnh không chịu nổi rồi, Dương Khai bỗng nhiên lo lắng.
Trước khi tới nơi này, hắn không nghĩ tới Càn Thiên Lôi Viêm đã tiến hóa đến trình độ này, hắn nghĩ Càn Thiên Lôi Viêm cũng gần như com chim lửa, nhưng bây giờ xem ra, Càn Thiên Lôi Viêm tuyệt đối cao hơn con chim lửa một bậc.
Dưới miệng núi lửa, truyền đến ý chí chiến đấu kinh người, đó là tranh đấu giữa con chim lửa và Càn Thiên Lôi Viêm, ý cảnh tràn ngập ra khiến linh khí thiên địa của cả Hỏa Diệu Tông đều hỗn loạn.