Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2372: Chương 2372: Chém dưa thái rau




Lăng Âm Cầm lập tức ngây người, bởi vì không biết bao nhiêu năm trước, cũng từng có một nam nhân nói ra như vậy. Mặc dù qua đã nhiều năm trôi qua, nhưng gương mặt, nụ cười của người nam nhân đó mọi lúc mọi nơi nàng đều khắc trong tâm khảm, giờ phút này, hình bóng kia cùng người gọi là Dương Khai trước mắt này đang từ từ chồng lên nhau, khiến nàng trong khoảnh khắc trở nên thất thần.

- Nói rất đúng, nhưng điều đó không có chút ý nghĩa nào. Dương Nhạc Thủy cười lạnh nói tiếp: - Bổn tọa muốn nhìn thử xem, ở trước mắt ta ngươi làm sao để đương đầu!

- Sư muội ta là do ngươi đánh? Dương Khai lạnh lùng nhìn lại.

- Không sai. Dương Nhạc Thủy khinh miệt nhìn Dương Khai: - Dám ở bổn tọa trước mặt càn rỡ, đánh nàng một bạt xem như là nhẹ tay rồi, nếu các ngươi...

Hắn còn chứt dứt lời dọa dẫm, Dương Khai trước mắt bỗng nhiên biến mất.

Ngay sau đó, mắt hắn hoa lên một cái, đã thấy Dương Khai xuất quỷ nhập thần hiện ra trước mặt cách hắn nửa xích, vung bàn tay vỗ tới.

Dương Nhạc Thủy giật mình, theo bản năng hạ thấp người xuống, định né khỏi một kích này. Nhưng tốc độ Dương Khai cực nhanh, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, hắn mới có động tác, một tát này đã hung hăng vỗ lên mặt hắn.

Bốp...

Cả người Dương Nhạc Thủy bị tát bay ra ngoài, xoay mòng mòng giữa không trung, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi kèm theo mấy mấy chiếc răng, ngay sau đó rơi xuống lăn lông lốc dưới đất.

Yên tĩnh, cả boong tàu trở nên yên tĩnh như chết.

Đám người Tiêu Dật tận mắt nhìn thấy một màn này, cơ chân cũng đều muốn co rút lại. Lăng Âm Cầm cũng hết sức hoảng sợ, tuy nàng chưa từng tiếp xúc qua với Dương Khai, nhưng dựa vào trực giác của mình, nàng cảm thấy Dương Khai cũng không phải hạng người nóng tính lỗ mãng, mà ngược lại cũng coi như lễ phép. Song khiến nàng không ngờ tới chính là, Dương Khai lại trực tiếp ra tay với Dương Nhạc Thủy, hơn nữa vừa ra tay đã tát thẳng vào mặt!

Giờ biết làm thế nào cho phải đây?

Vốn nàng còn trông cậy vào khả năng hao tài tiêu tai, nhưng hiện tại xem ra, đây chỉ là suy nghĩ một chiều của nàng mà thôi.

Không đúng... Dương Khai đột phá thất bại, lại tự chém đi tu vi của bản thân, lẽ ra khí tức phải hư nhược, thực lực vô cùng suy yếu mới đúng chứ? Nhưng vì sao một võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh như Dương Nhạc Thủy, mặc dù là bị đánh lén, lại không thể tránh khỏi một kích kia của hắn?

Vừa rồi nhìn Dương Khai động thủ, nào có chút dấu hiệu gì gọi là khí tức hư nhược, thực lực suy yếu chứ? Dao động nguyên lực kia rõ ràng chính là lực lượng của Đạo Nguyên tam tầng cảnh mà.

Rốt cuộc chuyện là chuyện gì xảy ra với hắn chứ? Lăng Âm Cầm cảm thấy hồ đồ.

Nguyên một đám người Huyền Vân Các cũng ngẩn cả người, ở Tịch Hư Hải, thậm chí trên khắp Thông Thiên Đảo này, cho tới bây giờ đều chỉ có bọn họ diễu võ dương oai, chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ bị người khác tát vào mặt như vậy? Hơn nữa người bị ăn tát lại còn là phó các chủ nhà mình! Lập tức những này choáng váng hết cả đầu óc, ngây người tại chỗ.

- Ngươi... ngươi lại dám đánh ta? Dương Nhạc Thủy lồm cồm bò dậy, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, nhổ ra một ngụm máu loãng trong miệng, rồi hung tợn nhìn Dương Khai quát: - Ngươi có biết bổn tọa là ai không, lại dám đánh ta sao?

Dương Khai lanh lùng nói: - Dám ở trước mặt bổn thiếu càn rỡ, đánh ngươi một bạt coi như là nhẹ tay rồi, nếu còn dám lắm mồm, sẽ lấy luôn mạng chó của ngươi!

Dương Nhạc Thủy ngẩn ra, ngay sau đó giận quá hóa cười, dữ tợn quát lên: - Giết! Giết cho ta, ta muốn nam nhân trên thuyền này đều phải chết hết, ta muốn nữ nhân trên thuyền này sống không bằng chết!

Hắn thật sự đã bị Dương Khai kích động, hoàn toàn trở nên cuồng bạo, sắc mặt vô cùng oán độc.

Lăng Âm Cầm nghe vậy sắc mặt đại biến, vội vàng hô: - Dương phó các chủ, xin nương tình nhẹ tay.

Mười mấy thuyền viên trên thuyền, chỉ có một nửa là Đạo Nguyên Cảnh, còn dư lại một nửa mới chỉ là Hư Vương Cảnh, trong khi đám người Huyền Vân Các kia tối thiểu cũng có 30 tên, Đạo Nguyên Cảnh chừng hơn 20 tên. Đội hình mạnh mẽ như vậy bất kể thế nào đều không phải là lực lượng mà đám người của mình có thể đánh thắng, nếu thật sự giao đấu, nhóm người mình nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Nàng thân là đại tỷ đầu lĩnh, dĩ nhiên nàng phải suy tính cho thuyền viên của mình.

Dương Nhạc Thủy gằn giọng nói: - Bây giờ nói gì cũng đã chậm rồi! Lăng Âm Cầm, bổn tọa sẽ đích thân xử lý ngươi, bắt ngươi cởi hết trang phục, treo trên cửa Thông Thiên Thành!

Hắn căm hận Dương Khai, hận luôn cả sang Lăng Âm Cầm. Thân là một nữ võ giả, bị cởi hết trang phục, treo trên cửa thành cho người ta vây xem, tuyệt đối là vũ nhục cực lớn. Lăng Âm Cầm nghe vậy, trái tim lập tức chìm xuống vực thẳm.

Rào rào rào...

Đám võ giả Huyền Vân Các như ong vỡ tổ vọt tới, vẻ mặt mỗi tên đều dữ tợn đáng sợ, hiển nhiên là không có ý định chừa đường sống cho đám người Lăng Âm Cầm.

Thấy tình hình như vậy, Lăng Âm Cầm cũng biết rằng chuyện này đã không thể vãn hồi, liền nghiến răng quát: - Nghênh chiến!

Đám người Tiêu Dật trở nên nghiêm trọng, vội vàng thúc giục nguyên lực, phóng ra bí bảo.

Một bóng người chợt nhoáng lên, xuất hiện trước mặt đám người Tiêu Dật, thì ra Dương Khai trở về đối diện với đám người đang lao tới, sóng khí cuồng bạo quét thẳng vào mặt hắn.

- Sư huynh cẩn thận! Lưu Tiêm Vân đang lấy ra bí bảo của bản thân, thấy vậy khẽ kêu lên một tiếng.

- Tự lo bản thân cho tốt. Nói rồi, Dương Khai lắc cổ tay một cái, trên tay hắn chợt xuất hiện một thanh trường kiếm.

- Chém đứt tứ chi của hắn, phế bỏ tu vi của hắn, ta muốn cho hắn biết đắc tội bổn tọa sẽ nhận được kết cục gì! Con ngươi Dương Nhạc Thủy đỏ bừng nhìn Dương Khai, rồi quát lên ra lệnh cho đám thủ hạ của mình.

Hắn thật sự đã bị chọc điên, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám không vâng lời hắn, chứ đừng nói chi trước mắt bao nhiêu người lại bị tát vào mặt như vậy, Dương Khai chính là người thứ nhất. Nỗi hận của hắn đối với Dương Khai, quả thực tát hết nước Tịch Hư Hải cũng không rửa sạch được, không hành hạ hắn một phen sao có thể xua tan được nỗi hận trong lòng hắn chứ?

Dương Khai vẫn tỏ ra lạnh nhạt, đối mặt với mấy chục võ giả như lang như hổ đánh tới, hắn chỉ khẽ vung trường kiếm lên, chỉ trong chớp mắt, kiếm khí thông thiên đã tràn ngập khắp không gian.

- Bách Vạn Kiếm Mang, Trục Nguyệt Thôn Lang!

Bách Vạn Kiếm quét ra, bóng kiếm như mưa lũ điên cuồng bắn tới, khí thế như cơn đại hồng thủy, xé nát trời cao.

Rầm rầm uỳnh...

Đám võ giả Huyền Vân Các xông lên đầu tiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên kinh hãi phát hiện bí bảo phòng ngự cùng nguyên lực hộ thân của mình đã dễ dàng địa phá hủy, ngay sau đó toàn thân tê rần, bất tỉnh nhân sự.

Bịch bịch bịch...

Trên boong tàu, mùi máu tanh phóng lên cao, bảy tám tên võ giả đi đầu bị chém đứt như thể người ta chém dưa thái rau vậy, đồng loạt ngã xuống, máu tươi nội tạng chảy đầy đất. Một loạt võ giả phía sau cũng bị thương không nhẹ, ngã la liệt xuống đất, không ngừng hét thảm.

Những tên võ giả Huyền Vân Các còn lại thấy biến cố như vậy, tất cả đều dừng bước, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn Dương Khai, ánh mắt tràn đầy vẻ run sợ.

- Đế vận... Đế Bảo? Dương Nhạc Thủy một tay ôm má, đang chuẩn bị xem trò vui đột nhiên hoảng hốt la lên thất thanh, ánh mắt như sói đói dán chặt lên Bách Vạn Kiếm của Dương Khai, tỏ ra vô cùng tham lam.

Dương Khai vừa ra tay, hắn đã cảm nhận được khí vận của Bách Vạn Kiếm, đây đúng là một kiện Đế Bảo rồi, một kiện Đế Bảo thứ thiệt! Nếu như có thể chiếm được, chắc gì hắn đã không thể dựa vào uy năng Đế Bảo, tìm hiểu huyền bí Đế Tôn Cảnh chứ?

Tiểu tử này có lai lịch gì, tại sao trên tay lại có Đế Bảo?

Đám người Lăng Âm Cầm cũng đang trợn tròn mắt nhìn lại.

Bọn họ vốn tưởng rằng lần này chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều chết, quyết tâm trước khi chết kéo theo mấy tên đệm lưng. Nhưng địch nhân còn chưa kịp vọt tới trước mặt bọn họ, mười mấy tên đã ngã xuống.

Mà hết thảy chuyện này, đều xuất phát từ một chiêu của Dương Khai phát ra!

Đây là tình huống gì chứ?

Lăng Âm Cầm cũng chấn động toàn thân, đôi mắt đẹp mờ mịt nhìn bóng lưng Dương Khai, thầm nghĩ người này không phải đã đột phá thất bại, tự chặt đứt tu vi rồi sao? Như thế nào còn có thể phát huy ra lực lượng cường đại như vậy chứ? Một kích vừa rồi chẳng lẽ là uy lực của Đế Bảo?

Đúng, tuyệt đối là lực lượng của Đế Bảo, nếu không với tình huống hiện tại của Dương Khai, hoàn toàn không có khả năng làm được đến mức độ này. Nàng sớm đã nghe nói Đế Bảo có uy lực cực mạnh, hiện tại xem ra hoàn toàn chính xác, chỉ có điều Dương Khai dùng chút lực lượng còn sót lại của mình để phát động Đế Bảo, tác dụng phụ chắc chắn cũng cực mạnh, vô cùng có khả năng chính là vốn cuối của hắn, căn bản không thể phát ra được kích thứ hai nữa.

- Còn đứng ngây đó làm gì, hắn vừa mới đột phá thất bại, căn bản không có bao nhiêu lực lượng, sau một kích vừa nãy đã nỏ mạnh hết đà, các ngươi còn chần chờ cái gì! Dương Nhạc Thủy hiển nhiên cùng có cùng suy nghĩ với Lăng Âm Cầm, thấy các võ giả dưới trướng đều bị dọa cho sợ vỡ mật, sợ rèn sắt không thành thép lập tức quát lên, thúc giục bọn chúng mau mau ra tay.

Vừa nghe hắn nói như vậy, những võ giả Huyền Vân Các còn lại

như vừa tỉnh mộng, dẹp sự khiếp đảm và kiêng kỵ sang một bên, lộ ra vẻ mặt hung dữ.

Dương Khai cười gằn, hai tay liên tục huy động, bắn ra hai vòng Nguyệt Nhận vô cùng lớn, tựa như hai bánh xe đen như mực lao thẳng tới đám người đối diện.

Ngay sau đó, những tiếng hét thảm chợt vang lên đến tận mây xanh, nơi Nguyệt Nhận đi qua thế như chẻ tre, căn bản không có võ giả nào có thể ngăn cản, chỉ hơi chạm đến liền bị cắt thành hai nửa, phơi thây tại chỗ.

- Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không đường ngươi lại tới! Hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi nữa. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, hai tay tiếp tục huy động, một vòng lại một vòng Nguyệt Nhận gào thét tuôn đi, chỉ trong khoảnh khắc, đám võ giả Huyền Vân Các liền kêu cha gọi mẹ.

Một đám rác rưởi chỉ có tu vi Đạo Nguyên nhất, lưỡng tầng cảnh và Hư Vương Cảnh, dựa vào thủ đoạn hiện tại của Dương Khai thật đúng là không coi vào đâu.

Chỉ trong vòng ba hơi thở, hơn 30 võ giả Huyền Vân Các đều nằm la liệt trên boong thuyền, sinh cơ mất hết, chỉ còn lại có 5,6 tên.

- Chạy mau! Cũng không biết ai thét lên, rồi hắn liền phi thân bay ra biển, hoàn toàn bị thủ đoạn máu tanh của Dương Khai dọa cho vỡ mật, nào dám ở lại dây dưa nữa chứ?

Những người khác thấy vậy, dĩ nhiên cũng đều vô tâm ham chiến, vội vã bay vọt ra ngoài.

Lăng Âm Cầm biến sắc, khẽ quát lên: Hai người một tổ truy kích, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng trốn thoát!

Trận chiến đấu này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy mấy tên còn dư lại vội vã chạy chối chết, nàng sao có thể ngồi yên không quản chứ? Một khi để mấy tên này trốn thoát, truyền tin tức về Thông Thiên Đảo, thì Huyền Vân Các chủ nhất định sẽ không bỏ qua.

Đây chính là một vị cường giả Đế Tôn Cảnh, một khi muốn tìm bọn họ phiền toái, ai cũng không chống đỡ nổi.

Đám người Tiêu Dật khiến dĩ nhiên cũng vội vàng đuổi theo truy sát.

Trên boong tàu, gió biển gào thét, mùi máu tươi tràn ngập khiến người ta buồn nôn, tràng cảnh tựa như quỷ vực vậy, nhìn thấy mà giật mình.

Dương Nhạc Thủy chết đứng, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn chằm chằm Dương Khai, trăm triệu lần không nghĩ ra, vì sao tiểu tử này đột phá thất bại còn có sức chiến đấu cường đại như vậy, hơn 30 tên thủ hạ trong tay hắn vậy mà không chống nổi 10 hơi thở công đã chết hầu như không còn, trong chớp mắt chỉ còn lại có trơ trọi mình hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.