- Không sai, nơi này là thức hải của ta. Một âm thanh từ bên trong bỗng truyền ra.
Dương Khai quay đầu lại nhìn, bất ngờ gặp được Dương Viêm đang xếp bằng ngồi giữa không trung, hai tay kết một cái ấn kỳ lạ, tướng mạo trang nghiêm, xung quanh không ngừng tỏa ra hào quang màu ngọc bích huyền ảo, tường hòa, nhìn qua hết sức thần thánh.
Nhìn dáng vẻ nàng đang cười tủm tỉm nhìn hắn, so với Dương Viêm trong trí nhớ của hắn không khác biệt chút nào.
- Là ngươi hay là nàng? Dương Khai cau mày, không dám xác định nói.
Dương Viêm hé môi nói: - Có gì khác nhau sao?
Dương Khai nhún vai nói: - Đối với ngươi mà nói thì không có gì khác nhau, nhưng với ta mà nói thì lại khác, ta cũng không muốn ở chỗ này bị nàng chém chết dưới cơn nóng giận đâu, ngươi chính là Tinh Không Đại Đế!
- Ta chính là Tinh Không Đại Đế!
Dương Viêm hừ lạnh nói.
- Bỏ đi, nhìn điệu bộ thì cô nương chính là Dương Viêm không sai rồi. Dương Khai yên lòng, chỉ cần không phải hắn đang nói chuyện với vị Đại Đế trong truyền thuyết kia thì không có vấn đề gì rồi. Hắn liền quay đầu nhìn xung quanh hỏi: - Cô nương tìm ta có việc gì sao?
- Không có gì. Dương Viêm chậm rãi lắc đầu: - Chỉ là ta cảm thấy khí tức của huynh nên mới đưa huynh vào đây mà thôi.
Dương Khai cười khổ không ngừng.
Hắn tự hỏi hiện tại đã không còn ngơ ngác như xưa, thực lực cũng tiến bộ hoàn toàn khác trước, dưới Hư Vương Cảnh không ai là đối thủ của hắn, thậm chí Hư Vương Cảnh bình thường hắn cũng dám đấu một trận.
Nhưng ở trước mặt Dương Viêm, nàng chỉ cần bóp nhẹ một cái là hắn sẽ dẹp lép như con tép ngay...
Dương Khai bị đả kích rất lớn.
Dường như hiểu được tâm trạng của hắn, Dương Viêm cười khúc khích: - Huynh cũng không cần coi thường bản thân, nói thực, ta chưa từng thấy ai có tốc độ tu luyện nhanh như huynh cả. Cho dù là ở “chỗ đó”, huynh cũng được xem như là thiên tài trong thiên tài rồi, cái huynh còn thiếu chỉ là thời gian ma luyện mà thôi. Chỉ cần cho huynh đủ thời gian, nhất định sẽ có một ngày huynh có thể đứng ở độ cao ngang bằng với ta.
- Cô nương đang an ủi ta sao? Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, rồi cau mày nói:
- Cô nương nói, ở “chỗ đó” là nơi nào?
Dương Viêm mỉm cười không đáp, tỏ ra rất thần bí.
Thấy nàng không muốn giải thích, Dương Khai phất tay áo: - Bỏ đi, coi như ta chưa hỏi.
Dương Viêm khẽ gật đầu, rồi vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nói: - Tuy ta luôn ngủ say để dung hợp giữa thể xác và thần hồn, nhưng đối với những chuyện ở bên ngoài cũng không phải là không biết gì. Ta cảm thấy mấy năm gần đây trên U Ám Tinh xảy ra biến cố gì đó, thậm chí hai tháng trước Diệp Tích Quân còn dẫn theo người vào đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lăng Tiêu Tông không sao chứ?
- Lăng Tiêu Tông không sao, nhưng U Ám Tinh thì đang gặp phiền toái lớn. Dương Khai thở dài, bay đến trước mặt Dương Viêm rồi khoanh chân ngồi xuống, thuật lại cho nàng nghe về tình hình đại quân Thi Linh Giáo đang hung hăng càn quấy.
Dương Viêm chăm chú lắng nghe, cuối cùng mới gật gật đầu nói: - Thì ra bên dưới Táng Hùng Cốc kia là một Hoàng Tuyền Nhãn. Như vậy, hai chúng ta đều đã sai lầm rồi, nếu chúng ta không lấy đi Thái Dương Chân Tinh, thì Hoàng Tuyền Nhãn cũng sẽ không tái hiện trên thế gian.
- Cho nên ta mới cảm thấy phiền toái, nếu như là chuyện khác, Lăng Tiêu Tông cũng không thèm quan tâm tới, bên ngoài dù trời có sập xuống thì cũng liên quan rắm gì đến ta chứ. Nhưng còn chuyện này một phần cũng là do ta mà nên, do đó không thể không quan tâm được. Dương Khai thở dài nói.
Hiển nhiên Dương Viêm cũng đồng ý với quan điểm của Dương Khai, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: - Huynh có thể đi gặp mặt giáo chủ Thi Linh Giáo thần bí kia một lần được không?
- Cô nương quan tâm đến hắn sao? Dương Khai giương mày nói.
- Không phải ta quan tâm đến hắn, chẳng qua là ta cảm thấy người biết cách chuyển hóa và khống chế Thi Linh này rất giống với một người mà ta từng biết.
- Là ai? Dương Khai kinh ngạc hỏi.
- Người đó tự xưng là Thi Đế, năm xưa hắn cũng khống chế một chủng tộc trong tay, cũng tự xưng là Thi Linh tộc, cho nên ta mới quan tâm.
- Thi Đế... Dương Khai hít ngược một hơi, vẻ mặt hơi tái đi hỏi: - Cùng một cấp bậc với cô nương sao?
Dương Viêm là Tinh Không Đại Đế, mà người kia đã dám tự xưng là Thi Đế, hiển nhiên là cũng có cùng cấp bậc với Dương Viêm rồi.
Dương Viêm khẽ gật đầu.
Sắc mặt Dương Khai lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Dương Viêm hé môi cười: - Huynh không cần khẩn trương như vậy, Thi Đế không thể nào tới được nơi này, cho nên người kia không thể nào là Thi Đế, ta chỉ đoán rằng hắn có liên quan gì đó với Thi Đế mà thôi. Có lẽ là một người quen cũ của ta, người đó khá thân thiết với Thi Đế, cho nên biết được cách chuyển hóa Thi Linh cũng chẳng có gì lạ!
Dương Khai nhìn Dương Viêm nghiến răng nói: - Mặc dù người đó không phải Thi Đế, nhưng đã là người quen cũ của cô nương, thì chắc chắn rằng ta cũng không thể ngăn cản được. Nếu ta tùy tiện đi gặp hắn, chẳng phải là muốn chết sao?
- Dĩ nhiên là ta không thể để cho huynh đi tìm chết rồi! Dương Viêm nhìn Dương Khai với vẻ trách móc nói: - Nếu như người đó đúng là người ta đã dự đoán, thì thực lực của hắn chắc chắn sẽ chưa đạt tới Hư Vương Cảnh, cùng lắm chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi. U Ám Tinh có pháp tắc riêng của nó áp chế, chỉ cần cần hắn còn ở trên U Ám Tinh thì sẽ không thể nào đột phá được!
Sắc mặt Dương Khai hơi buông lỏng xuống, nếu tên giáo chủ thần bí thật kia chỉ là một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh thì cũng không có gì phải sợ.
Chỉ có điều...
- Người quen cũ kia của cô nương có lai lịch gì mà khiến cô nương quan tâm như vậy? Dương Khai tò mò hỏi.
Dương Viêm trầm mặc một hồi rồi mới trả lời: - Huynh nên biết rằng, lý do bản thể của ta lâm vào ngủ say chính là vì ta đã bị thương nặng trong trận đại chiến năm xưa, cho nên bắt buộc phải trốn vào Đế Uyển để ngủ say tịnh dưỡng. Người quen cũ mà ta nói tới kia... chính là người đã làm ta bị thương!
Dương Khai cố gắng để giữ vững tỉnh táo, rồi hỏi: - Không phải cô nương từng nói rằng, kẻ địch chiến đấu với cô nương năm xưa đã chết rồi sao?
Những chuyện ngày xưa Dương Khai cũng biết được chút ít, Dương Khai cũng biết rằng, sở dĩ Tinh Không Đại Đế lâm vào hôn mê chính là vì bị thương quá nặng trong trận đại chiến đó, còn địch nhân thì đã bị nàng chém chết tại trận.
Nhưng bây giờ Dương Viêm lại nói người kia có thể còn sống.
Lập tức Dương Khai cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Người có thể đánh bị thương Dương Viêm, không thể nghi ngờ là cũng có cùng cấp bậc giống như Dương Viêm và Thi Đế.
- Đúng là ta đã đánh hắn tan xương nát thịt, nhưng thủ đoạn chạy chết của tên đó rất giỏi, có lẽ trong lúc ta không để ý, thần hồn của hắn đã trốn thoát cũng nên. Nhưng huynh cứ yên tâm, tình trạng của hắn và ta giống nhau, thương thế của ta chỉ cần nghỉ ngơi đủ lâu là có thể hồi phục, nhưng hắn đã mất đi thân thể, muốn khôi phục lại cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, nhất là ở trên U Ám Tinh.
Dương Khai chau mày, gật đầu nói: - Nếu vậy, ta có thể đi gặp tên giáo chủ Thi Linh Giáo kia một chuyến. Nhưng nếu như hắn đúng là người cô nương nói thì cô nương định xử lý như thế nào?
Dương Viêm lắc đầu: - Không phải ta xử lý như thế nào, mà là huynh! Nếu như tên giáo chủ Thi Linh Giáo kia đúng là hắn, thì huynh phải giết chết hắn trong thời gian ngắn nhất. Nếu không, chờ hắn khôi phục lại nguyên khí, toàn bộ Tinh Vực đều sẽ gặp họa.
- Cô nương chính là Tinh Không Đại Đế mà, không thể đập chết hắn sao? Dương Khai chỉ sợ rèn sắt không thành thép nhìn Dương Viêm nói.
Dương Viêm lắc đầu: - Tạm thời ta chưa thể hành động được.
Dương Khai tức đến mức muốn chửi ầm lên, trầm mặc một hồi lâu, hắn mới dằn lại được rồi gật đầu: - Được, ta sẽ đi gặp hắn một chuyến.
- Huynh phải cẩn thận đó, tên này trước giờ rất nham hiểm, biết được cách điều khiển người khác để làm việc cho hắn, còn bản thân hắn rất ít khi xuất hiện. Nếu có cơ hội, huynh nhất định phải giết hắn một cách triệt để!
- Ta hiểu rồi! Dương Khai thuận miệng đáp.
- Vậy huynh đi đi! Dương Viêm phất phất tay, ngay sau đó Dương Khai liền cảm thấy một lực lượng vô hình đẩy hắn ra ngoài thức hải.
Khi hoàn hồn trở lại, Dương Khai đã thấy hắn đang đứng ngay cạnh giường gỗ, Dương Viêm thì vẫn đang chìm trong giấc ngủ say như cũ.
Dương Khai liền xoay người, cất bước ra khỏi lầu các.
Tuy rằng hắn đã đáp ứng Dương Viêm đi gặp tên giáo chủ thần bí kia một chuyến, nhưng đối phương hoạt động rất thần bí, ngay cả tu vi và khuôn mặt thật của tên Thi tướng áo trắng bị hắn chém chết hắn còn không rõ lắm, thì việc tìm ra tên giáo chủ thần bí kia không thể nghi ngờ là rất khó khăn.
May mà Dương Khai cũng không định hành động một mình.
Sau khi về tới Lăng Tiêu Tông, Dương Khai lập tức phái người truyền tin cho Tiền Thông.
Trên U Ám Tinh hiện tại, Tiền Thông xứng đáng danh hiệu đệ nhất, với tu vi cao tới Hư Vương Cảnh của lão, trong lần hành động sắp tới rất có thể sẽ đem lại tác dụng cực kỳ quan trọng.
Phía Ảnh Nguyệt Điện cũng đã yên ổn, muốn giải quyết tai họa trên U Ám Tinh thì nhất định phải diệt trừ được Thi Linh Giáo, Tiền Thông sẽ phải vui lòng liên thủ cùng hắn đối phó với tên giáo chủ thần bí kia.
Ảnh Nguyệt Điện cách Lăng Tiêu Tông khá xa, cho dù Tiền Thông muốn chạy đến, tối thiểu cũng phải mất một tháng.
Dương Khai vừa kiên nhẫn chờ đợi, vừa cố gắng nâng cao thực lực của mình lên.
Lúc ở trong Băng Tâm Cốc, Dương Khai dùng Tinh Đế Lệnh đại chiến cùng Lạc Hải một trận, đã đột phá được rào cản của bản thân, tấn cấp lên Phản Hư tam tầng cảnh, cách Hư Vương Cảnh chỉ còn một bước ngắn.
Trên đường trở về, tu vi của bản thân hắn dưới nền tảng vốn có cũng từng chút một tăng lên, đã gần đạt tới trình độ cực hạn. Còn Thế trường thì đã đại thành từ lâu.
Đó là nhờ có tác dụng của Vực Thạch, kinh nghiệm rèn luyện trong Huyết Ngục thí luyện, kết hợp với khả năng lĩnh ngộ của bản thân Dương Khai mà thành.
Nói cách khác, nếu không phải điều kiện hiện tại không cho phép, Dương Khai đã có thể đột phá lên Hư Vương Cảnh.
Nhưng hắn cũng không nóng vội, Phản Hư tam tầng cảnh chính là nền móng để bước lên Hư Vương Cảnh, Thế trường của bản thân cô đọng càng vững chắc thì việc tạo thành Lĩnh vực sau khi tấn cấp lên Hư Vương Cảnh sẽ càng dễ dàng hơn.
Hắn định chờ sau khi giải quyết hết phiền toái Thi Linh Giáo sẽ rời khỏi U Ám Tinh một chuyến, nhân tiện đi xử lý một vài chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Những chuyện này rất quan trọng đối với việc tăng lên thực lực của bản thân và hiểu rõ huyền bí về Tinh Vực.
Thời gian đều đặn trôi qua từng ngày, Lăng Tiêu Tông yên bình, mọi người hầu như đều chìm đắm trong tu luyện.
Bọn họ cũng hiểu được, cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài bao lâu, khi thời cơ chín muồi, Dương Khai sẽ phát động tấn công Thi Linh Giáo, đến lúc đó dù bọn họ muốn tu luyện cũng không có thời gian.
Chính vì vậy, các cường giả trong Lăng Tiêu Tông càng thêm quý trọng thời gian hiện tại, lực lượng tăng thêm được ít nào sẽ càng có cơ sở để bảo vệ tính mạng được thêm ít đó, trong tương lai khi chiến đấu với đại quân Thi Linh Giáo cũng giết thêm được nhiều quân địch hơn.
Suốt một tháng sau, Tiền Thông mới tới được Lăng Tiêu Tông, đệ tử Lăng Tiêu Tông phụ trách ở bên ngoài lập tức dẫn lão vào trong tổng đà.
Sau khi Dương Khai chém chết Thi tướng áo trắng Khang Phi Nhiêu, đại quân Thi Linh Giáo bao vây Lăng Tiêu Tông cũng lập tức giải tán. Lăng Tiêu Tông cuối cùng cũng liên lạc lại với bên ngoài, việc này người bên ngoài cũng biết được đôi chút, nên khi Tiền Thông đến đây, suốt dọc đường không gặp chút trở ngại nào.