- Nhận lỗi?
Cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng Viện nghe thấy lời này, không khỏi thất thần.
Những thanh niên kia cũng kinh ngạc, vẻ mặt hoang mang nhìn Hướng Sở.
Ánh mắt của Dương Khai lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu.
- Hướng thiếu…
Tạ Vinh miệng không còn mấy chiếc răng, bây giờ cứ nói chuyện là lại thều
thào, khuất nhục đến cực điểm gào lên một tiếng. Vốn chỉ hi vọng Hướng
Sở đứng ra làm chủ cho mình, duy trì công đạo, nhưng vừa tiếp xúc với
ánh mắt sắc bén, linh hoạt kia của y, vội vàng nuốt lời lại.
Nở nụ cười ôn hòa, Hướng Sở vội vàng chắp tay với Dương Khai:
- Vị bằng hữu, là Hưỡng Sở quản lý không chu đáo, để chư vị Huyết Chiến
Bang và Phong Vũ Lâu chịu tủi nhục. Hôm nay ngươi cũng trút giận được
rồi, Hướng Sở mặt dày, đến làm người giảng hòa. Bằng hữu khoan dung độ
lượng được không? Có lỗi thì cũng đã có lỗi rồi, Hướng Sở có thể đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như đêm nay nữa.
Y vừa cười nói vừa chắp tay xin lỗi, lời nói thành khẩn, vẻ mặt khẩn
thiết, thái độ vô cùng thân thiện, cứ như là y phạm lỗi vậy.
Hướng Sở hạ thấp thái độ như vậy, không khỏi khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Lớp thanh niên của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu cảm thấy mở mày mở mặt, trong lòng khỏi phải nói vô cùng sảng khoải. Họ căn bản không biết vừa
nãy Dương Khai gặp phải hung hiểm, chỉ nghĩ đây là một lần ẩu đả đánh
đấm bình thường.
Tạ Vinh và Lê Phù ngày thường chế giễu châm chọc họ đều phải chịu thua thiệt. Bây giờ Hướng Sở lại còn bênh vực họ, họ
sao không thấy vừa lòng cho được?
Chỉ có Phương Tử Kỳ và tỷ muội Hồ gia như thoáng có suy nghĩ nhìn Dương Khai, mơ hồ cảm thấy sự việc có chút bất thường.
Khoảng cách mười mấy trượng, ánh mắt Dương Khai mơ hồ nhìn chằm chằm vào Hướng Sở. Mãi cho tới lúc này mới coi như hiểu được cái gì gọi là lòng dạ
thâm sâu.
Vừa nãy bên này xảy ra chuyện, thần thức của hai cao
thủ đằng sau Hướng Sở quan sát hết toàn bộ, còn bản thân y cũng đứng
cách đây không xa nhìn thấy rõ ràng, nhưng y vẫn giả bộ không biết chút
gì, bước đến hỏi thăm.
Con người này, quả nhiên là trong ngoài khác nhau, khẩu phật tâm xà.
- Chẳng lẽ bằng hữu vẫn có điều không vừa lòng? Nếu có yêu cầu, cứ nói ra là được.
Hướng Sở mỉm cười.
- Hướng công tử duy trì công đạo, ta đương nhiên vừa lòng!
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Như vậy thì tốt. Như vậy thì tốt.
Hướng Sở làm ra vẻ mang trọng trách, vui vẻ cười lớn,
- Việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Mọi người đều là người đồng đạo,
không cần phải đấu đá nhau suốt ngày. Cần phải biết kẻ địch của chúng ta là Thương Vân Tà Địa. Bằng hữu, xin bằng hữu thả người ra trước đi, như vậy quả thực có cảm giác trở ngại !
- Được!
Dương Khai vuốt cằm, song cước trực tiếp vung ra.
Binh binh hai tiếng. Tạ Vinh và Lê Phù như bao rách bay về trận doanh của
mình. Được tiền bối mình đỡ trên tay, nhưng hai cước này vung ta lại làm gãy mấy chiếc xương sườn của chúng.
Đôi mắt Hướng Sở không khỏi nheo lại. Dương Khai cười ha hả với y, vui mừng không hề sợ hãi.
- Tiểu tử…
Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng Viện gầm lên một tiếng giận dữ.
- Chịu nhận lỗi!
Dương Khai quay đầu nhìn chúng, ánh mắt lạnh lùng như hàn phong, ngữ khí chân thật.
Vẻ mặt hai người đầy sự phẫn nộ, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng lại đưa mắt
nhìn Hướng Sở. Da mặt Hướng Sở khẽ co giật, lúc này mới khẽ gật đầu.
Thấy Hướng Sở ra hiệu như vậy, hai người tuy trong lòng không muốn cũng đành xuống nước, buồn bực nói:
- Chuyện lúc nãy, đã có lỗi với chư vị đồng đạo Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu! Lão phu nhất định sẽ quản giáo đệ tử hơn nữa, sẽ không để họ
đến khiêu khích gây chuyện!
- Cút đi!
Dương Khai cười lạnh một tiếng.
- Đi!
Cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện ôm lấy Tạ Vinh và Lê Phù, dẫn đám đệ tử vội vàng bỏ đi, trong lòng nghẹ khuất đến cực điểm.
Đợi đến khi chúng đi, Hướng Sở mới cười ôn hòa với tỷ muội Hồ gia, nho nhã lễ độ thối lui.
Bên đống lửa, yên lặng một hồi lâu các đệ tử của Huyết Chiến Bang và Phong
Vũ Lâu mới cười lớn ầm ầm, sùng bái vạn phần nhìn Dương Khai, ai nấy đều coi hắn là anh hùng.
Tuy người ở đây thuộc ba phái, nhưng đã đến đây rồi thì không còn sự khác biệt môn phái nữa. Mọi người đồng lòng
hiệp lực, sớm đã kết thành một sợi dây. Dương Khai cường thế như vậy,
trút cơn giận giùm cho họ khiến tâm trạng của họ kích động, tinh thần
phấn chấn.
Duy chỉ có Quản Trì Nhạc chau mày, thần sắc có chút lo lắng.
Hồ gia tỷ muội lặng lẽ bước lên trước, Hồ Kiều Nhi khẽ nói:
- Vừa nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Không có gì.
Dương Khai khẽ lắc đầu. Chuyện lúc nãy, người biết ngầm hiểu với nhau là được, không cần phải nói với người khác.
Phương Tử Kỳ cùng bước lên, tuy trong lòng cũng có nghi ngờ, những không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Tiếp tục uống?
- Nào!
Dương Khai cười ha ha.
Trong phòng của Hướng Sở.
Cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện đã thu xếp ổn thỏa cho Tạ Vinh và Lê Phù bị thương đến đây.
Mở cửa ra, Hướng Sở phong phong hỏa hỏa đi vào, ngồi xuống ghế. Hai vị thủ hộ đằng sau y chia nhau ra, đứng im lặng hai bên.
- Bái kiến Hướng công tử!
Cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện vội vàng hành lễ, thần thái tràn ngập vẻ khó chịu và phẫn nộ.
Hướng Sở thản nhiên liếc nhìn họ, khẽ cười hỏi:
- Nói đi, lúc nãy rốt cuộc là sao? Tại sao tên tiểu tử đó còn sống sờ sờ ra đó?
Cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện nhìn nhau, nói rõ lại chuyện lúc nãy.
Hướng Sở nghe xong, hai mắt nheo lại, trầm giọng nói:
- Ý các ngươi là Thần Hồn Kỹ của các người không những bị hắn đỡ được mà còn bị Thần Hồn Kỹ của hắn đả thương?
Hai người đỏ mặt, muối mặt đáp một tiếng.
Cao thủ của Lôi Quang vội vàng nói thêm:
- Tại hạ biết lý do này có chút gượng ép nhưng sự việc là như vậy, xin Hướng thiếu minh xét!
- Ta biết, ta không nghi ngờ các ngươi.
Hướng Sỡ khẽ vuốt cằm, đột nhiên quay đầu nhìn hai cao thủ sau lưng mình, hỏi :
- Thấy sao ?
Một người nói:
- Nếu nghĩ như vậy, trên người tên thanh niên đó có một bí bảo thần hồn cấp bậc không tồi.
Một người nói:
- Cũng có thể là hai bộ! Một là phòng ngự, một là tấn công. Nếu không với cảnh giới của hắn, không thể thi triển Thần Hồn Kỹ !
- Ừ.
Hướng Sở khẽ gật đầu,
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Rồi đột nhiên cười rạng rỡ:
- Có ý tứ. Không ngờ trên người hắn lại có bí báo Thần Hồn Kỹ. Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Ánh mắt cao thủ Lôi Quang lạnh lùng, thấp giọng hỏi:
- Hướng thiếu, có cần bọn tại hạ đi…
- Các ngươi có bản lĩnh này sao?
Hướng Sở hừ lạnh một tiếng.
- Chỉ cần có thể giữ chân Quản Trì Nhạc thì bọn tại hạ hoàn toàn có thể lấy được đầu của tên tiểu tử đó!
- Không cần đâu, đã đánh rắn động cỏ rồi!
Hướng Sở chậm rãi lắc đầu, sắc mặt có chút không vui.
- Vâng.
- Đúng rồi, vết thương của Tạ Vinh và Lê Phù cô nương sao rồi?
Hướng Sở lo lắng lên tiếng hỏi.
Cao thủ Thần Du Cảnh của Lôi Quang và Phi Hồng Viện lộ vẻ cảm kích, vội vàng nói:
- Tên tiểu tử đó ra tay rất nặng, nhưng may cũng để lại chút đường sống,
không lấy tính mạng của họ, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục.
Hướng Sở gật đầu, ra hiệu với thủ hộ sau lưng. Một người trong số đó tùy tay
lôi ra một chiếc lọ, ném cho cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện.
Hướng Sở nói:
- Đây là liệu thương đan Hướng gia đặc chế, về lấy nước ấm cho họ uống, trong vòng mười ngày là có thể hồi phục lại.
- Tạ ơn Hướng công tử!
Hai người hết sức vui mừng, luôn miệng nói cảm ơn.
- Về đi.
Hướng Sở xua tay, hai người vội vàng cáo lui.
- Thiếu gia.
Đợi cao thủ của Lôi Quang và Phi Hồng Viện rời đi, lão giả sau lưng Hướng Sở do dự chốc lát, nói:
- Tại sao người lại khách khí với tên thanh niên đó. Tên nhóc đó nhìn thì quả thực là có phần không đơn giản, nhưng cũng không đáng để người nén
giận như vậy.
Hướng Sở đột nhiên cười, chậm rãi đứng dậy, nói:
- Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ta liền biết người này rất mạnh. Ngươi
không phát hiện ra hôm nay hắn căn bản là không lo lắng gì sao? Dù hai
vị hiện thân, hắn cũng khí thế lanh lợi, thần sắc lãnh đạm. Tên nhóc này rõ ràng không phải người bình thường. Ta không nắm bắt được hắn, tạm
thời không muốn động tới hắn nữa, đợi thêm vài ngày nữa đi.
-
Nhưng thêm vài ngày nữa, quyết chiến bên đó đánh xong, chúng ta nên quay về. Thiếu gia, người không phải là nhất định phải có Hồ gia tỷ muội kia sao?
Hướng Sở gật đầu cười:
- Đúng vậy, cho nên trước khi về phải giải quyết xong chuyện này, nếu không một người một ngã, sau này muốn gặp cũng khó.
Chuyện ngày hôm nay, cũng là vì Hồ gia tỷ muội nhìn Dương Khai có chút thân
mật, Hướng Sở mới muốn diệt trừ Dương Khai, cho nên mới để người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện đi khiêu khích trước. Đợi sau khi giết chết
Dương Khai, mình mới trừng phạt người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện,
đương nhiên sẽ khiến Hồ gia tỷ muội cảm kích trong lòng.
Không nghĩ sự việc không như ý muốn. Không ngờ Dương Khai lại cường bạo như vậy.
Vươn vai, Hướng Sở nói:
- Cứ như vậy trước đi. Mệt rồi, bổn công tử đi nghỉ trước đây.
Hai vị thủ hộ nhìn nhau, đều không hiểu công tử nhà mình rốt cuộc là nghĩ
như thế nào. Hành động đêm nay lại bức thiết như vậy, nhưng bây giờ thấy y lại không hề quan tâm. Thật không biết y tính toán như thế nào.
Mười mấy ngày tiếp theo, bình yên.
Tuy cuộc đối đầu với Thương Vân Tà Địa vẫn tiếp tục, nhưng bây giờ bất luận là bên này hay bên kia, tâm tư mọi người đều đang ở trận quyết chiến
cuối cùng kia, cho nên căn bản không thể đánh được.
Người của Lôi Quang và Phi Hồng Viện sau đêm thua thiệt lớn, cũng không dám tới khiêu khích gây chuyện nữa. Ngay cả người của các thế lực khác, bây giờ lúc
nhìn thấy đám người của Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu cũng đều tránh
đi.
Dương Khai vẫn luôn bế quan tu luyện, hiếm lắm mới có môi
trường tu luyện yên tĩnh như thế này, sẽ không bị sự việc bên ngoài quấy nhiễu, đương nhiên hắn không bỏ qua.
Sau nửa tháng tu luyện,
cảnh giới Chân Nguyên Cảnh lục tầng một lần nữa được củng cố tinh tiến,
cách Chân Nguyên Cảnh thất tầng tương đối gần.
Nửa tháng sau.
Hồ Kiều Nhi và Hồ Mị Nhi phong phong hỏa hỏa xông vào chỗ bế quan của Dương Khai.
- Sao vậy?
Dương Khai nhìn hai tỷ muội hỏi.
- Bọn ta phải ra ngoài một chuyến.
Hồ Kiều Nhi tự nhiên cười,
- Hướng Sở nói, đây là lần cuối chấp hành nhiệm vụ, đợi khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, chúng ta có thể về nhà rồi.
Nhắc đến về nhà, hai tỷ muội đều phấn khởi.
- Ta đi cùng các ngươi !
Dương Khai vừa nói vừa định đứng lên.
Thần sắc Hồ Kiều Nhi chợt sầm lại, vội nói:
- Ngươi không thể đi.
- Hử?
Hồ Mị Nhi nói:
- Thân phận của ngươi không rõ ráng, nếu đi cùng bọn ta, chỉ làm người khác nghi kỵ.
Hồ Kiều Nhi khẽ gật đầu:
- Nhờ phúc của Tạ Vinh, bây giờ có rất nhiều người nghi ngờ ngươi là thám tử của Thương Vân Tà Địa.
Dương Khai khẽ chau mày, như thoáng có suy nghĩ nhìn họ:
- Lần này có bao nhiêu người đi?
- Toàn bộ đều phải đi, sẽ chỉ để lại một ít người canh giữ nơi đây. Ngươi cũng ở lại đây đợi bọn ta quay lại. Ngắn thì dăm bữa nửa ngày, dài thì
hai ba ngày là xong.
Hồ Kiều Nhi cười đùa,
- Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, tỷ tỷ dẫn ngươi về nhà!