- Huyết Luyện huynh, cẩn thận, đây chính là tên con người mà ta đã nhắc tới. Di Thiên mắt lạnh nhìn Dương Khai, vừa nhỏ giọng nhắc nhở.
Võ giả Yêu tộc Huyết Luyện nhướng mày, hùng hổ nhìn lại Dương Khai, bĩu môi nói: - Đây là con người đã giết hai con Lôi Viêm Phi Tích của ngươi? Thấy không ra gì cả.
Hắn giống như không coi Dương Khai ra gì, đầy vẻ khinh miệt.
Di Thiên cười ha ha: - Huyết Luyện huynh nếu vì hắn là loài người mà khinh thường, vậy là sai mười phần, hắn... có chút không giống những con người trên Đế Thần Tinh.
- Hừ! Mười mấy năm không gặp, nhuệ khí năm đó của Di Thiên ngươi đi đâu rồi, lại đi tán tụng một con người, đúng là vô tri. Nếu yêu thú kéo xe của ta bị giết, hắn đừng mong nhìn thấy mặt trời ngày mai. Di Thiên, ngươi không được, sau này Đế Thần chính là thiên hạ của Huyết Luyện ta. Huyết Luyện giống như không coi Di Thiên ra gì, châm chọc khiêu khích một trận.
Di Thiên cũng không tức giận, ngược lại híp mắt cười nói: - Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi một chút, có nghe hay không là tùy ngươi, hắc hắc!
Hai cường giả Yêu tộc ngươi một câu ta một câu, không có nhỏ giọng, Dương Khai tự nhiên nghe rõ.
Không khỏi có hứng thú quan sát võ giả Huyết Luyện kia, toát ra vẻ quái dị.
Chỉ sợ Huyết Luyện này thật có lai lịch lớn, nếu không sao dám nói chuyện như vậy với Di Thiên? Hắn biết Di Thiên là tiểu công tử của Thiên Nhãn Lĩnh chủ, nổi danh trên Đế Thần Tinh, có thể ngồi ngang hàng, thậm chí không nể tình châm chọc, Huyết Luyện này có lai lịch gì?
Nhưng tu vi của hắn không kém gì Di Thiên, đều là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh!
- Hai vị có chuyện? Dương Khai mỉm cười sáng lạn, ánh mắt lại lạnh băng, nhàn nhạt hỏi.
- Tới đây tự nhiên có chuyện.
Huyết Luyện nhe răng cười gằn, khinh thường liếc Dương Khai. - Nhưng ngươi không có tư cách nói chuyện với bổn công tử, gọi con gái loài người họ Hạ kia ra gặp ta.
- Muốn gặp tiểu sư tỷ? Dương Khai cười ha ha, lắc đầu: - Vậy chỉ sợ không được, tiểu sư tỷ đang luyện đan, sẽ không gặp ai.
- Không gặp? Huyết Luyện thần sắc chợt nghiêm, hừ lạnh nói: - Vậy không do ả quyết định! Nếu bổn công tử đến đây, nàng không gặp cũng phải gặp.
Di Thiên đứng ở sau Huyết Luyện, cười cười phụ họa: - Lần này Huyết Luyện huynh đến đây, là tìm vị cô nương đó luyện đan, à, nghe nói kỹ thuật luyện đan của nàng không tệ, Huyết Luyện huynh đã chuẩn bị xong dược liệu, chỉ cần nàng ra tay luyện chế là được.
- Luyện đan thì được! Dương Khai gật đầu. - Chuyện nhỏ này không cần nói cho sư tỷ, ta đồng ý thay nàng, giao dược liệu cho ta, sau đó về chờ vài ngày.
Di Thiên nhướng mày, Huyết Luyện cười lạnh không thôi:
- Giao dược liệu cho ngươi, ngươi là thứ gì? Bổn công tử nghe nói ngươi chỉ là đồ bám váy đàn bà! Chỉ là tiện tỳ loài người nho nhỏ, dám lên mặt trước bổn công tử, coi chứng ta chém ả thành tám khối!
Dương Khai chợt thu lại nụ cười, híp mắt lại, bỗng nhiên trở nên lãnh khốc tuyệt tình: - Vừa rồi ngươi mắng sư tỷ ta?
- Ngươi điếc hả? Ta mắng ả thì sao chứ?
- Không thế nào! Ngươi sẽ trả giá đắt!
Dương Khai lạnh lẽ nói, không thấy hắn có động tác gì, người bỗng xuất hiện gần Huyết Luyện, đánh ra một quyền thẳng vào mặt hắn, thánh nguyên hùng hồn truyền vào nắm tay bùng phát.
Đối phương rõ ràng đến gây sự, Dương Khai không muốn tiếp tục lôi thôi với hắn nữa.
Huyết Luyện giật mình, hắn căn bản không nhìn rõ động tác của Dương Khai, đã cảm thấy sát khí lợi hại ập tới, vội vàng gầm lên, cũng vung tay đánh ra đón đỡ.
Trong mắt hắn tràn đầy giận dữ cùng châm chọc.
Dương Khai đột nhiên ra tay, quả thật làm hắn kinh ngạc, trước giờ không có con người nào dám to gan lớn mật như thế, dám chủ động ra tay với hắn.
Nhưng tên con người này đúng là không biết lượng sức, lại dùng lực lượng thân thể chống lại mình! Dù là ở Yêu Tinh Đế Thần, lực lượng thân thể huyết mạch của mình cũng là đỉnh cao, rất nhiều cường giả Yêu tộc cũng không sánh được, càng không cần nói chỉ một tên con người.
Hắn toàn lực ra tay, nghĩ rằng Dương Khai sẽ bị mình đánh tan xương nát thịt.
Oành...
Hai nắm đấm chạm vào, một mảnh hư không như sụp đổ, xung quanh tuôn ra gợn sóng thấy được bằng mắt thường, lan tỏa xung quanh.
Thân thể Dương Khai chấn động, khẽ nhướng mày, có vẻ bất ngờ.
Huyết Luyện trợn to mắt, hiện ra thần sắc không thể tin được.
Một quyền va chạm, hai người đều cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ từ đối phương truyền tới, đều cảm thấy đối phương không dễ chơi.
Lực lượng mạnh mẽ phản chấn hai người đều lui lại mấy bước, cuối cùng mới vững người.
- Thật là lợi hại! Di Thiên không chút keo kiệt khen ngợi, trong nháy mắt Dương Khai có động tác, hắn liền dùng tư thế ưu nhã trôi ra xa xa, người vừa đứng vững, cũng nhìn rõ hai người va chạm.
Hắn rất kinh ngạc.
Tuy rằng hắn vẫn cảm thấy trên thực lực chỉnh thể, mình cao hơn Huyết Luyện một bậc, nhưng nếu chỉ nói lực lượng thân thể, hắn phải mặc cảm. Dù sao hắn không thể so sánh được với huyết mạch của Huyết Luyện, vốn là huyết mạch nổi danh cứng rắn cuồng bạo.
Nếu như hắn đơn đấu với Huyết Luyện, sẽ cố gắng tránh né va chạm thân thể với đối phương, lấy sở trường mà đánh sở đoản.
Nhưng mà tên Dương Khai này, lại đánh cho ngang tay với Huyết Luyện! Một chiêu đầu nhìn ra không ai chiếm ưu thế, không ai bị thiệt thòi...
Thần sắc Di Thiên trở nên nghiêm nghị, lập tức hiểu ra, Dương Khai có thể dùng phương thức này đánh chết hai co Lôi Viêm Phi Tích của hắn ở Huy Nguyệt Thành, không phải chỉ là ngẫu nhiên bùng nổ, mà hắn thật sự có bản lĩnh này!
Lần này có trò hay để xem! Di Thiên lập tức hứng thú bừng bừng, ánh mắt dời đi, liếc qua cách đó trăm trượng.
Bên kia, Dục Hùng đang khoanh tay vui vẻ đứng trên nóc cung điện, ở trên cao nhìn sang bên này, vẻ mặt đắc ý. Nhận ra ánh mắt Di Thiên, hắn vung tay coi như chào hỏi, cùng Di Thiên xem diễn trò.
- Thú vị, tên con người này thật là thú vị! Huyết Luyện nhìn lại Dương Khai, như đánh giá hắn lần nữa, quát lớn: - Lần nữa!
Vừa dứt lời, trên người quỷ dị nổi lên một tầng huyết quang, đỏ tươi dày đặc, tràn đầy khí tức tà ác. Huyết quang bao phủ, khí tức của Huyết Luyện đột nhiên tăng vọt.
Hắn sải bước, lao về phía Dương Khai.
Mỗi một bước đặt xuống, làm cho mặt đất rung động, để lại dấu chân thật sau, lấy nó làm trung tâm, tràn ra những vết nứt dày đặc.
Thoáng cái Dương Khai bị sát khí lạnh thấu xương bao phủ.
Sát khí như thực chất, thành những lưỡi dao cắt qua người hắn, khí tức lạnh lẽo làm người ta vỡ gan vỡ mật, chỉ muốn chạy xa khỏi sát khí này.
Dương Khai không thể tránh né được.
Trong cổ họng truyền ra tiếng rống trầm thấp, như dã thú nổi điên, bắp thịt phình to, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, khí thế cũng tăng vọt, đấm thẳng ra sát khí bao bọc xung quanh, phá tan những thứ vô hình thành bụi phấn.
Huyết Luyện xông tới trước mặt Dương Khai, nắm đấm giáng xuống như mưa, xen lẫn lực lượng hủy diệt thiên địa.
Dương Khai không có ý tránh né, tùy ý cho công kích của đối phương giáng lên người, hai nắm đấm sắt cũng đánh trả những điểm yếu hại của Huyết Luyện.
Bùm bùm bùm...
Tiếng trầm đục không ngừng truyền ra, làm da đầu tê dại, thỉnh thoảng có tiếng rên của hai người.
Dương Khai không hề có vẻ thua trận, ngược lại đánh qua đánh lại với Huyết Luyện, khí thế ngất trời.
Di Thiên rung động, Dục Hùng há to miệng, tỳ nữ áo xanh càng mất khả năng suy nghĩ, ánh mắt run run nhìn tất cả.
Trước đó nàng chỉ cho rằng Dương Khai là hạng bám váy đàn bà, không biết xấu hổ, không cần thể diện, nàng âm thầm thương xót cho Hạ Ngưng Thường, cảm thấy ánh mắt của nàng thật có vấn đề. Trên đời này nam nhân xuất sắc nhiều như vậy, sao nàng lại chọn một nam nhân như thế.
Nhưng bây giờ, nàng mới hiểu được, nam nhân mà nàng không coi ra gì này cũng có một mặt rực rỡ riêng.
Chỉ riêng chuyện dám chọi cứng với Huyết Luyện công tử vì nữ nhân của mình, đã làm người ta say mê...
Nam nhân như vậy, thật là quá đẹp trai!
Thân thể cùng lực lượng mà Huyết Luyện vẫn luôn kiêu ngạo, ở trước mặt Dương Khai lại không thể gây ra nửa phần áp chế, trên lĩnh vực này, đối phương rõ ràng tương xứng với hắn.
Ánh mắt lạnh lùng, lửa giận như yêu thú khát máu, tay chân giao chiến, Dương Khai chiến đấu với Huyết Luyện, dùng thân thể đánh ra, mỗi một đòn đều như phá núi, lực lượng tuôn trào như biển.
Giữa Dương Khai cùng Huyết Luyện, lực lượng cuồng bạo bắn ra hư không, lực lượng thân thể đơn thuần vẫn thăng hoa, hóa thành ý cảnh không nói được, bao phủ hai người.
Dù cho cường giả như Di Thiên cùng Dục Hùng, cũng có chút không nhận ra tình hình cụ thể trong chiến trường, chỉ thấy hai người đổi chỗ, nghe được những tiếng nổ đùng đùng, cảm nhận lực lượng khủng bố trong mỗi đòn.
Huyết chiến!
Huyết Luyện rống giận, giọng tràn đầy giận dữ, Dương Khai cũng như nhập ma, lần đầu gặp mặt hai người đã như coi đối phương là tử địch, trong mắt phun ra hào quang đỏ máu, chấn nhiếp tâm hồn, làm người ta kinh hồn vỡ mật không dám nhìn thẳng.
Hai bóng người cuốn vào nhau, điên cuồng công kích, giống như mãng phu chưa bao giờ tu luyện, không dùng lực lượng gì khác, chỉ muốn đè đầu đối phương trên lĩnh vực này.
Hào quang bùng nổ, sáng chói như sao băng, làm người ta say mê.
Phương thức chiến đấu nguyên sơ đơn giản này, trước giờ các võ giả không thèm xem, nhưng bây giờ, nó lại bùng nổ dị sắc dưới tay hai người.
Bất kỳ một loại lực lượng nào, tu luyện đến cực hạn đều không thể coi thường.
Huyết Luyện càng đánh càng kinh hãi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một con người lại có thể dùng lực lượng thân thể đánh ngang tay được với hắn. Nắm đấm của hắn dùng hết sức đánh lên người Dương Khai, lại như đụng vào bàn đá cứng rắn nhất, truyền ra tiếng kêu vang dội.
Thân thể Dương Khai mạnh mẽ, làm hắn cảm thấy như mình đối mặt với sắt thép, mà không phải xác thịt.
Sao lại như vậy được, ngay cả Yêu tộc nổi danh với cường độ thân thể, cũng không thể so sánh được với huyết mạch của mình, một con người sao lại làm được như thế?
Rốt cuộc hắn có phải là loài người hay không?