Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2077: Chương 2077: Chống đỡ.




Khang Tư Nhiên lãng phí thời gian ở Hư Vương tam tầng cảnh đã mấy trăm năm, nếu không có Đạo Nguyên đan hỗ trợ, đời này cũng không thể thăng cấp. Một viên Đạo Nguyên đan có đan văn của Dương Khai, đúng là đưa than trong tuyết.

Bởi vì Khang Tư Nhiên, Dương Khai lấy được lợi lớn ở Nguyên Đỉnh Sơn, lại thêm trong đại hội đấu giá ngày đó, Khang Tư Nhiên cho hắn mượn mấy triệu nguyên tinh, Dương Khai ghi nhớ ân tình này, cho nên hắn mới không do dự đưa Đạo Nguyên đan cho Khang Tư Nhiên.

Người kính ta một thước, ta kính người một trượng, trước giờ Dương Khai không phải hạng keo kiệt.

Tuy rằng Mạc Tiểu Thất cũng là Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, nếu có Đạo Nguyên đan hỗ trợ, có lẽ cũng sẽ đột phá trong thời gian ngắn, nhưng tình huống của nàng hoàn toàn khác Khang Tư Nhiên.

Mạc Tiểu Thất quá trẻ tuổi đã có tu vi như thế, hơn nữa xuất thân thần bí, lai lịch bất phàm, không nói bản thân nàng có cần Đạo Nguyên đan hay không, dù là cần, hẳn là cũng tự có được.

Dùng Đạo Nguyên đan đột phá, có thể sẽ không ảnh hưởng lớn tới võ giả, nhưng cũng có thể ảnh hưởng tiền đồ ngày sau.

Cho nên bất cứ võ giả nào, nếu không phải bị bất đắc dĩ, sẽ không dùng đan dược đột phá, bản thân Dương Khai đột phá Đạo Nguyên Cảnh cũng không dùng Đạo Nguyên đan là vì nguyên nhân này.

Chờ khi Dương Khai rời động phủ, bên cạnh chẳng những có Mạc Tiểu Thất, bà lão cùng mỹ phụ Trương gia cũng đi cùng.

Hai người cũng không muốn nấp trong động phủ chờ chết, dù sao chỗ này còn có con cháu Trương gia, nếu thành trì thật sự bị phá, Trương gia chắc chắn diệt vong, cho nên mặc kệ Dương Khai khuyên bảo thế nào, bà lão cùng mỹ phụ Trương gia vẫn muốn ra ngoài chống địch, cống hiến một phần lực lượng bảo vệ thành trì.

Dương Khai bất đắc dĩ, đành mặc kệ.

Cũng may tuy rằng thực lực hai người không quá cao, nhưng cũng là Hư Vương nhất tầng cảnh, không phải quá kém. Nếu chỉ giúp đội hộ vệ duy trì trận pháp phòng ngự, hẳn là không có vấn đề.

Độn quang bao phủ bốn người, nhanh chóng lóe lên trong Phong Lâm Thành, không lâu sau đến một chỗ tường thành.

Nhìn ra ngoài, ngoài thành một mảnh tối đen, vô tận ma khí cuộn trào, giống như vật sống, làm người ta không rét mà run, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng gào khóc thảm thiết, âm thanh như vạch ra những ký ức đau đớn sâu trong lòng người, làm các võ giả phải vận công ngăn cản.

Trên tường thành, Đoàn Nguyên Sơn đang phụ trách phân phát Thanh Tâm Ngọc, bất kỳ võ giả nào đi tường thành bảo vệ thành trì đều nhận một khối Thanh Tâm Ngọc hộ thân, phòng ngừa bất trắc.

Nhìn thấy Dương Khai đến, Đoàn Nguyên Sơn mừng rỡ vội hô:

- Dương huynh mời bên này!

Dương Khai lóe lên, dẫn Mạc Tiểu Thất cùng hai nữ nhân Trương gia đến chỗ Đoàn Nguyên Sơn, nhìn tình huống bên ngoài, phát hiện ma khí dù hung hãn, nhưng trước mắt thì Phong Lâm Thành vẫn không có vấn đề. Trên mỗi một đoạn tường thành đều có không ít võ giả đóng giữ, có người duy trì trận pháp phòng ngự, có người thi triển võ kỹ công kích ma khí tuôn trào.

- Thành chủ đại nhân, có gì cần giúp cứ việc nói. Dương Khai chắp tay.

- Dương huynh đã nói vậy, Đoàn mỗ cũng không khách khí. Là thế này, hiện tại trong thành không nhiều cường giả Đạo Nguyên Cảnh, cộng thêm Dương huynh, cũng chỉ mới 10 người. Những người khác đã đóng giữ một đoạn tường thành, phụ trách bảo hộ. Theo trước mắt, có thể chống đỡ một chút, nhưng cũng không thể sơ sẩy. Dương huynh không có nhiệm vụ đặc biệt, có thể tự nhiên hành động, xem nơi nào cần chi viện thì đi tới đó, thế nào? Đoàn Nguyên Sơn ngưng trọng nói.

- Được! Dương Khai gật đầu.

Đoàn Nguyên Sơn vội lấy ra la bàn truyền tin, đưa cho Dương Khai:

- Dương huynh cầm cái này, nếu có người cần chi viện, nhất định sẽ báo tin, đến lúc đó xin Dương Khai chi viện khẩn cấp!

Dương Khai cầm lấy, không bỏ vào nhẫn không gian, trực tiếp nhét vào trong lòng.

Hắn quay sang Mạc Tiểu Thất cùng hai nữ nhân Trương gia, nói:

- Các người đến đây nghe theo lệnh Đoàn thành chủ, ta đi xem xung quanh.

Dứt lời, hắn hóa thành ánh sáng bay theo tường thành.

Trên tường thành, vô số võ giả Phong Lâm Thành đang dốc sức chiến đấu, đa số là Hư Vương Cảnh, tụ tập thành nhóm hoặc chiến đấu một mình, mỗi lần kiệt sức sẽ rút xuống tường thành, sẽ có người khác lên chống đỡ.

Dương Khai kiểm tra một hồi, phát hiện tình huống cũng khá tốt.

Trải qua hoảng loạn luống cuống ban đầu, võ giả Phong Lâm Thành đã ổn định, không nghĩ tới việc trốn thoát, mà mọi người hợp sức vững vàng, cùng chống ma khí.

Hào quang võ kỹ đánh vào ma khí phun trào, tuy rằng nhanh chóng bị dập tắt, nhưng bằng thần niệm nhạy bén của Dương Khai, tự nhiên có thể phát hiện ma khí bị tiêu hao một chút.

Mỗi người tiêu hao như muối bỏ biển, nhưng mà trăm người, ngàn người, chục ngàn người, trăm ngàn người... đều làm vậy, hiệu quả hoàn toàn khác.

Mỗi lần ma khí bên ngoài muốn phát động xung kích, sẽ có bí thuật hay võ kỹ uy lực lớn nghênh đón, đánh tan ma khí nhìn như không gì cản nổi.

Dương Khai cũng thuận tay thử một chút, phát hiện đây đúng là phương pháp kém nhất có thể giải trừ ma khí vây thành.

Có điều, ma khí chứa lực ăn món rất mạnh, cho nên võ giả không dám tế ra bí bảo, chỉ có dùng bí thuật hay võ kỹ để công kích.

Nhất thời, Phong Lâm Thành vững chắc như núi, làm cho võ giả trên tường thành mừng rỡ, sĩ khí tăng cao, đồng thời không khỏi coi thường ma khí, cho rằng chỉ có thể mà thôi.

Thời gian dần trôi qua.

Phong Lâm Thành đã bị ma khí bao vây 1 ngày, nhưng lại không xuất hiện thương vong nào.

Hiện tượng dị thường này làm cho Dương Khai hết sức cảnh giác, dù sao ở trong hầm mỏ, hắn tự mình cảm nhận chỗ khủng bố của ma khí thượng cổ. Dù là không trực tiếp giao đấu, nhưng chỉ riêng ý chí cuồng bạo trong ma khí đã không thể coi thường.

Trong la bàn truyền tin truyền ra ý niệm trao đổi của các cường giả Đạo Nguyên Cảnh, cho nên dù mọi người phân tán, vẫn có thể biết rõ tình huống của những người khác.

Đợi đến sáng ngày thứ 2, ma khí vẫn bao bọc Phong Lâm Thành như bị điều khiển, đồng loạt lui về mười mấy trượng, lộ ra khoảng trống trước tường thành.

Cảnh này làm các võ giả phát hiện, liền phát ra tiếng hoan hô rung trời.

Bọn họ cho rằng mình thành công đánh lui ma khí, không nhịn được liền ăn mừng.

Thậm chí ngay cả một ít Đạo Nguyên Cảnh cũng cho rằng như thế.

- Không được coi thường! Trong la bàn truyền tin vang lên tiếng căn dặn của Đoàn Nguyên Sơn, ngữ khí ngưng trọng.

Trên một tường thành, Dương Khai đứng trên không trung, híp mắt nhìn phía trước. Dù hắn đã là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, thị lực kkém, nhưng lúc này là mờ sáng, xung quanh ma khí tuôn trào, hắn cũng không thể nhìn quá xa.

Bỗng nhiên, mặt đất chấn động, sấm rền cuồn cuộn truyền từ xa tới, tốc độ cực nhanh tiến về phía tường thành.

Động tĩnh này ban đầu còn nhỏ, gần như không phát hiện được, nhưng thời gian trôi qua, nó ngày càng rõ ràng.

Các võ giả đang hoan hô trên tường thành chợt khựng lại, nhìn nhau, trong lòng toát ra cảm giác không yên.

Dương Khai hít sâu một hơi, khép mắt lại, khi mở ra, mắt trái đã hóa thành màu vàng, tròng mắt dọa người.

Diệt Thế Ma Nhãn, nhìn thấu hư ảo!

Trong mắt trái, ánh mắt nhìn xuyên hư không, nhìn sâu vảo trong ma khí...

Ngay lập tức, sắc mặt của hắn biến đổi, quát võ giả gần đó:

- Mau tăng cường uy lực trận pháp!

Đồng thời, thần thức của hắn tuôn ra, truyền thần niệm vào la bàn truyền tin, báo cho các Đạo Nguyên Cảnh khác:

- Đông đảo yêu thú cùng võ giả loài người bị ma hóa đang tiếp cận, các vị cẩn thận!

Ở trong mắt hắn, ma khí cuộn trào, những bóng người nhỏ đang nhanh chóng tiến về phía thành trì, trong đó không những có yêu thú, còn có bóng dáng con người.

Những yêu thú này hình dạng kỳ quái, không biết chạy từ đâu ra, toàn thân tràn ngập khí tà lệ.

Những con người bị ma khí ăn mòn, khí tức quỷ dị, lực khí huyết tràn đầy.

Nhưng mặc kệ yêu thú hay loài người, tu vi không đáng kể, nhưng số lượng cực kỳ khủng bố, bốn phương tám hướng đếm không hết, muốn bao phủ cả Phong Lâm Thành.

Các võ giả gần đó nghe Dương Khai quát lên, không chần chờ truyền lực lượng vào trận pháp phòng ngự tường thành.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, quầng sáng trận pháp sáng thêm vài phần.

Sở dĩ những võ giả này nghe lời như vậy, là vì trong một ngày trước Dương Khai bày ra lực lượng cường giả Đạo Nguyên Cảnh, bọn họ tự nhiên hoàn toàn tin tưởng.

Ngay sau đó, la bàn truyền tin cũng phát ra chỉ thị của Đoàn Nguyên Sơn.

Trong khoảnh khắc, trận pháp phòng ngự toàn Phong Lâm Thành được điều động tới mức lớn nhất, ánh sáng bùng lên chiếu rõ ràng khu vực gần tường thành.

Ầm ầm...

Ma khí vốn lùi lại mười mấy trượng lại sôi trào, như sóng gầm ập về phía tường thành.

Tiếng xèo xèo rất lớn vang lên.

Ma khí bị quầng sáng phòng ngự ngăn cản, không ngừng ăn mòn lực lượng quầng sáng, phát ra tiếng làm người ta tê răng.

Cảnh tượng này, các võ giả trên tường thành đã trải qua không biết bao nhiêu lần, tự nhiên liều mạng điều động lực lượng, truyền vào trận pháp.

Nhưng ngay sau đó, những cái bóng mượn ma khí tối đen che giấu, lao ra khỏi khí đen vô biên.

Những yêu thú bị ma hóa, tướng mạo dữ tợn, hai mắt tối đen, Nhân tộc bao phủ trong sương đen, như quỷ mị hiện ra trong tầm mắt võ giả Phong Lâm Thành.

Đùng đùng đùng... tiếng va chạm truyền ra.

Khi tới gần, những yêu thú bị ma hóa đều thi triển thần thông bản mạng, thú kỹ đủ màu sắc bùng lên, các ma nhân vẫn giữ được năng lực khi còn sống, có thể tế ra bí bảo mãnh liệt công kích quầng sáng phòng ngự.

Quầng sáng phòng ngự như trái bóng, không ngừng lõm vào, sau đó bắn trở ra, nhưng hào quang phòng ngự đang nhạt đi nhanh chóng.

Mọi người đều kinh hoảng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.