Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2685: Chương 2685: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ




Xoạt…

Võ giả trong khắp đại sảnh đồng loạt đứng phắt dậy, trợn tròn mắt nhìn lên đài cao. Ngay cả đám Đế Tôn Cảnh ngồi trong các phòng bao giờ phút này cũng đều không kìm lòng được rướn cổ nhìn lên, thấy được cảnh tượng trên đài cao khiến máu nóng của người ta dâng trào kia mà cảm khái không thôi.

- Thật là nhiều nguyên tinh a, cả đời ta cũng chưa từng thấy qua nhiều nguyên tinh như vậy!

- Tất cả đều là nguyên tinh thượng phẩm, quả thật là nguyên tinh thượng phẩm.

- Một đống lớn như thế, tối thiểu cũng phải hơn 100 triệu.

- Vị đại nhân này, ta nguyện sanh con cho ngươi, ngươi nhìn ta đi, nhìn ta một chút a…

Võ giả trong khắp đại sảnh đều trở nên điên cuồng, tu vi bọn họ không cao, tài nguyên tu luyện có hạn, chưa từng thấy qua nhiều nguyên tinh như vậy, hơn nữa tất cả đều là nguyên tinh thượng phẩm, một khoản tài phú khổng lồ như vậy, đủ để rúng động tâm linh của bọn họ.

Một khoản tài phú như vậy, nếu nằm trong tay mình, chưa nói cả đời này bản thân sẽ không cần lo lắng không có tài nguyên tu luyện, mà ngay cả con cháu nhiều đời sau, cũng sẽ không phải lo lắng về chuyện tài nguyên tu luyện nữa.

Ực ực…

Hàng loạt tiếng nuốt nước miếng từ khắp nơi trong phòng truyền tới, đám Đế Tôn Cảnh vừa không dám tin, lại vừa tỏ ra tham lam, mơ mộng. Đừng nói võ giả phía ngoài đại sảnh chưa từng thấy qua nhiều nguyên tinh như vậy, mà ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy qua, mỗi người đều cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

- Thực sự lại có nhiều nguyên tinh thượng phẩm như vậy… Lão già trong phòng số 7 khóe mắt giật một cái, trong lòng dần nổi lên hoảng sợ cùng bất an, lúc trước hắn nhất thời nổi giận mạnh miệng tuyên bố, hiện tại đột nhiên cảm thấy cần cổ lạnh như băng, theo bản năng sờ một cái.

Tuy nhiên rất nhanh, hắn liền cười lạnh.

Cho dù tiểu tử này thật sự lấy ra được 100 triệu nguyên tinh thượng phẩm thì thế nào, mình cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh, hơn nữa tấn cấp đã nhiều năm, một tên vãn bối như hắn có thể là đối thủ được sao? Nếu hắn biết điều, cũng không phải là không thể “chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không”, còn nếu hắn dám dây dưa không ngớt, có lẽ phải dạy dỗ hắn một chút.

Hơn nữa, tiểu tử này sớm đã khiến cho nhiều người tức giận, lúc này lại không hiểu được đạo lý “tiền tài không nên để lộ”, tùy ý khoe khoang tài phú của bản thân. Nếu thật sự phải động thủ, đến lúc đó có lẽ không chỉ có một mình hắn, mà bằng hữu phòng bao số 13 kia nhất định cũng sẽ xuất thủ tương trợ.

Nghĩ tới đây, lão già liền bình tĩnh xuống.

Mà trên đài cao, Dương Khai lại tiếp tục vung tay lên, một đống nguyên tinh thượng phẩm khác chợt xuất hiện, so với đống trước còn nhiều hơn không ít.

- Hizz…

Hàng loạt tiếng hít sâu vang lên, mỗi người đều giống như hóa đá, ngây ngốc nhìn nguyên tinh trên đài cao kia, hào quang từ nguyên tinh thượng phẩm lóe lên khiến bọn họ lóa hết cả mắt, cũng khiến cho trong lòng bọn họ rục rịch hiện lên ý đồ xấu.

Nhưng vẫn chưa hết, ngay sau đó là đống thứ ba, đống thứ tư…

Không bao lâu, khắp đài cao gần như bị nguyên tinh thượng phẩm chất đầy, linh khí tràn ngập ra gần như ngưng tụ thành thực chất, khiến cho thể xác và tinh thần mỗi võ giả trong đấu giá hội đều cảm thấy thoải mái dễ chịu, tựa như lạc vào chốn thần tiên vậy.

- A, bình cảnh của ta… bình cảnh của ta đã buông lỏng, ta sắp đột phá!

Bỗng nhiên có người kêu lên, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi lẫn vui mừng.

Nhưng hắn chưa dứt lời, liền có một cỗ khí trường ầm ầm bạo phát khuếch tán ra bên ngoài, không ngờ lại có người khác đột phá trước hắn một bước.

Rầm rầm rầm…

Một cỗ lại một cỗ khí trường mạnh yếu không đồng nhất lần lượt bộc phát bên trong đại sảnh, không ngờ lại có trên trăm tên võ giả dưới linh khí thiên địa nồng đậm ở nơi này đột phá rào cản của bản thân, đạt tới một cảnh giới mới.

Những võ giả khác không đột phá nhưng sắc mặt cũng tràn đầy vui mừng, vội vã vận chuyển công pháp, hấp thu linh khí thiên địa xung quanh.

Những này người tu vi không cao, không có tài nguyên gì tốt để tu luyện, nơi ngày thường bế quan tu luyện cũng không phải địa phương tốt gì, thời khắc này Dương Khai lấy ra máy trăm triệu nguyên tinh thượng phẩm, khiến nơi này trở thành môi trường tu luyện có thể sánh với cấm địa tu luyện trong các đại tông môn.

Cho nên bọn họ đột phá được bình cảnh cũng là chuyện đương nhiên.

- Ngườiiii tốtttt… Có người thét dài, khóc rống lên, người này đã bị vây khốn ở Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đã 30 năm, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không thể tiến thêm một bước, không nghĩ tới chỉ tới tham gia một cái đấu giá hội liền đạt được lợi ích như vậy.

- n nhân, xin nhận ta một vái. Một người khác đứng dậy, hướng về phía Dương Khai đang đứng trên đài cao vái một vái, thái độ thành kính.

Lần lượt có người đứng lên nói lời cảm tạ.

Dương Khai cười híp mắt, cũng không ngăn cản những người này hấp thu linh khí từ nguyên tinh của mình.

Hắn chiếm được một khoản lớn tiền của phi nghĩa trong Man Hoang Cổ Địa, lại đoạt được kho báu của Vấn Tình Tông, tài sản trong vô cùng khổng lồ, chỉ riêng nguyên tinh thượng phẩm đã có hơn một tỉ, chỉ là một chút linh khí nhỏ bé tràn ra, đối với hắn mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể mà thôi.

Nói không khách khí, hắn hôm nay tùy tiện vặt một sợi lông chân xuống, cũng đủ để khiến những võ giả này tiêu xài mấy đời.

Phía sau đài, ánh mắt Vũ Minh sáng quắc nhìn những đống nguyên tinh thượng phẩm kia, nuốt nước miếng đánh ực một cái, trong đầu không ngừng hiện lên ý nghĩ “Của ta, tất cả đều là của ta!”

Hắn không ngờ rằng, tài sản của Dương Khai lại hùng hậu như vậy. Mấy trăm triệu nguyên tinh thượng phẩm, hắn chỉ tùy tiện là có thể lấy ra được, có thể thấy được trong nhẫn không gian của hắn còn có thứ tốt khác, chỉ cần giết chết hắn, những tài phú này không phải đều là của mình sao?

“Không đúng, không đúng, là của sư tôn. Nhưng sư tôn ăn thịt, mình đi theo uống chút nước canh chung quy cũng không có vấn đề gì đi?” Nghĩ tới đây, Vũ Minh phấn chấn không thôi, đây đúng là khoản tiền của phi nghĩa từ trên trời rơi xuống mà. Vũ Minh hưng phấn gần như muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

- Đám rác rưởi các ngươi, thấy rõ ràng rồi chứ? Rốt cuộc có phải là bổn thiếu báo giá bậy bạ hay không? Dương Khai nhìn khắp bốn phía, ngữ khí lạnh lùng.

Không một ai lên tiếng.

Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, Dương Khai tiện tay đã lấy ra số lượng nguyên tinh khổng lồ như vậy, chứng tỏ bản thân hắn có đầy đủ tài lực, sao có thể nói là báo giá tầm bậy chứ?

Dứt lời, Dương Khai liền tiện tay thu đống nguyên tinh thượng phẩm kia về.

Linh khí thiên nồng đậm thoáng cái biến mất, khiến võ giả bên trong đại sảnh đều lộ ra vẻ u oán. Tuy nhiên đây là tài sản của người ta, hơn nữa đối phương còn là một vị Đế Tôn Cảnh, có thể lấy ra cho đám người bọn họ mở rộng tầm mắt đã là phá lệ khai ân rồi, bọn họ cũng không thể trông cậy Dương Khai cứ để nguyên tinh mãi ở đó cho bọn họ tu luyện được.

Trong lúc nhất thời, không ít tiếng thở dài vang lên.

- Không có ý kiến thì tốt. Dương Khai ngoác miệng cười, nhìn lại phòng số 7 nói: - Lão già kia, tới phiên ngươi thực hiện lời hứa của mình.

- Hứa gì, rắm chó! Lão già phòng số 7 nổi giận quát lên.

- Dám không thừa nhận? Sắc mặt Dương Khai trở nên hung ác: - Vừa rồi là tên vương bát đản nào nói, chỉ cần bổn thiếu có thể lấy ra được 100 triệu nguyên tinh, sẽ vặt đầu làm quả cầu cho ta đá? Trước mặt mọi người mà ngươi dám lật lọng, ngươi còn cần mặt mũi nữa hay không?

Lão già hừ lạnh nói: - Lời nói đùa cũng tưởng thật sao?

Dương Khai trầm giọng nói: - Lão già ngươi quả nhiên là vô liêm sỉ, ta đếm đến ba, nếu ngươi không vặt đầu xuống thì đừng trách bổn thiếu đích thân ra tay.

- Tiểu bối ngươi dám? Lão già giận dữ, không nghĩ tới Dương Khai lại không nể tình như vậy, tốt xấu gì mọi người đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, mặc dù nói trước đó hắn quả thật giận dữ mà nói lẫy, nhưng bất kỳ ai nghe được cũng hiểu rằng lời ấy không phải là thật lòng, hắn thật sự muốn mình thực hiện sao?

- Một!

Dương Khai không thèm để ý đến hắn, bắt đầu đếm.

- Tiểu tử chớ khinh người quá đáng, lão phu chính là môn chủ Thương Không Môn, ngươi muốn đối địch cùng Thương Không Môn sao? Thấy Dương Khai nhất quyết không buông tha, lão già vội vàng nói rõ thân phận, muốn khiến cho Dương Khai kiêng kỵ.

- Hai! Dương Khai bất động thanh sắc, lạnh lùng đếm ra số thứ hai.

Thương Không Môn là cái thá gì, ngay cả Vấn Tình Tông hắn còn tiêu diệt, sao có thể sợ một cái Thương Không Môn?

Sắc mặt lão già hoảng hốt, không ngờ Dương Khai lại làm thật. “Tiểu tử này có điên không vậy? Tốt xấu gì tu vi của mình và hắn cũng tương đương, nếu không phải có thâm thù đại hận gì, có cần thiết phải làm náo loạn lên như vậy không chứ?”

Hắn lại không biết rằng, một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ bé, một cái Thương Không Môn nhỏ bé, căn bản Dương Khai không xem ra gì.

Nếu như hắn là Đế Tôn tam tầng cảnh, nói không chừng Dương Khai còn phải suy tính một chút.

Lão già nghiến răng một cái, bỗng nhiên nhìn về phía phòng số 13, truyền âm với vị Đế Tôn Cảnh bên trong: - Vị bằng hữu này, tiểu tử này là tên điên, không bằng ta và ngươi cùng liên thủ bắt hắn lại, nếu không với tính tình của hắn, sau khi đối phó với lão phu xong tất sẽ không bỏ qua cho ngươi, chi bằng tiên hạ thủ vi cường, mấy trăm triệu nguyên tinh kia hai người chúng ta chia 5-5!

Sắc mặt của tên Đế Tôn Cảnh phòng số 13 vốn cũng đang sa sầm xuống, bởi vì Dương Khai biểu hiện quá mức bức người, hắn cũng biết lão già nói không sai, lúc trước hắn còn nói cái gì mà “Ăn ba cân phân” chẳng qua là muốn miệt thị Dương Khai mà thôi, hơn nữa hắn còn cố ý ẩn tàng vị trí, nào ngờ lại bị Dương Khai nhanh chóng phát hiện.

Trong khi hắn còn đang lo lắng Dương Khai cũng sẽ bắt hắn thực hiện lời hứa, lão già liền truyền âm tới.

Mặt khác, bị mấy trăm triệu nguyên tinh kia kích thích, lập tức hắn không hề nghĩ ngợi, gật đầu trả lời: - Tốt!

Lão già vui mừng, thầm nghĩ “chính tiểu tử ngươi muốn chết, đừng trách lão phu”.

- Ba! Sau khi hô xong, Dương Khai liền lạnh lùng nhìn chằm chằm về phòng số 7, gật gật đầu nói: - Rất tốt, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, một khi đã như vậy, bổn thiếu sẽ thành toàn cho ngươi!

Dứt lời, hắn liền phóng về phía phòng số 7, thân đang ở giữa không trung, liền hung hăng đánh ra một quyền.

- Ầm… Một tiếng nổ thật lớn vang lên, xung quanh phòng số 7 bỗng nhiên hiện ra một quầng sáng cấm chế, quầng sáng kia lập lòe lên, đã đỡ được một quyền này của Dương Khai.

Mỗi phòng bao của đấu giá hội đều có trận pháp cấm chế bảo vệ, mục đích là bảo vệ sự riêng tư và an toàn của khách nhân Trận pháp cấm chế của phòng bao ở một số đấu giá hội đỉnh cấp, còn đủ để ngăn cản công kích và dò xét của cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh.

Lưu Ảnh Thành tuy rằng không coi là một thành nhỏ, nhưng cũng không lớn gì, trận pháp cấm chế của phân hội Thất Diệu Thương Hội này, có thể ngăn cản được công kích của Đế Tôn nhất tầng cảnh cùng với lưỡng tầng cảnh bình thường.

Nếu như Đế Tôn tam tầng cảnh ra tay, tuyệt đối không thể ngăn cản được.

Tuy nhiên hạng cường giả cấp bậc này số lượng không nhiều lắm, dưới tình huống bình thường rất ít khi gặp được, cho dù có xuất hiện cũng đều là một số người có thân phận cao quý, sẽ không làm ra chuyện thất lễ như vậy.

- Ha ha ha! Tên môn chủ Thương Không Môn ở phòng số 7 kia thấy công kích của Dương Khai bị chặn lại, cười lớn một tràng, nói: - Tiểu tử, chỉ bằng ngươi mà cũng muốn tìm lão phu gây phiền toái sao, về nhà tu luyện thêm… A!

Hắn nói được nửa chừng, chợt quát lên một tiếng, dường như gặp được thứ gì đó khiến hắn rúng động.

Mọi người phóng mắt nhìn tới, cũng đều trợn trừng, tỏ ra không dám tin.

Chỉ thấy quầng sáng cấm chế bảo vệ phòng số 7 kia, không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt.

–––-oOo–––-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.