Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2817: Chương 2817: Chương 2820




Dương Khai thấy vậy biến sắc, dù chiêu này nhìn thì đơn giản, nhưng cũng thể hiện khốngchế lực lượng hoàn mỹ của lão già.

Vốn hắn tưởng dựa vào mình cùng Điệp liên thủ, dùkhông địch lại lão thì ít ra cũng tạo thành chút phiền phức, nhưng giờ nhìn lại thì chưa chắc.Thực lực lão già này… thật là sâu không lường.

Nếu lão thật có ác ý với mình, coi như liênthủ với Điệp, sợ là cũng không đủ cho lão thổi một hơi.

Lúc này lão già rất có hứng thú với thuốc do Dương Khai luyện chế, ngửi còn chưa đủ, còn quẹt ra một chút nếm thử, sau đó nhướng mày quay lại nhìn Dương Khai:– Thuốc này là do ngươi chế ra?Dương Khai gật đầu: – Đúng vậy!– Thuốc chữa thương thật đặc biệt.

Lão già không tiếc lời khen.

– Nhưng mà lại không thểdùng thường xuyên, nếu dùng nhiều sẽ tổn thương tới căn bản.Lão liếc qua liền nhìn ra được khuyết điểm của thuốc chữa thương này, dù sao Dương Khaicũng chỉ dùng thảo dược bình thường chế thành, theo lý thì không có hiệu quả trị thươngmạnh mẽ như thế, nhưng lại có thể kích hoạt sức sống trong máu Man tộc, khiến tốc độ tựchữa trị nhanh lên.Cũng giống như Thị Huyết Thuật, một hai lần thì cũng thôi, nhưng nếu quá thường xuyênthì chắc chắn tổn hại căn bản, khiến người ta già đi nhanh hơn.

Nhưng cái này không phảivấn đề lớn, dù sao cũng là thuốc trị ngoại thương, không thể nào có người dùng thườngxuyên.– Không ngờ Dược sư hiện giờ đều lợi hại như vậy.Lão già rõ ràng có hứng thú với thuốc chữa thương này, cầm bình đá bắt đầu phân biệtdược liệu.Nhân dịp này, Dương Khai kéo Diệp sang một bên, lén hỏi: – Lão trượng này, rốt cuộc làthần thánh phương nào?Điệp cười hì hì nói: – Thanh gia gia không nói cho ngươi biết sao? Dương Khai lắc đầu.Điệp nói: – Nếu Thanh gia gia không nói, vậy ta cũng không thể nói.Dương Khai đưa tay ra: – Mau trả lại số thanh tệ ngươi kiếm được trong thời gian này chota.Điệp kinh hãi, cảnh giác nhảy ra sau, trợn mắt nói: – Ngươi đừng mơ, đó là của ta.Dương Khai cười lạnh: – Xem ra ngươi muốn bí mật của mình được truyền khắp cả thànhnày.Bị người ta nắm thóp, Điệp không khỏi cắn răng nghiến lợi, khinh thường nhìn Dương Khai:– Đáng ghét, hèn hạ, vô sỉ…Dương Khai cười xì: – Đổi từ khác mới hơn!– Trong lòng tiểu tử ngươi đã suy đoán, cần gì làm khó tiểu nha đầu? Lúc này, lão già bỏbình đá xuống, mỉm cười quay lại.Dương Khai nhíu mày, hít sâu một hơi, trong mắt không che giấu được khiếp sợ, chầm chậmnói:– Ta dù có đoán, nhưng không dám khẳng định.Lão già cười nói: – Trong lòng ngươi nghĩ thế nào, sự thật chính là thế.Dương Khai cả kinh, hoảng sợ nhìn lão, trầm giọng nói: – Lão trượng quả thật là… TrườngThanh Thần Thụ?Lão già này xuất quỷ nhập thần xuất hiện trong hốc cây của mình, mà Điệp gọi hắn mộttiếng Thanh gia gia, Dương Khai tư duy chặt chẽ, nếu không liên tưởng tới mới là kỳ quái,chỉ là dù hắn nghĩ tới, nhưng thật không tin nổi.Lão già xua tay: – Thần Thụ cái gì, chỉ là Sương Tuyết Bộ nói quá về ta, nhiều năm trước, tachỉ là một cây Thường Thanh Thụ bình thường.Cái nhiều năm này, hẳn là phải đi ngược lại ngàn vạn năm trước….Thấy lão thừa nhận, Dương Khai lại thở phào, ngẫm lại cũng đúng, nghe đồn hốc câyTrường Thanh Thần Thụ là chỗ ngay cả Vu Vương Vu Thánh cũng không thể tự tiện xông vào, đối phương chợt hiện thân ở trong hốc cây của mình, ngoài bản thể Trường Thanh Thần Thụ ra, trên đời này còn ai làm được?Nguyên nhân vì thế, Dương Khai mới không thật lo lắng gì, ở Sương Tuyết Bộ lâu như thế,dù không nói chuyện với người khác, nhưng lại nghe không ít truyền thuyết Trường ThanhThần Thụ, đây là một cây hòa bình, là gốc cây phù hộ, tự nhiên sẽ không có ác ý với mình.– Thanh tiền bối thứ lỗi, vừa rồi tiểu tử nói năng ngông cuồng, có điều mạo phạm, tiền bốirộng lượng, xin đừng tính toán với tiểu tử.

Dương Khai nghiêm nghị chắp tay.Thanh cười ha ha: – Không cần vậy, Điệp được ngươi chiếu cố, ta làm sao trách ngươi.Dương Khai ngạc nhiên: – Tiền bối cùng Điệp… Một bên là Trường Thanh Thần Thụ, mộtbên là Man tộc Phù Du Bộ, hai bên nhìn căn bản không có quan hệ gì, nhưng thực tế, Điệp lại rất thân thiết với Thanh, thậm chí còn gọi là gia gia.– 16 năm trước, có người bỏ lại một bé gái ở tàng cây! Thanh không giải thích nhiều, chỉ mộtcâu mà thôi, nhẹ nhàng vỗ đầu Điệp.

Điệp cũng như không để ý, chỉ là cười hì hì, hưởng thụ sủng ái khó có.

Dương Khai hiểu, như vậy xem ra là Điệp được Thanh nuôi lớn, gọi thân mật như thế cũng hiểu được, mà thuật biến hóa của Điệp, hẳn là được Thanh bảo hộ.Trước đó Dương Khai còn tò mò, rốt cuộc Điệp thi triển Vu thuật gì, biến dáng người thonthả thành cao to, dù sao chỉ là một cái lá xanh mà thôi, nhưng giờ mới biết, đó không phảiĐiệp thi triển Vu thuật, mà là lực lượng của Thanh.Dưới Trường Thanh Thần Thụ, Thanh có thể làm chủ tất cả, ban cho Điệp một chiếc lá xanhchứa đựng lực thần bí, che giấu hình dạng ban đầu của nàng là chuyện dễ dàng.– Thanh gia gia, năm trước không phải mới tỉnh lại, sao lại tỉnh nhanh như vậy? Điệp tò mòhỏi.Nghe vậy, Thanh nhìn về phía Dương Khai, nói: – Ta cảm giác khí tức thân thiết… Lúc trướclão đã nói vậy, nhưng mà Dương Khai không tin, bây giờ lặp lại, Dương Khai tự nhiên khôngcòn hoài nghi.– Khí tức thân thiết? Điệp cũng tò mò nhìn Dương Khai.Trong lòng khẽ động, Dương Khai thầm nghĩ không lẽ là khí tức Bất Lão Thụ đó chứ? Nếunói còn khí tức nào làm Thanh cảm thấy thân thiết, vậy không cần nghi ngờ chính là Bất LãoThụ.

Bất Lão Thụ là chí bảo thiên địa, dù có chút khác Trường Thanh Thần Thụ, nhưng nóitới cùng đều là cây với nhau.

Nhưng mà như vậy còn nói không thông được, Bất Lão Thụ còn ở trong Huyền Giới Châu, sẽ không thể lọt khí tức ra ngoài mới phải.Dù trong lòng khó hiểu, nhưng Dương Khai cũng không giải thích, bí mật Bất Lão Thụ thìcàng ít người biết càng tốt.

Thanh nghiêm nghị nhìn Dương Khai một hồi, lắc đầu nói: – Kỳ quái, khí tức này như đồng nguyên với ta, nhưng lại có khác biệt rất lớn.

Nói rồi, lão chìm vào trầm tư, thần sắc không ngừng biến ảo.

Dương Khai cùng Điệp mắt to nhìn mắt nhỏ, cũng không quấy rầy lão nhân gia, chỉ có thể chờ đợi nhàm chán.

Chừng nửa ngày sau, Thanh mới chợt hồi thần, mỉm cười nói: – Già rồi, suýt nữa lại ngủ.

Dù lão lớn tuổi, nhưng thật ra phần lớn thời gian đều chìm vào giấc ngủ, lần này tỉnh lại cũng chỉ là trùng hợp.Điệp lập tức làm nũng: – Thanh gia gia mới không già đâu.Thanh mỉm cười, nói: – Dù sao cũng tỉnh, Tiểu Điệp giúp gia gia gãi ngứa, thân mình khôngqua thoải mái.– Được được.

Điệp lập tức hai mắt sáng ngời, giống như nhặt được tiền, quay lại nhìn DươngKhai: – Vu Ngưu, có muốn đi cùng không.Dương Khai vẻ mặt mờ mịt, thầm nghĩ gãi ngứa cũng phải giúp nữa sao? Nhưng nể tìnhThanh cả đồng tuổi, hắn cũng ngại từ chối, đành phải phát huy phẩm đức kính già yêu trẻ,ra phía sau Thanh, đưa tay gãi lưng cho lão.Điệp ngẩn ra, sau đó liền cười to.

Thanh cũng có chút buồn cười.– Cười cái gì? Dương Khai buồn bực trừng Điệp, mình đã làm rồi, cô nàng này lại cười, hơnnữa mặt đầy châm chọc, thật là đáng ghét.Điệp cười đến đau cả ruột, gập người lại nói: – Gãi ngứa cho Thanh gia gia, không phải nhưthế gãi như vậy…– Cô dạy đi! Dương Khai lùi một bước, ra hiệu với Điệp.Điệp ngừng cười, mặt vẫn còn đang nhịn cười, nhìn sang Thanh: – Thanh gia gia, bắt đầu đi.Thanh gật đầu, đưa tay chỉ ra trước, chỉ thấy hốc cây rộng rãi chợt tách ra, lộ ra một conđường tối đen, không biết đi đến đâu.Điệp quay sang nói với Dương Khai: – Đi theo ta! Nói rồi liền bước vào trong đường hầm,nháy mắt không thấy bóng.Dương Khai cũng không nghi ngờ, liền theo sau.

Đi vào đường hầm, nháy mắt người khôngkhống chế rơi xuống, như có một cái máng trượt bên dưới, đưa mình đến chỗ nào đó.Một lát sau, khi Dương Khai đến nơi, Điệp đã đến trước thi triển ra Chiếu Minh Thuật xuatan bóng đêm chỗ này, mới chỉ xung quanh nói:– Sở dĩ Thanh gia gia cảm thấy ngứa ngáy, chính là vì sự tồn tại của chúng, mà nhiệm vụ củachúng ta là dọn dẹp sạch sẽ!Dứt lời, xung quanh chợt sáng lên những đôi mắt đỏ rực.Dương Khai nhìn lên, cả kinh: – Nhiều yêu thú như vậy!Điệp nói: – Chúng đều là ký sinh trùng trên người Thanh gia gia, tốc độ sinh sôi rất nhanh,trước kia mỗi năm ta đều phải dọn một lần, lần này có ngươi giúp, coi như ngươi kiếm hời.Dương Khai ngạc nhiên: – Cô cũng nói ta đến giúp, chỗ này thì có lợi lộc gì?Điệp mỉm cười: – Ta thấy gần đây ngươi mua rất nhiều nội đan Man thú, hình như dùng đểtu luyện, chỗ này nhiều Man thú như vậy, ngươi không có ý tưởng gì sao?Vừa nghe vậy, ánh mắt Dương Khai lập tức sáng ngời, thật là cùng đường lạc lối lại gặp ngõra, thuốc chữa thương của hắn đã bán không nổi, đang lo làm sao kiếm thanh tệ để mua nộiđan, không thể ngờ lập tức có cơ hội đưa tới trước mặt mình.Bên trong bản thể của Thanh, nghiễm nhiên hình thành một cái đại thế giới, mà trong thếgiới này, vô số yêu trùng ký sinh hấp thu lực lượng của Thanh mà sinh tồn, tốc độ trưởngthành cực nhanh, gần như mỗi một con yêu trùng hình dáng khác nhau đều là một viên nộiđan.Trong lúc hai người nói chuyện, yêu trùng xung quanh đã không nhịn được, lần lượt thoátra khỏi chỗ ẩn nấp, phát ra tiếng kêu bao phủ hai người.Thoáng cái, Dương Khai cùng Điệp như tiến vào thế giới côn trùng, bị bao vây chật kín.– Nói trước, ai giết là cười nói đó, tới khi đó ngươi đừng cướp với ta! Điệp cảnh giác báotrước với Dương Khai, vung tay lên, ba đạo khí kình không khí bắn vế phía trước.Nàng vừa ra tay, Dương Khai liền cảm nhận được dao động lực lượng hùng hồn phát ra.Đại Vu Sư!Dương Khai nhướng mày, làm sao cũng không ngờ Điệp trong thời gian này bị mình saikhiến đi bán thuốc, lại là một vị Đại Vu Sư, tuy rằng không cảm nhận được cấp bậc cụ thể,nhưng lực lượng của nàng tuyệt đối không như Vu Sư bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.