Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1801: Chương 1801: Chuyện gì cũng phải từ từ




Như bị sét đánh, thân mình Lữ Quy Trần văng ra sau, giữa không trung hộc ra một ngụm máu tươi, rớt xuống như cá chết.

Sau khi rơi xuống đất, hắn nhanh chóng bò dậy, hoảng sợ và kiêng kỵ nhìn Dương Khai, rung giọng nói: - Ngươi... điều đó không thể nào!

Trước hắn không dò xét tu vi của Dương Khai, bởi vì hắn thấy thực lực Dương Khai khẳng định không bằng mình, dù sao năm đó tiểu tử này mới là Nhập Thánh Cảnh, những năm này mình ở Huyền Không đại lục hưởng thụ linh khí nồng đậm và vô số thiên tài địa bảo, tu vi tinh tiến kinh khủng, năm đó mình lợi hại hơn tiểu tử này vô số lần, sao giờ lại không phải đối thủ của hắn?

Hắn không coi Dương Khai vào đâu!

Nhưng lúc thánh nguyên trong cơ thể Dương Khai phản kích lại, hắn liền ý thức được không ổn.

Thánh nguyên của tiểu tử này hung và tinh thuần hơn mình rất nhiều, mình là Phản Hư lưỡng tầng cảnh thánh mà so với hắn chỉ như đom đóm với trăng rằm!

Điều này làm cho Lữ Quy Trần không thể tin được!

Chẳng lẽ tiểu tử này đã là Hư Vương Cảnh?

Đến lúc này hắn mới dùng thần niệm dò xét Dương Khai.

- Phản Hư tam tầng cảnh! Sau khi xác định cảnh giới của Dương Khai, Lữ Quy Trần biến sắc, ngả mông xuống đất, mất khả năng suy nghĩ, chỉ biết lẩm bẩm: - Làm sao có thể, điều này sao có thể...

Bất kể thế nào hắn cũng không tin vào cảm giác của mình, giờ mới mấy chục năm a, tên tiểu tử này lại nhảy từ Nhập Thánh Cảnh lên Phản Hư tam tầng cảnh!

Đây là tốc độ khủng khiếp và tư chất bực nào.

Chẳng lẽ thời gian ở đây khác với bên ngoài, mình ở đây mấy chục năm, thật ra bên ngoài đã qua mấy trăm năm? Bằng không sao tiểu tử này có tu vi kinh khủng như vậy?

Lữ Quy Trần suy nghĩ lung tung, hoàn toàn bối rối.

Thấy hắn như vậy, Dương Khai cười lạnh:

- Không biết!

Lữ Quy Trần trong Tử Tinh không coi là đại nhân vật gì, tin tức có hạn, thật ra đừng nói tới mình, tốc độ tu luyện của Cổ Kiếm Tâm và Tử Đông Lai cũng tuyệt đối không chậm.

Bất quá so ra cũng không bằng mình.

Dù sao sau lưng bọn họ đều có thế lực cường đại làm chỗ dựa vững chắc, hết thảy tài nguyên tu luyện không cần phải lo, còn có nhiều cường giả ân cần dạy bảo.

Mình thì ngược lại, phải một mình đi lên, ngẫu nhiên gặp một hai người quý nhân mới được chút chỉ điểm, về phương diện nà, Dương Khai tự nhận không bằng nhóm thiếu chủ các thế lực lớn, nhưng vì tất cả đều do hắn tự tìm tòi nên cảm ngộ sâu sắc hơn bọn họ nhiều.

Liếc mắt nhìn hắn, Dương Khai bỉu môi nói: - Năm đó không giết ngươi, hiện tại có chút hối hận.

Lữ Quy Trần không khỏi rùng mình, đôi mắt thất thần khôi phục chút thanh tỉnh, hừ lạnh: - Ngươi nói cái gì?

Cho dù tu vi Dương Khai cao hơn mình một tầng thì sao? Lữ Quy Trần cảm giác nếu mình toàn lực xuất thủ, chưa chắc Dương Khai có thể dễ dàng giết mình, cho nên sau khi lấy lại tinh thần, ngữ khí của hắn cứng rắn hơn không ít.

- Nhìn ngươi tiến bộ không ít, uống không ít thiên tài địa bảo đi? Chậc chậc... bất quá nhìn thánh nguyên trong thân thể ngươi, tạp chất nhiều, xem ra đều là nuốt sống, ngươi có biết làm vậy rất lãng phí dược hiệu của thiên tài địa bảo a, hơn nữa ăn nhiều không tốt.

Nghe Dương Khai nói vậy, Lữ Quy Trần lộ vẻ bối rối, bởi vì đối phương nói không sai.

Những năm này hắn một mình ở Huyền Không đại lục, trừ tu luyện ra không làm gì khác, lúc đầu hắn còn muốn tìm cách ra khỏi đây, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn dần tuyệt vọng, ngay cả Quỷ Tổ cũng bị nhốt tới 2000 năm, hắn thoát sao được?

Sau đó Lữ Quy Trần quyết định chỉ cần có thể tăng thực lực lên, một ngày kia dựa vào năng lực của mình phá toái hư không, thoát khỏi địa phương quỷ quái này.

Mà muốn tăng thực lực lên, đương nhiên không thể thiếu thiên tài địa bảo.

Nhưng hắn không phải luyện đan sư, cho dù đào được nhiều dược liệu trên Huyền Không đại lục cũng không thể luyện chế, bất đắc dĩ, chỉ có thể nuốt sống như yêu thú.

Kết quả là tạp chất trong cơ thể ngày càng nhiều, rất khó hóa giải, đến giờ này đã bắt đầu ảnh hưởng tới tu luyện của hắn, mỗi lần vận chuyển thánh nguyên là kinh mạch hơi đau.

Hắn không biết cứ thế thế này sẽ có hậu quả gì không, nhưng chắc chắn là không tốt.

Giờ tình trạng của mình bị Dương Khai nói toạc ra, Lữ Quy Trần không khỏi sáng mắt: - Ngươi biết trạng thái của ta, ngươi biết phương pháp hóa giải?

- Biết thì thế nào? Dương Khai khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường.

- Chỉ ta!

- Ha ha! Dương Khai cười to. - Ngươi thật tức cười, chuyện năm đó ta còn chưa tính sổ.

Năm đó hắn bị võ giả Tử Tinh bắt, bị Lữ Quy Trần hạ cấm chế, không thể vận dụng thánh nguyên suýt chết, chuyện này Dương Khai vẫn chưa quên.

- Đã nhiều năm như vậy còn nhắc lại làm gì, huống chi, năm đó không phải ngươi không chết sao? Mau chỉ ta cách hóa giải, ta có thể cho ngươi lợi ích. Lữ Quy Trần vội vàng nói.

Dương Khai cười quan sát hắn, nhíu mày nói: - Nhẫn không gian của ngươi đâu? Ngươi ở đây nhiều năm như vậy, đào được không ít thiên tài địa bảo chứ hả? Nhẫn đâu rồi?

- Ta làm gì có nhẫn. Lữ Quy Trần kêu lên. - Ngươi không nhớ sao, năm đó tất cả nhẫn của mọi người đều bị Quỷ Tổ lấy rồi.

- A... ra vậy, ta quên mất. Dương Khai bừng tỉnh, năm đó Quỷ Tổ vì luyện chế pháp trận không gian, đoạt lấy tất cả nhẫn không gian của những người lạc tới đây, chỉ để lấy ra một chút xíu Không Linh Tinh.

Cuối cùng thí nghiệm của hắn hoàn toàn thất bại...

- Không có nhẫn không gian, nói vậy ngươi đã giấu hết đồ tốt đi rồi... Dương Khai nhìn Lữ Quy Trần nói.

- Ngươi muốn làm cái gì. Lữ Quy Trần sắc mặt trầm xuống, nhìn biểu tình của Dương Khai như một tên cướp, cực kỳ cảnh giác. - Ta cho ngươi biết, những thứ đó quả thật bị ta giấu rồi, ở một nơi rất an toàn, nếu không có ta ngươi đừng mong tìm ra.

- Đừng có gấp. Dương Khai cười ha hả.

- Để ta đoán một chút, ở nơi này chỉ có động phủ của Quỷ Tổ năm đó, những năm này hẳn là ngươi ở đó, thiên tài địa bảo...

Lữ Quy Trần thản nhiên như thường, không có chút hoảng loạn, nhìn Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh.

- Dĩ nhiên thiên tài địa bảo không thể ở đó. Dương Khai nói tiếp.

Nụ cười của Lữ Quy Trần biến mất, trở nên ngạc nhiên, hắn không ngờ Dương Khai lại thông minh lanh lợi như vậy.

- Thỏ khôn có ba hang, trứng gà cũng không thể để cùng một rổ. Dương Khai cười nói.

- Hừ, lanh chanh, cho dù ngươi đoán đúng thì sao? Tuy nơi này không lớn, nhưng muốn giấu đồ thì dư sức, ngươi không nói phương pháp hóa giải cho ta thì vĩnh viễn đừng mong lấy được cái gì, không sợ nói cho ngươi biết, tất cả dược liệu hữu dụng trên đại lục này đều đã bị ta đào sạch sẽ, muốn có thu hoạch ít nhất cũng phải chờ thêm trăm năm nữa. Lữ Quy Trần nói xong, lại bồi thêm: - Năm đó ngươi cũng ở đây một thời gian cũng biết ở đây có không ít dược liệu cấp Hư Vương, dược lực của chúng quá mạnh mẽ, với thực lực của ta căn bản không thể hóa giải, cho nên toàn bộ đều được bảo tồn hoàn hảo, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ.

- Ngươi đang uy hiếp ta? Dương Khai vẫn ung dung nhìn hắn, hừ lạnh: - Thôi, không phí nước miếng với ngươi, ta chỉ là không muốn lãng phí những dược liệu kia mới nói nhiều với ngươi như vậy, nếu ngươi cứ ngoan cố như vậy, vậy thì chết đi.

Quả thật trên Huyền Không đại lục có không ít thứ tốt, nên Dương Khai mới nói nhiều với Lữ Quy Trần như vậy, giờ thấy hắn khó dây dưa như vậy liền bỏ ý định.

Dù chuyến này hắn ở dược cốc Thất Lạc Chi Địa thu hoạch đã đủ, những dược liệu trên Huyền Không đại lục chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Dứt lời, Dương Khai đưa tay bắn ra hai đạo Kim Huyết Ti, Kim Huyết Ti vặn vẹo giữa không trung, biến thành 2 con yêu thú hình thù kỳ quái.

Chính là huyết thú mà Dương Khai ngưng luyện ra trong Thất Lạc Chi Địa, Vĩ Quan Xà và Tinh Hoàng Quy.

Hai con yêu thú này đều là bậc chín đỉnh phong, tuy rằng huyết thú sau khi ngưng luyện, thực lực có chút giảm xuống, nhưng dù sao giảm xuống một chút cũng không tới nỗi nào, đối phó với một Lữ Quy Trần Phản Hư lưỡng tầng cảnh nhỏ nhoi không thành vấn đề.

Huyết thú vừa xuất hiện, liền mang theo mùi máu tanh bổ tới Lữ Quy Trần.

- Đây là cái gì? Lữ Quy Trần cả kinh thất sắc, hoảng sợ nhìn 2 con huyết thú hung thần ác sát, hắn không nhận ra đây là giống loài gì, miệng hét lớn: - Tiểu tử ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, ngươi không sợ những bảo bối kia sẽ biến mất cùng với ta sao.

- Trong mắt ngươi là bảo bối, trong mắt ta chỉ là chút lợi nhỏ. Dương Khai khẽ cười, không thèm để ý.

Lữ Quy Trần luống cuống, hắn vốn tưởng Dương Khai sẽ để ý những dược liệu cấp Hư Vương kia, cho nên mới không sợ hãi nói điều kiện với Dương Khai, nhưng bây giờ xem ra con bài giữ mạng của mình chẳng là gì cả, đối mặt với 2 con huyết thú phát ra khí tức kinh khủng, hắn đâu còn tĩnh táo?

Hai con huyết thú này, chỉ một con thôi hắn đã đánh không lại.

- Thiếu hiệp chờ một chút, chuyện gì cũng phải từ từ. Lữ Quy Trần vừa lui nhanh ra sau, tránh xa công kích của Vĩ Quan Xà và Tinh Hoàng Quy, vừa kêu to: - Lữ mỗ nguyện hai tay dâng những thứ đó, xin thiếu hiệp để lại cho ta một mạng!

- Sao sớm không nói? Dương Khai không quan tâm, nhẹ nhàng nói: - Giết!

- Tê tê...

- Hống...

Vĩ Quan Xà và Tinh Hoàng Quy tấn công Lữ Quy Trần, khí tức tử vong đánh tới, Lữ Quy Trần kinh hãi kêu lên: - Đừng giết ta, ta có thể nói ngươi biết một bí mật lớn, bí mật về đại lục này, nếu ngươi có được nó, thành tựu ngày sau nhất định không thể lường.

Dương Khai nhướng mày, tâm niệm hơi động, 2 con huyết thú ngừng lại.

Lúc này, răng nanh của Vĩ Quan Xà cách Lữ Quy Trần chưa tới ba xích, đuôi của Tinh Hoàng Quy cũng quét ngang qua, nhận được lệnh của Dương Khai, vội vàng biến hướng, lướt qua đỉnh đầu hắn.

Kình phong đánh ngang qua làm Lữ Quy Trần toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi hắn đã đi một chuyến tới quỷ môn quan!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.