Một góc Dương Khai phủ, người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt.
Trong phủ đệ, người đông đúc, cơ bản toàn bộ đều tập trung tại đây. Ngay cả những cao thủ Thần Du Cảnh cũng không ngồi tu luyện mà nghển cổ nhìn về phía trước, khuôn mặt người nào người nấy tỏ ra mong ngóng, sốt ruột.
Hơn một tháng trước, khi Thương Vân Tà Địa xâm chiếm với quy mô lớn, họ lo sợ, tuyệt vọng. Dương Khai định dẫn họ rời khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vì Diệp Tân Nhu và bảy người trong Phong Thần Điện ngăn cản nên đành phải ở lại.
Chúng nhân đều cho rằng mình sẽ chết, cuối cùng vẫn là Thiên Hành Cung mà Mộng Vô Nhai tế ra đã bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người, lúc này họ mới yên tâm.
Nhưng lại vô cùng mờ mịt với tương lai, với lối thoát của mình. Vì thiên hạ này rộng lớn như vậy, ngoài Dương Khai phủ ra, họ không phát hiện ra bất cứ nơi nào nữa.
Nhưng hôm nay, sau hơn một tháng, những võ giả này lại hoàn toàn tỏ ra hứng khởi, khuôn mặt hiện lên nụ cười vui vẻ. Ai nấy đều vô cùng hào hứng, tràn đầy hi vọng với tương lai và tiền đồ của mình, không còn cảm giác như một tháng trước nữa.
Mà nơi cách chỗ mọi người tập trung mấy chục trượng, có hai cái hồ thật lớn, trong hồ tràn đầy chất lỏng không biết tên, đủ loại dược tài quý hiếm chìm nổi trong hồ, dược hương tản phát ra, cơ hồ tràn ngập cả Dương Khai phủ, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến người ta đột nhiên tỉnh ra, thư sướng không nói nên lời.
Lúc này, người ngồi đầy hai hồ, nhìn cứ như đang ngồi tu luyện.
Vận chuyển công pháp, nước trong hồ sinh ra rất nhiều lực lượng thần kỳ, gột rửa thân thể của những võ giả này, rửa sạch những tạp chất trong nội thể của họ.
Dưới đáy hồ, mơ hồ có thể nhìn thấy một vài dấu vết hoa văn của trận pháp. Mà lúc này, những trận pháp này đang tản phát ra quang mang yếu ớt. Dưới tác dụng của trận pháp, dược hiệu trong hồ nước lại không ngừng được thôi hóa, được các võ giả hấp thu.
Thỉnh thoảng lại có người đột phá cảnh giới hiện tại, thành công đạt đến một tầng bậc mới.
Mỗi lúc như vậy, người đột phá kia sẽ hứng khởi vui mừng, đám người vây xung quanh cũng liên tục reo hò.
Cả Chiến Thành, cơ hồ cũng vì sự đột phá liên tục của nhiều người trong phủ đệ như vậy mà dẫn đến dấu hiệu hỗn loạn của thiên địa linh khí.
- Trì tử do Hạ cô nương của Lăng Tiêu Các tạo ra, nghe nói còn có hiệu quả thần kỳ hơn Hóa Long Trì của Dương gia, quả thật là có công hiệu tẩy kinh phiệt tủy. Dù ngươi tư chất kém như thế nào, chỉ cần vào đó ngâm mấy ngày là có thể khu trừ một thân tạp chất, khiến tiềm lực của chúng ta tăng lên nhanh chóng.
Một thanh niên thân hình gầy gò có vẻ hưng phấn nói với người bên cạnh, song quyền nắm chặt, cơ hồ như đang biểu đạt sự kích động từ trong lòng.
- Không phải là nghe nói mà là quả thật có hiệu quả thần kỳ.
Người bên cạnh y gật đầu vẻ chắc chắn,
- Ngươi chưa nhìn thấy cảnh tượng nhiều người cùng đột phá? Ta vốn cho rằng những Huyền đan trong phủ đã cải tạo tư chất bọn ta trở nên xuất sắc, nào ngờ bọn ta còn có thể cố gắng tiến thêm một bước.
- Hóa Long Trì của Dương gia, nơi thần kỳ như vậy, nghe nói ở Dương gia, chỉ có người có tư chất, hơn nữa còn phải có cống hiến lớn lao cho gia tộc mới có tư cách vào trong đó, đạt được chút lợi ích trong đó. Dù như vậy, đó cũng là bảo địa mà người của Dương gia tranh nhau vào. Nhưng so sánh với phủ chúng ta, Hóa Long Trì là cái thá gì chứ? Đây mới là Hóa Long Trì thực sự.
Người thứ ba vô cùng hưng phấn nói, cũng không giữ mồm giữ miệng:
- Nghe nói chưa, lúc tiểu công tử còn nhỏ muốn vào Hóa Long Trì, bị Dương gia từ chối nhiều lần. Theo ta thấy, đám người Dương gia kia hoàn toàn có mắt không tròng, ếch ngồi đáy giếng. Tiểu công tử lợi hại như vậy, họ cũng dám cự tuyệt.
- Đừng nói chuyện Dương gia, để người khác nghe được không hay. Dương gia có không công bằng với tiểu công tử đi nữa, tiểu công tử cũng vẫn là người của Dương gia, không phải là chuyện mà chúng ta có thể chê trách sau lưng.
- Đúng, đúng, đúng.
- Không phải chúng ta đang đợi để vào Hóa Long Trì ở đây sao. Vũ Thiên của Ánh Nguyệt Môn chỉ vào ngâm ba ngày, từ Chân Nguyên Cảnh thất tầng đột phá thẳng lên Chân Nguyên Cảnh đỉnh phong, bây giờ đang bế quan tấn công Thần Du Cảnh, chúng ta không thể thua y được.
- Hi hi, nhóm tiếp theo là đến lượt Phi Vũ Các chúng ta, thật là mong đợi. Đám ngốc Thiên Nguyên Thành lại đi như vậy, không những chết không rõ ràng mà còn mất đi cơ hội tốt như vậy.
Người đang nói cười châm biếm, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp tai họa.
Liễu Phi Sinh của Thiên Nguyên Thành, trước khi Thương Vân Tà Địa tới đã dẫn người của Thiên Nguyên Thành rời khỏi Dương Khai phủ, nhanh chóng quy về Diệp Tân Nhu, khiến người trong phủ đều chỉ trích sau lưng Thiên Nguyên Thành.
Nhưng dưới sự công kích liên thủ của Âm Minh Quỷ Vương và Tuyệt Đại Tà Vương, người của Thiên Nguyên Thành cũng chết sạch.
Đủ kiểu bàn tán không ngừng vang lên trong đám người. Ánh mắt và nét mặt của mọi người đều tràn ngập vẻ mong đợi.
Dương Khai bước ra từ chỗ bế quan. Bế quan một thời gian dài như vậy, hắn không hề luyện hóa được Kim Nhân Độc Nhãn kia, ngược lại cảm thấy nó không phải là thần hồn bí bảo giống như mình nghĩ.
Kim Nhân Độc Nhãn đó thật sự giống mắt người hoặc yêu thú.
Không thể luyện hóa, thần thức Dương Khai không dung hòa được với nó, chỉ tạm thời không biết nên khu động nó như thế nào để mình sử dụng.
Ngửi thấy dược hương tràn ngập trong phủ đệ, Dương Khai sửng sốt, quay đầu nhìn bốn phía lại không thấy bóng người nào.
Thần thức buông ra, nhanh chóng cảm nhận được sự khác thường, vội vàng tập hợp mọi người lại.
- Xảy ra chuyện gì?
Đợi đến nơi, Dương Khai vẫn cho rằng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng tra hỏi.
Nghe thanh âm của hắn, Thu Ức Mộng đang đứng trên cao đài cách hai trì tử không xa liền vẫy tay với hắn, gọi:
- Dương Khai, bên này.
Dương Khai khẽ nhún mình bay lên cao đài, quay đầu nhìn bốn phía, thần sắc kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều tập trung ở đây, bên cạnh có hai cái hồ ngâm rất nhiều dược tài, người ngồi đầy trong hồ. Dương Khai cẩn thận quan sát, phát hiện những người đó đều là người của Huyết Chiến Bang.
Trên cao đài, bên cạnh Thu Ức Mộng, một lĩnh quân nhân trẻ tuổi nhìn Dương Khai với vẻ mặt cảm kích.
- Chuyện gì vậy?
Dương Khai nhìn không hiểu.
Đám người của Huyết Chiến Bang có rất nhiều người chân nguyên di động, rõ ràng là sắp đến ngưỡng đột phá.
- Chuyện này, người hỏi Hạ cô nương đi. Nàng tạo ra đó, ta cũng không hiểu lắm, chỉ biết cái này rất lợi hại.
Thu Ức Mộng cười hì hì đẩy Hạ Ngưng Thường ra.
- Tiểu sư tỷ, chuyện gì vậy?
Dương Khai dừng lại trên chiếc khăn che mặt của Hạ Ngưng Thường.
Nàng khẽ nói:
- Không phải ngươi cho ta rất nhiều linh dịch sao? Nếu luyện đan, không dùng nhiều như vậy. Hơn nữa đan dược trong phủ nhất thời cũng không dùng hết. Mấy ngày nay đan phòng cũng không luyện đan. Ta muốn dùng những thứ đó giúp mọi người cải thiện tư chất.
- Sao làm được?
Tuy Dương Khai biết phục dụng Vạn Dược Linh Dịch một thời gian dài có thể khiến người ta tẩy kinh phiệt tủy, nhưng phát huy hiệu quả như vậy cũng quá nhanh.
- Biến người thành đan luyện.
Hạ Ngưng Thường khẽ nói.
- Biến người thành đan luyện?
Dương Khai kinh ngạc liên hồi.
- Nhờ ngươi dạy ta những linh trận kia nên ta cũng tìm được phương pháp, dùng linh trận kết hợp với linh dịch và một vài nguyên liệu quý hiếm khác. Trong một thời gian ngắn, kích phát dược hiệu của những nguyên liệu này, dưới tác dụng của linh trận và dược hiệu, khu trừ tạp chất trong nội thể của bọn họ, dùng thủ pháp và phương thức luyện đan luyện hóa bọn họ.
Hạ Ngưng Thường giải thích.
Nhưng luyện đan sư khác thì luyện đan, còn tiểu sư tỷ bây giờ đã thoát khỏi tầng bậc này, nàng có thể luyện người.
Tư chất dũng mãnh mà xuất sắc, không có tì vết gì.
Dương Khai đi tới, nhẹ nhàng hỏi:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
- Không đâu.
Tiểu sư tỷ chậm rãi lắc đầu,
- Nhưng nếu làm như vậy, tuy hiệu quả nhanh, thậm chí rất nhiều người có thể đột phá tới mấy tiểu cấp bậc, nhưng vẫn không có hiệu quả tốt bằng phục dụng linh dịch trong thời gian dài.
- Đủ rồi.
Dương Khai khẽ gật đầu. Đối với những người trong phủ này mà nói, có thể có kỳ ngộ và tạo hóa như vậy đã là mỹ mãn, cảm ân đới đức rồi.
Dương Khai cũng không ngờ, Hạ Ngưng Thường có thể dùng những Vạn Dược Linh Dịch đó làm được như vậy.
Cứ như vậy thì thực lực của những người này sẽ nâng cao nhanh chóng, năng lực tự vệ sẽ tăng cường mạnh mẽ.
Quan trọng nhất là liên tiếp đột phá tiểu cấp bậc hiện tại và cải thiện thể chất bản thân, chắc chắn đã có sự khích lệ lớn lao cho tinh thần chán nản trước đó.
Trên khuôn mặt của võ giả trong Dương Khai phủ đã không còn nhìn thấy sự hoang mang và tuyệt vọng nữa. Tất cả bọn họ đều vô cùng hưng phấn, ý chí chiến đấu sôi sục.
Sau khi hai người bọn họ nói chuyện xong, Thu Ức Mộng mới cười duyên dáng nói:
- Đám người Huyết Chiến Bang này đã tu luyện được hai ngày rồi. Thêm một ngày nữa là phải đổi nhóm khác. Ba ngày một nhóm, phải duy trì một thời gian dài mới có thể hoàn thành.
Hoắc Tinh Thần đứng bên cạnh vô cùng ão não:
- Đều trách lão gia tử nhà ta, triệu hồi hết người mà ta dẫn tới về, nếu không họ cũng có thể có được ưu đãi.
- Đúng vậy, người của Thu Vũ Đường Thu gia ta ... Haiza.
Thu Ức Mộng cũng tiếc hận không ngừng.
Người của Thu Vũ Đường bỏ công rất nhiều cho Dương Khai phủ trong đoạt đích chi chiến, nhưng sau cùng lại bị Thu Thủ Thành triều hồi về gia tộc.
Nếu ở lại, bây giờ họ chắc chắn cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
- Lão gia tử quá độc ác. Quả nhiên không thích hợp làm gia chủ nữa.
Hoắc Tinh Thần tỏ vẻ hung hãn muốn giết cha soán vị, thầm hận không ngừng.
- Các ngươi cũng đừng tụ tập ở đây, nên làm gì thì làm đi, vài người ở đây trông coi sắp xếp là được rồi.
Dương Khai dặn dò,
- Buổi tối tất cả nhớ đến phòng ta, cho các người ít thứ.
Bây giờ sự tồn tại của Vạn Dược Linh Dịch đã không còn là bí mật gì nữa, những lĩnh quân nhân trẻ tuổi trong phủ từ đoạt đích chi chiến đến bây giờ, dù hung hiểm hay thuận lợi đều đứng về phía mình, Dương Khai cũng có ý muốn cho họ thêm chút lợi ích.
Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều sáng mắt, trong lòng thầm mong đợi.
Thu Ức Mộng trừng mắt với Dương Khai nói:
- Coi như còn chút lương tâm, không uổng công bọn ta kiên định theo ngươi như vậy.
Thu Ức Mộng nổi giận với mình, Dương Khai hơi khó chịu, đang lúc giả vở không nghe thấy thì phía dưới truyền đến tiếng hô hào:
- Dương công tử, Dương công tử!
Dương Khai nhìn theo hướng thanh âm, phát hiện ra Lý Nguyên Thuần của Thái Nhất Môn ở hải ngoại đang vẫy tay với mình.
- Lý tiền bối lên đây nói chuyện.
Dương Khai mỉm cười.
Thân hình Lý Nguyên Thuần khẽ lắc, lên tới cao đài, cười hi hi, có phần hơi ngượng ngùng nói:
- Dương công tử, đã lâu không gặp.
- Rất lâu sao?
Dương Khai bế quan, cũng không biết rốt cuộc đã bao nhiêu ngày trôi qua.
- Đã hơn một tháng rồi.
Lý Nguyên Thuần nhấn mạnh.
Mời xem: Trích đoạn cuối Chương 570: Chuyện gì...
.
- Rất lâu sao?
Dương Khai bế quan, cũng không biết rốt cuộc đã bao nhiêu ngày trôi qua.
- Đã hơn một tháng rồi.
Lý Nguyên Thuần nhấn mạnh.