Còn không đợi Dương Khai tới gần, bỗng nhiên từ bên kia truyền đến một luồng dao động đế vận.
Dương Khai đảo con ngươi, cả kinh nói: - Lại có Đế Bảo ư?
Lúc trước thời điểm Sơn Hà Chung xuất thế, hắn đã cảm ứng được dao động năng lượng tương tự, giờ này hắn vừa mới thu phục Sơn Hà Chung, lại một lần nữa gặp phải tình cảnh tương tự, khiến hắn không khỏi cảm khái trong Toái Tinh Hải này đúng là bảo vật vô số mà!
Bất quá rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện không đúng.
Dao động đế vận kia cũng không phải là hiện tượng Đế Bảo xuất thế, bởi vì tình huống bên kia hoàn toàn bất đồng với lúc Sơn Hà Chung xuất thế, không chỉ như thế, bên kia còn truyền đến tiếng sấm sét ì ầm, uy năng thiên địa kinh khủng đang hội tụ, hiển lộ thiên đạo cuồn cuộn!
- Tấn thăng! Dương Khai co rụt mi mắt lại, ý thức được đây là có người sắp tấn thăng Đế Tôn Cảnh.
Ánh mắt hắn si ngốc nhìn thiên địa dị tượng vừa mới bắt đầu thành hình bên kia, trong lồng ngực máu nóng dâng trào. Tuy rằng sớm biết võ giả đi vào Toái Tinh Hải là có thể đột phá gông cùm xiềng xích, tấn thăng đến Đế Tôn Cảnh, nhưng vào đây đã thời gian hai ba năm, Dương Khai cũng không có gặp người nào đi tới bước này.
Giờ khắc này, có một người như vậy, lại ở cách mình không xa làm ra hành động vĩ đại như thế!
Đế Tôn Cảnh, là cảnh giới tối cao trên con đường võ đạo, là mục tiêu theo đuổi cuối cùng của võ giả tu luyện cả đời, cảnh giới này tượng trưng cho thực lực cường đại, địa vị cực cao.
Cho nên mặc dù không biết người sắp tấn thăng kia rốt cuộc là người nào, nhưng khi nhìn thấy thiên địa dị tượng kia, Dương Khai cũng không tránh khỏi có phần kích động.
Rồi sẽ có một ngày hắn cũng nhảy lên tới võ đạo đỉnh phong, rồi sẽ có một ngày, hắn cũng tấn thăng Đế Tôn!
Có lẽ, có thể len lén tới gần quan sát một chút, có thể chính mắt thấy một vị Đế Tôn Cảnh sinh ra, điều này đối với bất kỳ người nào mà nói đều là một cơ duyên không thể bỏ lỡ, trong quá trình quan sát tìm hiểu, có thể để dành kinh nghiệm quý báu cho tương lai của mình.
Dĩ nhiên, người bình thường lúc tấn thăng Đế Tôn Cảnh là không muốn bị người quấy rầy, tuy nhiên Dương Khai chỉ là đi quan sát tìm hiểu, không phải là gây chuyện, cho nên ngược lại cũng không có gánh nặng gì trong lòng.
Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự, thân hình vừa động liền bay tới hướng vị trí nơi phát ra động tĩnh kia.
Không bao lâu, hắn bay tới trên một mảnh vỡ tinh tú.
Vừa mới đứng vững chân, Dương Khai còn chưa kịp đi tới gần, bỗng nhiên quanh hắn liền phóng vọt ra ba bóng người.
Ba bóng người này trước đó ẩn giấu thân mình thật tốt, Dương Khai dồn tất cả chú ý trên thiên địa dị tượng kia, nhất thời lại không có phát hiện, đợi đến lúc ba người này vọt ra, hắn mới giật mình chợt tỉnh.
Trong nháy mắt ba người hiện thân liền kế tiếp nhau thi triển sát chiêu, ra tay không chút lưu tình, trong kiếm quang lóe lên, ý cảnh băng hàn ầm ầm tràn ngập, làm cho mặt đất bốn phía trong nháy mắt cũng biến thành vùng đất lạnh gía.
Dương Khai không khỏi rùng mình một cái, trong mắt hàn quang lóe lên vung tay đánh ra bốn phương tám hướng... chỉ thoáng cái, hiện ra bóng chưởng đầy trời.
"Rầm rầm rầm rầm..." Sau một tràng tiếng va chạm nổ vang kịch liệt, Dương Khai đứng tại chỗ không nhúc nhích tí nào, nhưng ngược lại ba người ra tay đánh lén kia rối rít la lên thất thanh, bay ngược trở về.
- Kết trận! Một người trong đó dường như cũng ý thức được Dương Khai lợi hại, trong mắt tràn đầy khiếp sợ hoảng sợ, quát một tiếng yêu kiều.
Hai người kia hiển nhiên đều là đồng môn từng phối hợp với nhau vô số lần, vừa nghe lời này vội vàng phi thân đến bên cạnh nàng. Rồi cũng không biết các nàng thi triển bí thuật gì, khí tức của ba người lại lập tức dung hợp cùng một chỗ.
- Hả? Thẳng đến lúc này Dương Khai mới có thời gian quan sát ba người kia, đập vào mắt thấy khiến hắn không khỏi nhướn mày, vội vàng xua tay nói: - Chờ một chút!
Ba người kia kết thành trận thế lại gương mặt lạnh lùng nhìn Dương Khai, căn bản không có ý để cho hắn nói, ba thanh trường kiếm từ từ huy động, mãnh liệt hơn băng hàn hơn so với trước đột nhiên phủ xuống.
- Các vị có phải là Băng Tâm Cốc? Dương Khai lần nữa gào to.
Lúc trước hắn từng lén đi vào Băng Tâm Cốc, cho nên biết rõ phục sức của đệ tử Băng Tâm Cốc, ba nữ nhân trước mắt này, rõ ràng là mặc theo y phục của đệ tử Băng Tâm Cốc.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, người ở chỗ này không nói một lời liền ra tay đánh lén mình, với thế muốn trí mình vào chỗ chết lại là người của Băng Tâm Cốc.
Trong này sợ là có điều gì hiểu lầm rồi! Dương Khai nhanh chóng xoay chuyển tâm tư: có thể là ba người này đang bảo vệ người đột phá Đế Tôn Cảnh kia, mình chạy đến làm cho các nàng hiểu lầm, cho nên mới không nói lời nào liền ra tay như vậy.
Dương Khai hỏi cũng không có làm cho các nàng dừng lại động tác, nhìn xu thế của ba người dường như là muốn thi triển sát chiêu kinh thiên động địa gì đó, dao động năng lượng trào lên kia khiến Dương Khai cũng không khỏi hơi biến sắc.
Hắn không thể không kêu lên tự giới thiệu: - Ta là Dương Khai, không biết ba vị cô nương có nghe nói qua hay không?
Lời vừa nói ra quả nhiên có hiệu quả, ba nữ nhân kia động tác chợt ngừng lại, đều kinh ngạc nhìn Dương Khai, băng hàn bao phủ thiên địa cũng từ từ tan đi.
Một nữ nhân có lẽ là người cầm đầu ngạc nhiên nói: - Là Dương Khai Dương sư huynh?
- Đúng vậy! Dương Khai nhẹ thở ra, biết các nàng quả nhiên là đã nghe qua tên của mình. Dù sao lúc trước ở Băng Luân Thành, mình đã làm không ít chuyện cho Băng Tâm Cốc.
- Nhìn có hơi giống, bất luận là hình dáng hay là thân hình, đều không sai biệt lắm với hình ảnh đại sư tỷ cho chúng ta nhìn xem!
- Chỉ là quá dơ bẩn một chút, ngay cả gương mặt đều lem luốc thấy không rõ...
- Quần áo còn rách rưới...
Ba nàng xúm lại một chỗ nói nhỏ với nhau một hồi, không ngừng quan sát về hướng Dương Khai bên này, dường như muốn xác nhận thân phận của hắn.
Thanh âm của các nàng tuy nhỏ, nhưng Dương Khai vẫn nghe rõ ràng, không khỏi vỗ đầu một cái, lúng túng không biết nói sao.
Lúc trước hắn ở trong khe hở hư không kia hết một năm rưởi, trong thời gian đó luôn thử thu phục Sơn Hà Chung, kết quả lần lượt bị thương, cả thân mình người không ra người quỷ không ra quỷ... sau khi thành công thu phục Sơn Hà Chung, Dương Khai tâm tình vui sướng, kết quả quên mất mình bây giờ còn là một bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Nếu không có ba nữ đệ tử Băng Tâm Cốc này nhắc nhở, chỉ sợ hắn còn không có ý thức được.
Nghĩ tới đây, Dương Khai vận nguyên lực một cái, chấn rơi toàn bộ chất bẩn trên người mình, đồng thời vung tay một cái, kiếm khí thủy của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí bắt đầu khởi động, trên tay lập tức xuất hiện một đoàn quả bóng nước.
Hắn xoa nhẹ vài cái trên mặt mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ cười rực rỡ nhìn về phía ba người kia, nhe hàm răng trắng nõn nói: - Ba vị hãy nhìn lại xem!
- Nha, đúng là Dương sư huynh!
- Lần này không sai rồi, là Dương sư huynh!
Sau khi xác định là Dương Khai không thể nghi ngờ, nhất thời ba người nhảy cẫng lên hoan hô, thoáng cái thu lại địch ý, gương mặt ngượng ngùng đi tới phía Dương Khai.
Nữ đệ tử cầm đầu kia ôm quyền lúng túng nói: - Dương sư huynh đừng lấy làm lạ, sư tỷ muội chúng ta nghĩ huynh là địch nhân truy kích tới, cho nên vừa rồi mới tùy tiện ra tay như thế, còn xin Dương sư huynh đại nhân đại lượng, không cần tính toán với chúng ta!
- Không sao! Dương Khai phất tay áo, hỏi:
- Có người đuổi theo các cô nương à?
Nữ nhân kia gật gật đầu nói: - Ừm! Đuổi theo đã nhiều ngày!
- Người nào?
Nữ nhân kia sắc mặt trầm xuống, cắn răng nói: - Trừ thiếu tông chủ của Vấn Tình Tông còn có thể là ai!
- Phong Khê! Dương Khai nhướn mày, rất bất ngờ nói:
- Phong Khê tuy rằng thực lực không tầm thường, nhưng các cô nương cũng không kém, như thế nào sợ hắn vậy?
Nữ nhân kia nói: - Nếu là Phong Khê lúc trước, đương nhiên chúng ta sẽ không sợ, nhưng trước đây vài ngày đại sư tỷ nàng một thân khí cơ xao động, hiển nhiên đã đến lằn ranh đột phá, chúng ta cũng không dám tùy tiện động thủ với Phong Khê, tránh làm cho đại sư tỷ bỏ lỡ cơ hội đột phá!
- Đại sư tỷ... Dương Khai trong mắt sáng ngời, liếc mắt nhìn về phía thiên địa dị tượng hội tụ bên kia, vui mừng nói:
- Nói như vậy, hiện tại đang đột phá Đế Tôn Cảnh chính là Tử Vũ cô nương?
- Đúng! Lúc chúng ta chạy tới đây, đại sư tỷ đã không thể áp chế, đành phải lựa chọn nơi này đột phá. Ba sư tỷ muội chúng ta liền phụ trách cảnh giới đề phòng, lúc nãy khi Dương sư huynh đến, chúng ta còn tưởng là người của Vấn Tình Tông, cho nên mới... Nói tới đây, sắc mặt nàng đỏ lên, dù sao trước đó không hỏi nguyên do đã ra tay với Dương Khai, quả thật các nàng có hơi lỗ mãng.
Dương Khai mỉm cười, nói: - Tử Vũ cô nương quả nhiên là kỳ tài ngút trời, khiến người bội phục!
Hắn cũng không nghĩ tới, người ở chỗ này đột phá Đế Tôn Cảnh lại là Tử Vũ của Băng Tâm Cốc, lúc trước hắn cùng với Tử Vũ đã có một chút giao tiếp, tuy rằng không tính là quá thân quen, nhưng cũng biết nàng là đệ tử ưu tú nhất của Băng Tâm Cốc.
Giờ này quả nhiên nàng không phụ kỳ vọng của mọi người Băng Tâm Cốc, sau khi đi vào Toái Tinh Hải hai năm rưởi liền cảm ngộ đến cơ hội đột phá.
Nữ đệ tử Băng Tâm Cốc kia nói:
- Đại sư tỷ nói Dương sư huynh mới là lợi hại nhất! Đại sư tỷ trước nay rất ít tán dương người khác, mặc dù là Phong Khê của Vấn Tình Tông, nàng cũng không thèm nhìn ở trong mắt, nhưng lại rất tôn sùng Dương sư huynh! Cho nên sau khi chúng ta chạm mặt trong Toái Tinh Hải, nàng mới cố ý cho chúng ta nhìn hình ảnh của huynh, bảo chúng ta nếu như gặp huynh thì phải dùng lễ đối đãi!
- Đúng vậy! Chúng ta đều nghe nói chuyện Dương sư huynh làm ở trong Băng Luân Thành, Dương sư huynh thật lợi hại!
Dương Khai cười ha hả nói: - Tử Vũ cô nương không thể kém so với bất kỳ kẻ nào, nàng nói như vậy cũng chỉ là lưu cho ta chút thể diện mà thôi! Không thấy hiện tại nàng tấn thăng Đế Tôn Cảnh mà ta vẫn còn dừng lại ở Đạo Nguyên Cảnh hay sao?
Nghe hắn nói như vậy, ba người Băng Tâm Cốc này mới nhớ tới, Dương Khai dường như còn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, ngược lại thì đại sư tỷ nhà mình đang đột phá Đế Tôn.
Không quản Tử Vũ có thành công hay không, tối thiểu nàng đã đi bước này trước Dương Khai, cho nên ở trong mắt ba nàng xem ra, quả thật Tử Vũ không thể kém so với Dương Khai, thậm chí còn ưu tú hơn một chút.
Dương Khai nghiêm mặt lại, nói: - Đột phá Đế Tôn nguy cơ trùng trùng, từ xưa đến nay, vô số thiên chi kiêu tử đạo vẫn người tiêu ở cửa ải này, Tử Vũ nàng hấp tấp đột phá, nhưng có nắm chắc mấy phần?
Một người đệ tử Băng Tâm Cốc trong đó nói: - Đại sư tỷ nói, nàng chỉ có sáu thành nắm chắc!
Hai nàng kia cũng đều lộ vẻ mặt lo lắng.
- Sáu thành... Dương Khai nhướn mày, tỷ lệ này cũng không coi là lớn bao nhiêu, dù Tử Vũ đột phá thất bại, chết ở dưới thanh tẩy của năng lượng thiên địa cũng không tính là kỳ quái.
- Hơn nữa người của Vấn Tình Tông còn luôn đuổi theo chúng ta, cũng không biết có tìm tới đây hay không?
Dương Khai nói: - Yên tâm, nếu ta tới đây, thì sẽ ở lại chỗ này cùng chờ với các cô, nếu người của Vấn Tình Tông thật dám tới, thì coi như chúng có đến mà không có về! Lúc nói lời này, trên mặt Dương Khai đầy sát khí.
Giữa hắn và Phong Khê còn có nợ cũ chưa có tính xong đâu, một quả Đế Tuyệt đan của Phong Khê ngày đó đã làm cho hắn ăn đau khổ rất lớn, nếu không phải hắn kịp thời thối lui, thực lực phi phàm, thì sớm đã bị Phong Khê giết chết rồi...