- Tiền bối, vị trí của ngài vẫn còn nguy hiểm, đắc tội! Dương Khai bỗng nhiên trầm giọng nói, sau đó trực tiếp ra tay, vòng tay qua eo La Lam, kéo nàng vào lòng mình.
Bất ngờ không đề phòng, La Lam không kịp chống cự, cả người ngả vào lòng Dương Khai.
- A! Nàng kinh hô, theo bản năng dựng thẳng mày liễu, mạnh mẽ thúc đẩy thánh nguyên.
- Tiền bối tự cảm giác sau lưng mình! Dương Khai giành trước khi La Lam nổi giận ra tay, nói cực nhanh.
La Lam ngây ra, vội thả ra thần niệm, kiểm tra đằng sau lưng mình.
Vừa nhìn, nàng không khỏi biến sắc.
Cách lưng nàng không đủ một tấc, Thất Diệu Bảo Quang chảy ngang qua, để lại một mảnh không gian rất nhỏ.
Nếu không phải vừa rồi Dương Khai kéo nàng đi, lúc này nửa người nàng đã bị Thất Diệu Bảo Quang bao phủ, với uy lực khủng bố của nó, có thể biết kết cục thế nào.
Dù là lúc này, chỗ của nàng cũng tràn đầy nguy hiểm, bảo quang chảy qua khe nứt không gian lúc nào cũng có thể chạm vào người nàng.
Cả người rùng mình, La Lam thế mới biết sợ.
Nàng cũng biết Dương Khai không cố ý sờ mó nàng, mà là bất đắc dĩ mới làm thế, vội tán thánh nguyên, lúng túng nói: - Ngại quá, ta phản ứng quá mức.
- Không sao.
Dương Khai lắc đầu, thầm nhíu mày, hiện tại hắn cũng đang to đầu.
Tuy rằng khe nứt không gian này sinh ra khu vực tránh né chỉ vừa vặn chứa được hắn cùng La Lam, nhưng tình hình hiện giờ lại làm hai người không được tự nhiên - lúc này hai người gần như mặt đối mặt, người dán sát vào nhau, Dương Khai có thể cảm nhận rõ ràng ngọn núi đầy đặn của La Lam đang đè lên người mình, đàn hồi kinh người cùng hai điểm nổi cao làm cho hắn suy nghĩ miên man.
Nhất là khi La Lam nói chuyện, đều như phun hương thơm vào mặt hắn...
Nếu để người không hiểu chuyện nhìn thấy, chỉ sợ nghĩ rằng Dương Khai cùng La Lam đang làm chuyện xấu hổ, nhưng thực tế, hai người đều đang bị dày vò.
Dương Khai còn đỡ, dù sao cũng là nam nhân, dù hơi không được tự nhiên, nhưng bình ổn tâm thần, thanh tâm quả dục, sẽ không quá khó chịu. Trong đầu nghĩ tới Tô Nhan cùng Hạ Ngưng Thường, sẽ xua tan tạp niệp, một hồi là thần sắc như thường.
Ngược lại sắc mặt La Lam dần dần đỏ hơn, cổ nhỏ dần nổi lên một tầng hồng đậm, làm người ta mơ màng không thôi, người bị Dương Khai ôm lấy cũng cứng đờ, đang vì căng thẳng mà khẽ run lên.
Nàng chưa từng ngờ tới, chuyện lần này lại khiến mình có tiếp xúc thân mật như vậy với tiểu bối Dương Khai!
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Khuôn ngực cường tráng, cánh tay rộng lớn, hơi thở nam giới gần ngay gang tấc, tựa như mãnh thú hồng thủy đánh thẳng vào tâm thần, làm nàng không thể bình tĩnh được.
Hai má đang nóng bỏng như lửa đốt, nàng có thể khẳng định, tuyệt đối đã đỏ chín rồi!
Đỏ mặt như vậy trước một tiểu bối... La Lam xấu hổ hận không thể chui vào cái lỗ nào đó, cả đời không ra.
Lại nghĩ tới Thất Diệu Bảo Quang tối thiểu còn phải nửa canh giờ mới rút, nàng còn phải giữ tư thế này với Dương Khai lâu tới nửa canh giờ, La Lam càng như ngồi trên lửa, cả người không được tự nhiên.
Nàng không khống chế vặn vẹo người....
- Tiền bối, ngài... đừng động đậy lung tung mà. Dương Khai cười khổ không thôi, hắn vừa xua tan tạp niệm, phẳng lặng như gương, La Lam liền làm như thế, khiến mọi cố gắng của hắn đều bỏ đi, nhất là khi hắn cảm nhận hai chỗ nổi lên đè lên ngực mình trở nên cứng hơn...
Nghe Dương Khai nói thế, La Lam càng xấu hổ vô cùng, cúi thấp đầu, muốn chôn vào ngực của nàng.
- Ta trở mình lại. Im lặng một hồi, La Lam bỗng nhỏ giọng đề nghị.
Hai người đối mặt như vậy, quả thật quá xấu hổ, xoay người lại, tối thiểu có thể hóa giải một chút.
- À. Dương Khai gật đầu, thả lòng cánh tay vẫn ôm lưng La Lam.
La Lam thế mới cẩn thận trở mình, sợ chạm trúng Thất Diệu Bảo Quang ngay sát bên, hồi lâu sau, nàng mới quay người lại, đưa lưng về Dương Khai.
- Sặc... Dương Khai lập tức phát hiện vấn đề mới.
Mặt đối mặt hắn chỉ cảm nhận được bộ ngực hoành tráng của La Lam, hiện tại hắn không còn cảm nhận mềm mại đàn hồi kinh người đó, nhưng mà.... phần mông tròn của đối phương lại vừa vặn đè ép hạ thân của mình, cái mông vừa tròn vừa vểnh cao, cảm xúc tuyệt đối là hàng đầu.
La Lam rõ ràng cũng nhận ra điểm này, xoay người lại, cả người như bị sét đánh, cứng ngắc ra đó, không dám nhúc nhích bậy bạ.
Thời gian trôi qua, hai người đều một ngày như một năm.
- Tiền bối... Bỗng nhiên Dương Khai lên tiếng.
- Hả? La Lam bị dọa, người rung lên, trong không khí xấu hổ này mà Dương Khai đột nhiên lên tiếng, quả thật làm nàng sợ hãi không thôi. Nhất là Dương Khai vừa nói chuyện, hơi thở phun ra vừa vặn quét qua vành tai của nàng, như có người đang nhẹ nhàng vuốt ve, ngứa ngáy không thôi.
- Ta cân nhắc kỹ, hay là ta đi ra vậy. Dương Khai nói.
- Đi ra? La Lam sửng sốt.
- Bây giờ ngươi có thể đi đâu?
Ổn định tâm thần, nàng cũng hiểu vì sao Dương Khai đề nghị như thế, rõ ràng là vì chú ý danh dự trong sạch của nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, thầm cảm giác tiểu tử này cũng không tệ, không thừa cơ sờ mó nàng cái gì, mà vẫn ngồi yên không loạn, thật là đáng quý.
Nhưng bây giờ toàn bộ dược cốc bị Thất Diệu Bảo Quang bao trùm, Dương Khai căn bản không có chỗ đi.
- Vào trong khe nứt không gian! Dương Khai trả lời.
- Vào trong đó? La Lam cả kinh, tuy rằng nàng biết Dương Khai tinh thông lực lượng không gian, nhưng nàng không rõ trình độ của hắn thâm hậu cỡ nào, cho nên nghe hắn nói thế, ý nghĩ đầu tiên là nguy hiểm, lỡ như đi vào không tìm được đường ra, nhất định sẽ bị nhốt chết trong đó.
- Phải. Dương Khai gật đầu. - Chỗ này chứa một người trốn thì không thành vấn đề, hai người... ha ha, hơi chật một chút.
- Nhưng mà... ngươi có nắm chắc đi ra khỏi chỗ đó hay không?
- Đi ra thì được. Dương Khai gật đầu, trước đó hắn đi qua lại khe nứt hư không một lần, chuyện này làm sao không nắm chắc được, chỉ lỡ như chỗ đi ra không phải dược cốc, mà là chỗ khác ngoài Thất Lạc Chi Địa, vậy hắn sẽ tổn thất lớn, trừ khi đi vào không di chuyển, qua một thời gian liền xé rách không gian quay về.
Tuy nhiên hắn không muốn giải thích quá nhiều chuyện này với La Lam, dù sao quan hệ giữa hai người không tính là quá thân mật.
La Lam im lặng một hồi, mới nhẹ nhàng nói: - Thật ra ngươi không cần mạo hiểm như vậy, chúng ta... cứ chờ thế này một lúc, đợi Thất Diệu Bảo Quang tan đi... là được rồi.
Dương Khai có thể cân nhắc vì trong sạch của nàng, nàng đương nhiên không muốn để Dương Khai mạo hiểm quá lớn.
- Cảm tạ ý tốt của tiền bối, nhưng ta nên đi thôi. Dương Khai cười nói, chuẩn bị vào trong khe nứt không gian, trước khi đi, bỗng nhiên nảy ra một ý, nói: - Đúng rồi, tiền bối, tiểu tử tặng ngài một vật.
- Vậy gì? La Lam tò mò hỏi.
Vừa dứt lời, Dương Khai đã nhẹ nhàng ấn lên vai nàng.
- Chúc tiền bối may mắn! Dương Khai nói rồi, người đã vào trong khe nứt không gian, sau đó biến mất.
Đằng sau bỗng nhiên trống rỗng, La Lam hơi thất thần, một hồi sau mới dời bước, lùi ra sau một chút, làm nàng an toàn hơn.
Thẳng đến lúc này, nàng mới có thời gian kiểm tra Dương Khai đã tặng thứ gì.
Thần niệm quét qua bả vai, ngay lập tức La Lam liền kinh hô: - Đây là...
Không biết sao, thần niệm vừa tra xét chỗ Dương Khai chạm vào, nàng có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng dao động không gian xung quanh, có thể cảm nhận được khe nứt không gian ẩn nấp!
Cuối cùng nàng hiểu được, Dương Khai tặng cho nàng món quá lớn cỡ nào!
Có món quà này, nàng có thể đi lại tự do trong Thất Lạc Chi Địa, không cần sợ đụng trúng những khe nứt không gian ẩn nấp.
La Lam mừng rỡ không thôi!
- Cám ơn! Dù biết Dương Khai sẽ không nghe được, nhưng La Lam vẫn nói một tiếng, coi như yên lòng.
Lần gặp này, làm nàng hoàn toàn hiểu được Dương Khai là hạng người gì, lại có tiềm lực mạnh mẽ cỡ nào. Khó trách thiếu chủ Cổ Kiếm Tâm hết sức tôn sùng Dương Khai, thì ra bản thân hắn có năng lực cùng mị lực như vậy.
Trước kia thái độ của La Lam đối với Dương Khai không kém, hoàn toàn là bởi vì Cổ Kiếm Tâm, cũng có ý muốn mượn lực lượng không gian của hắn, nhưng giờ dù không có những điều này, La Lam cũng sẽ không vì Dương Khai chưa đến Hư Vương Cảnh mà khinh thường hắn.
Nhân phẩm tiểu tử này không chê được, tiềm lực đầy đủ, kết giao với hắn nhất định là ý hay, tương lai có thể còn có điều cần nhờ hắn.
Trong lòng La Lam nghĩ vậy, thầm hạ quyết tâm, đợi về đến Thanh Mộc Tinh, nhất định phải quan tâm nhiều hơn đối với Song Sa Đảo của Dương Khai.
.........
Trong khe nứt hư không, Dương Khai một mình.
Để lại dấu ấn không gian trên người La Lam, cho nàng cảm nhận được sự tồn tại của khe nứt không gian, cũng không phải Dương Khai dại gái làm bậy.
Từ đầu đến cuối, hắn vốn không có ý tưởng gì với La Lam.
Chẳng qua hắn cảm thấy, La Lam an toàn, thực lực mạnh mẽ, vậy hành cung cùng pháp trận không gian siêu cấp của mình trên Thanh Mộc Tinh mới được đảm bảo, huống gì để lại dấu ấn không gian chỉ là chuyện phất tay đối với hắn, không có tổn hao gì.
Nếu đã như thế, cớ gì không làm?
Đi vào khe nứt hư không, Dương Khai cũng không dừng lại, mà tìm kiếm xung quanh.
Dù sao Thất Diệu Bảo Quang phải nửa canh giờ mới rút lui, hắn còn nhiều thời gian tìm kiếm Không Linh Tinh chân chính trong khe nứt hư không này.
Như vậy, hắn sẽ không lãng phí thời gian chờ đợi, có điều khi đi ra phải xác định kỹ vị trí, đừng có sẩy chân chạy ra ngoài dược cốc.
Vì thế, hắn còn cố ý để lại dấu vết, tránh xảy ra chuyện như vậy, đến lúc đó nếu thật không được, hắn tìm theo đường cũ, hẳn sẽ không đi ra quá xa La Lam.