Tiếng quát của Dương Khai vang vọng trong thiên điện, bảy tỳ nữ Thiên Lung nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ vậy cũng được? Đệ tử của ngươi bị điên mà...
Nhưng ngoài dự liệu, Dương Khai vừa dứt lời, đằng sau cột trụ lại phát ra tiếng động nhỏ, một cái đầu bụi bẩn thò ra, chỉ có đôi mắt là sáng ngời.
- Sư tôn, sao ngài tới đây? Lão tam dường như bị dọa, vội vàng chạy ra.
Dương Khai mắt lạnh quét tới, thần sắc uy nghiêm, nhưng liền không chịu được hự một tiếng, con mắt không biết phải nhìn đi đâu được nữa.
Xuất hiện trước mắt, lão tam lại cởi sạch trần truồng, trên người đốm đen đốm trắng rất là nổi bật, lúc mặc bộ đồ rách nát còn không nhìn ra, nhưng hôm nay cởi sạch, dáng người no đủ của lão tam được triển lãm ra hét, phần da thịt trắng muốt suýt làm Dương Khai mù mắt!
Nàng vẫn còn không biết, đi thẳng tới đứng trước Dương Khai, thần sắc thấp thỏm.
- Này... Dương Khai gãi đầu, nhìn trần nhà, lúng túng nói: - Nghe nói ngươi lại làm loạn, vi sư đến đây xem.
Lão tam ngượng ngùng nói: - Sư tôn đừng giận, ta đùa giỡn với họ thôi.
- Ừ. Dương Khai vội khoát tay, nói: - Nếu là đùa giỡn, vậy mau đi tắm sạch sẽ đi.
- Vâng!
Lão tam nói rồi, người lóe lên liền nhảy vào trong bể tắm lớn, tung lên bọt nước.
Dương Khai thầm thở ra, xem ra lão tam nhận thức mình là sư tôn, vậy cũng làm hắn tiết kiệm nhiều chuyện.
Chúng tỳ nữ Thiên Lung đứng một bên, thần sắc cổ quái, không hiểu hai thầy trò kỳ lạ này là sao nữa. Nếu là thầy trò, vì sao đồ đệ lại có thể trắng trơn đứng trước sư phụ? Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ không thể nói ra?
Đây là chuyện trái đạo luân thường, nghĩ vậy, các tỳ nữ này đều xấu hổ.
- Các ngươi mau tắm cho cô ta, ta ra ngoài đợi! Dương Khai cũng lúng túng muốn trốn ngay, nói rồi liền nhanh chạy khỏi chỗ thị phi này.
Thiên Lung lại vội nói: - Dương tiên sinh, nếu ngài đi rồi, lệnh đồ lại làm như thế nữa thì sao đây?
Trước đó cũng vậy, Dương Khai dẫn lão tam đến đây thì còn bình thường, nhưng chỉ đảo mắt là lão tam nổi cơn điên, chờ khi Dương Khai tới lại khôi phục bình thường.
Thiên Lung thật lại xảy ra chuyện, dù sao lão tam cũng là nữ, bị sư phụ nhìn thân mình cũng không sao, nhưng lỡ như nàng ra ngoài, bị người ta nhìn thấy, vậy nàng còn sống được sao.
Dương Khai cũng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: - Vậy phải làm sao?
Thiên Lung mỉm cười: - Dường như lệnh đồ rất sợ ngài, không bằng Dương tiên sinh cứ đợi ở đây, có Dương tiên sinh, lệnh đồ sẽ không làm rối nữa.
Dương Khai im lặng một hồi, dù biết làm vậy thì không tốt, nhưng không có cách nào hay hơn, đành gật đầu, bảo Thiên Lung làm nhanh lên.
Đưa lưng về phía bể nước, Dương Khai ngồi xuống, tay cầm hai khối nguyên tinh thượng phẩm, vận công tu luyện.
Đằng sau truyền tới tiếng đập nước, còn có tiếng cười hì hì của lão tam, làm người ta mơ màng không thôi.
Chừng nửa canh giờ sau, Dương Khai mới bị một tiếng sư tôn gọi tỉnh, mở mắt nhìn tới, trước mặt là một cô gái xinh đẹp động lòng người, mi mắt như họa, tóc xanh như suối, môi hồng răng trắng, phong thái tuyệt vời. Có lẽ vì vừa tắm xong, trên má trắng nõn còn một màu hồng hào, tỏa ra ánh sáng mê người.
Quần áo màu xanh nhạt rất hợp người, tôn lên vóc dáng đầy đặn, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra thật dễ chịu.
Cô gái này nhìn khoảng 27-28 tuổi, giống thiếu phụ, nhưng khẳng định số tuổi thật không phải thế, là công pháp Băng Tâm Cốc có hiệu quả dưỡng nhan mà thôi.
- Lão tam?
Dương Khai nhướng mày, có chút cảm giác kinh diễm, không ngờ tới thoáng ăn vận, lão tam lại trở nên xinh đẹp như vậy, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng dơ bẩn trước kia.
- Sư tôn! Lão tam cung kính hành lễ.
- Ừm. Dương Khai gật đầu, đứng dậy khoát tay: - Đi theo ta.
Lão tam không nói, ngoan ngoãn theo sau.
Xảy ra chuyện trước đó, Dương Khai liền không dám để lão tam ở một mình nữa, sợ thần trí của nàng rối loạn, có mình áp chế, tốt xấu gì nàng cũng giữ được tỉnh táo.
Dẫn lão tam về lầu các, lên lầu, Dương Khai cho nàng tự tu luyện, thế mới lấy ra Tử Hư Đỉnh cùng các dược liệu đã thu gom được.
Vận chuyển đế nguyên, Tử Hư Đỉnh bùng lên ngọn lửa, thần niệm tuôn trào, thần thức hỏa chảy vào trong, điều chỉnh độ lửa.
Sau đó, Dương Khai lần lượt bỏ vào từng gốc dược liệu, ngưng luyện nước thuốc.
Lão tam ở cạnh kinh ngạc nhìn sang, một bụng khó hiểu, nhưng không dám quấy rầy.
Chừng 1 canh giờ, hai tay Dương Khai nhanh chóng bấm ấn, đánh vào trong Tử Hư Đỉnh.
Một lát sau, hắn vỗ vào Tử Hư Đỉnh, nắp đỉnh bay lên, đồng thời mấy viên linh đan bắn ra, bị Dương Khai thu ngay vào binh ngọc chuẩn bị sẵn.
Nhìn phẩm chất linh đan luyện ra, Dương Khai hơi nhíu mày.
Một lò linh đan này chỉ ra 5 viên, đừng nói xuất hiện đan văn, ngay cả phẩm chất cũng không quá tốt.
Đối với hắn, tuy rằng luyện chế thành công một lò linh đan này, nhưng không đạt hiệu quả dự tính.
Dương Khai cũng thấy bình thường, dù sao cũng là linh đan cấp Đế, tuy rằng hắn đã sớm thăng cấp luyện đan sư cấp Đế. Nhưng mấy năm qua vẫn chạy ngược chạy xuôi, không có thời gian bình tĩnh luyện chế đan dược, luyện đan cũng có chút ngượng tay.
Chỉ cần có đủ nguyên liệu để luyện tập, Dương Khai tin tưởng mình có thể luyện ra linh đan tốt.
Thu hồi 5 viên linh đan, Dương Khai dọn dẹp cặn bã trong Tử Hư Đỉnh, lại mở lò.
Nửa ngày sau, Dương Khai lại thu được 6 viên linh đan cấp Đế, lão tam vẫn ngồi xem bên cạnh, cuối cùng không nhịn được, kinh dị hỏi: - Sư tôn, ngài biết luyện đan từ khi nào?
Thần sắc của nàng mờ mịt kinh hãi, bởi trong trí nhớ của nàng, sư tôn vốn không tiếp xúc với đạo luyện đan, nhưng nhìn bây giờ, sư tôn chẳng những biết luyện đan, hơn nữa luyện chế ra toàn là linh đan cấp Đế!
Nói cách khác, sư tôn của nàng rõ ràng là luyện đan sư cấp Đế!
Toàn bộ Tinh Giới có bao nhiêu luyện đan sư cấp Đế? Mỗi một vị luyện đan sư cấp Đế đều là tồn tại vô cùng tôn quý, chỉ những thế lực tông môn đứng đầu mới may mắn có được một vị như vậy.
Trước kia Băng Tâm Cốc cũng mời được một vị Đế đan sư làm cung phụng, mỗi năm tốn rất nhiều vật tư nuôi dưỡng, cung phụng đó có yêu cầu gì, Băng Tâm Cốc nhất định phải thỏa mãn.
Nhưng từ sau khi sư phụ đột ngột mất tích, thực lực Băng Tâm Cốc suy yếu, cung phụng đó cũng đi tìm nơi khác.
Dẫn tới hiện tại Băng Tâm Cốc muốn có linh đan cấp Đế, phải bỏ nhiều tiền mua về, hoặc là đi nhờ luyện đan sư cấp Đế của tông môn khác luyện chế, rất không thuận tiện, còn tiêu hao rất lớn.
Nhưng bây giờ, sư tôn của mình lại là Đế đan sư! Lão tam làm sao không chấn động.
Nghe vậy, Dương Khai mỉm cười: - Những năm qua, vi sư có chút kỳ ngộ ở bên ngoài.
- À. Lão tam tin là thật, lặng lẽ gật đầu.
Dương Khai vừa ném dược liệu vào lò, vừa nói: - Lão tam, tu luyện cho tốt, đợi vi sư luyện chế xong sẽ cho ngươi một chút đan dược.
- Cám ơn sư tôn. Lão tam vội nói, nhưng lại nhíu mày: - Sư tôn, sao ngài lại gọi ta là lão tam.
Dương Khai chợt khựng lại, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, nhàn nhạt nói: - Ngươi là đệ tử thứ ba của vi sư, không gọi ngươi lão tam thì gọi gì.
Dương Khai thầm nghĩ ta vốn không biết ngươi tên gì, còn gọi ngươi kiểu nào.
Lão tam dẫu môi: - Trước kia sư tôn đều gọi ta là Dao nhi, tên đầy đủ của đệ tử là Cơ Dao mà.
Dương Khai cười khan, nói: - Có lẽ vi sư đã lâu không gặp ngươi, quên tên gọi trước kia, sau này gọi ngươi là Dao nhi vậy.
Lão tam cười hì hì: - Sư phụ thật là biết đùa.
- Được rồi, ngươi tiếp tục tu luyện, vi sư còn bận, đừng quấy rầy ta.
- Rõ!
Nói rồi, quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt tu luyện.
Dương Khai lén liếc nàng, trong lòng thở dài, không biết khi Cơ Dao khôi phục bình thường, nhớ lại chuyện hôm nay, có khi nào tìm mình tính sổ không nữa.
Giả mạo Băng Vân lên mặt với nàng cũng thôi, dù sao chuyện có nguyên nhân, nhưng nhìn hết cả người nàng thì sợ là không dễ dàng xong chuyện được, nó liên quan tới danh dự của con gái.
Nghĩ một hồi, Dương Khai không rét mà run, vội thu liễm tâm thần, tiếp tục luyện đan.
Thời gian trôi qua.
Dương Khai ở trong Phượng La Cung chừng 10 ngày, trong thời gian này vẫn luôn luyện chế đan dược.
Đúng như hắn đoán, đầu tư thật nhiều nguyên liệu để luyện tập, hắn luyện chế ra linh đan cấp Đế có phẩm chất ngày càng tốt, số lượng ra đan cũng nhiều lên, trong đó còn có 6-7 viên sinh ra đan văn, làm hắn mừng rỡ.
Thiên phú luyện đan của hắn vốn đã không kém, về sau dẫn phát Đại Đạo Đan m trên Thủy Nguyệt Tinh, chủ tinh của Hằng La Thương Hội, được thiên đạo dạy thuật luyện đan, nhìn thấu một tia đại đạo luyện đan.
Trên thuật luyện đan, hắn có ưu thế trời ban, điểm này thì Dược Linh Thánh Thể của tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường cũng không bằng.
10 ngày qua, luyện chế cả đống lớn linh đan, chủng loại nào cũng có, nhưng đa số đều dùng hỗ trợ tu luyện.
Dương Khai chia cho lão tam một chút, thầm mong nàng sớm ngày tỉnh táo, có thể nể tình số linh đan này mà chịu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không với mình.
Lão tam được "ban thưởng" tự nhiên mừng rỡ không thôi, ra sức bái tạ Dương Khai, làm hắn chột dạ, nhưng không dám biểu lộ.
Lại qua 5 ngày, Dương Khai luyện chế linh đan cấp Đế có tỷ lệ thành đan gần viên mãn, mỗi lần thành đan cơ bản đều là 9 viên, phẩm chất cũng được tăng lên diện rộng, số lượng sinh ra đan văn tăng gấp đôi.
Kỹ thuật thuần thục như thế, luyện chế Sinh Thân đan đã không thành vấn đề.