- Ồ, quý môn còn có tiền bối chưa tới. Dương Khai chân mày cau lại.
- Tất nhiên, sư thúc ta hiện đang nghỉ ngơi ở Thiên Vận Thành, để bọn ta tới trước tìm chỗ tốt, nếu giờ có chỗ rồi ta sẽ lập tức truyền tin cho người.
Nói xong võ giả dẫn đầu liền lấy ra la bàn truyền tin của tông môn mình thả thần niệm vào, không biết trao đổi với ai.
Dương Khai cũng không có ý ngăn trở mà chỉ cười tủm tìm nhìn y, chờ sau khi hắn thu la bàn hắn mới híp mắt hỏi: - Nhường chỗ ở tất nhiên không có vấn đề gì, bên trong Long Huyệt Sơn lầu các nhiều, phong cảnh tươi đẹp, linh khí không tầm thường, chắc cũng phù hợp với yêu cầu của chư vị.
- Hắc hắc, coi trọng ngọn núi nhỏ này của các ngươi cũng vì thấy linh khí nơi đây không tồi, bằng không ngươi nghĩ sao bọn ta lại ở đây chờ mấy ngày? Võ giả cầm đầu gật gù đắc ý nói: - Với thực lực của Hải Tâm Môn chúng ta hoàn toàn có thể đi tìm tiểu gia tộc phụ cận, nhất định bọn họ sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón. Tiểu tử, vận may của ngươi tới rồi, sư thúc của ta tuy rằng tính tình không ôn hoà nhưng lần này chỉ cần ngươi làm lão nhân gia vui, thì ngươi cũng không chịu thiệt đâu.
- Thật sao? Dương Khai vui mừng quá đỗi lại có bộ dáng kích động trưng cầu hỏi: - Vậy chư vị đường xa tới, tiểu đệ có cần chuẩn bị chút tiệc rượu để nghênh đón tẩy trần cho chư vị?
- Được, coi như ngươi có lòng, chúng ta không phải loại ham hố gì, có hay không cũng không sao, nhưng sư thúc thích đấy, cứ làm như vậy đi, nhưng những gì tầm thường thì cũng không cần lấy ra, sư thúc nhìn không vừa mắt đâu. Thấy danh tiếng sư thúc tốt vậy, võ giả kia lúc này đã lấy da hổ làm cờ mở mồm sư thúc ngậm mồm sư thúc, dường như đã thành con giun trong bụng sư thúc.
- Phải phải phải. Dương Khai gật đầu không ngớt: - Đúng rồi, xin hỏi vị bằng hữu này, vị tiền bối kia của quý môn ngoài sở thích này có còn sở thích nào khác không?
- Sở thích khác? Võ giả kia nhướn mày trong lòng vui mừng nói: - Ngươi nói...
- Hắc hắc! Dương Khai cười gian không ngừng, bộ dáng cũng hắn như võ giả kia.
Đại Diên ở một bên không thể thốt nên lời. Cô tới bây giờ cũng không ngờ Dương Khai còn có một mặt như vậy, nhưng trong lòng cô cũng biết rõ Dương Khai đang đùa bỡn đối phương. Rõ ràng là đối phương không biết chuyện, tưởng Dương Khai sợ hãi cường quyền a dua nịnh hót, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
- Được được được, tiểu tử ngươi quả nhiên biết làm việc. Võ giả kia cười ha hả, tiến tới bên cạnh Dương Khai gương mặt bỉ ổi nói.
Dương Khai nhướn mày mừng rõ: - Vậy sao, vậy cũng dễ tính. Long Huyệt Sơn chúng ta cái gì không nhiều nhưng mỹ nữ thì nhiều lắm.
Câu này vừa nói ra, không ít đệ tử Hải Tâm Môn đều lộ vẻ mừng rỡ. Người dẫn đầu lại nói: - Vậy càng tốt, tuy nhiên trước đó, ta muốn xem trước xem để tránh tiểu tử ngươi thật giả lẫn lộn không theo thứ tự làm mất hứng của lão nhân gia.
- Chuyện này không thành vấn đề. Dương Khai vỗ ngực kéo Đại Diên tới trước mặt mình, chỉ vào cô hướng về phía võ giả kia nói: - Bằng hữu nhìn xem, vị cô nương này ra sao?
Đại Diên vừa thẹn vừa giận, hung dữ trợn mắt nhìn Dương Khai. Tuy rằng vừa rồi cô không nghe được Dương Khai rốt cuộc nói gì với đối phương nhưng nhìn hai người bộ dạng bỉ ổi thì đều đoán được họ nói chuyện liên quan tới sắc.
Tuy rằng dung mạo chúng sinh của cô đã được khôi phục, nhưng bị Dương Khai kéo ra như vậy cũng vẫn có chút buồn bực.
Võ giả Hải Tâm Môn ngẩn ra nhìn Đại Diên, nụ cười trên mặt nhanh chóng thu lại, hàn quang loé lên trong mắt lạnh lùng nói: - Tiểu tử, ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ? Đây cũng được coi là nữ nhân à.
Nét mặt Đại Diên càng lạnh.
- Ta không nói đùa. Dương Khai cười nhạt - Vị cô nương này phong hoa tuyệt đại, dung tư nghiêng nước nghiêng thành, các ngươi không thấy sao?
Nghe hắn nói vậy Đại Diên không khỏi giận liếc hắn, trong lòng đã không còn ý giận.
Người khác không biết dung mạo thực sự của bộ mặt xấu xí này, Dương Khai thì biết rõ, cho nên lúc hắn nói lời này không có một chút nào trái ý lương tâm mà vô cùng thản nhiên. Nụ cười trên mặt cũng rất chân thành.
- Các ngươi ở đây không còn cô nương nào sao? Võ giả Hải Tâm Môn kia có ý không muốn hỏi han.
- Có thì có nhưng đều không bằng vị này. Dương Khai lắc lắc đầu.
Đám người Hải Tâm Môn sửng sốt một chút, võ giả đầu lĩnh kia cũng mơ hồ cảm thấy không thích hợp, sắc mặt âm trầm miệng cười cười nói: - Tiểu tử, ngươi nghiêm túc chứ?
- Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa sao? Khoé miệng Dương Khai hơi nhếnh lên hí mắt nhìn hắn.
Người này giờ mới hiểu được Dương Khai căn bản là đang trêu mình. Đủ loại sùng bái a dua lúc trước cũng chỉ là nguỵ trang, lập tức giận tím mặt quát một tiếng: - Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Nói xong hắn liền chộp tới Dương Khai.
Tu vi của hắn cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh, lại là đệ tử tinh anh của Hải Tâm Môn, đối phó với Dương Khai chắc sẽ không mất nhiều sức cho nên căn bản không hề coi Dương Khai ra gì.
Bàn tay to chụp xuống tràn đầy thành nguyên vô cùng hung mãnh. Linh khí thiên địa vặn vẹo huyễn hoá ra một bàn tay to lớn màu lam chụp xuống đầu Dương Khai.
Hải Tâm Môn ở trên Vô Ưu Hải cho nên đa số đệ tử tông môn tu luyện công pháp võ kỹ thuỷ hệ, phối hợp với địa lợi ở đó, tu luyện cũng làm ít hưởng nhiều.
Bàn tay màu lam lóng lánh nước kia trong nháy mắt đã bao phủ hai người Dương Khai và Đại Diên. Uy thế trong bàn tay chờ phát động.
Đúng lúc này một luồng sáng loé lên, giữa không trung nổi lên ánh sáng vàng đầy trời, chỉ trong chớp mắt bàn tay to màu nước kia bỗng vỡ toạc ra giống như bọt khí không chịu nổi một kích.
Võ giả Hải Tâm Môn cả kinh thất sắc miệng khẽ kêu “Không xong rồi” đồng thời dùng thần niệm thúc giục bí bảo bản thân.
Vừa giao thủ hắn đã biết thủ đoạn của Dương Khai dùng đối phó không giống với võ giả Thánh Vương Cảnh nên không dám sơ suất, lập tức liền vận dụng bí bảo.
Nhưng ngay sau đó kim quang kia bỗng thu lại thành một sợi tơ mỏng quấn quanh hắn.
Phản ứng của người này cũng không chậm, cong ngón tay lại bắn liên tục. Liên tiếp vài đạo kình khí đánh tới hướng sợi tơ vàng kia, nhưng sợi tơ vàng như không có sinh mạng, nó vặn vẹo tránh mọi công kích, trong chớp mắt sợi tơ vàng đã quấn quanh y.
Cảm nhận được sợi tơ vàng truyền đến uy hiếp trí mạng, trên trán võ giả kia rịn mồ hôi không dám động đậy. Cùng lúc đó một tiếng quát vang lên: - Dừng hết lại.
Phía sau lưng hắn những đệ tử Hải Tâm Môn đang muốn phát khởi công kích nghe tiếng thét kia đều vội vàng thu lại thánh nguyên, trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt.
Vị Hải sư huynh này là người đứng đầu Thánh Vương Cảnh trong Hải Tâm Môn, bình thường trong tông môn so tài cùng sư huynh đệ không ai là đối thủ của hắn, môn chủ cùng các trưởng lão cũng từng khen ngợi, hắn cũng được các sự đệ sư muội sùng bái.
Nhưng một người như vậy lại bị một võ giả cùng cảnh giới ở một ngọn núi nhỏ kiềm chế trong một chiêu, không có lực phản kháng chút nào.
Có mấy đệ tử Hải Tâm Môn thậm chí còn không dám tin giui giụi mắt, phát hiện mình cũng nhìn thấy như vậy, Hải sư huynh uy phong kia, quả thật bị một sợi tơ vàng quấn quanh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Với thủ đoạn hiện giờ của Dương Khai, đối phó với một võ giả cùng cảnh giới quả là việc dễ như trở bàn tay, căn bản không mất bao nhiêu khí lực.
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng, khẽ vung tay, võ giả họ Hải kia đã bị kéo tới trước mặt, bàn tay còn lại của hắn quét tới.
“Bốp...” Một tiếng giòn tan, võ giả họ Hải bị đánh vẹo đầu, một ngụm máu xen lẫn răng bay ra, hai má sưng phù.
Y dường như bị một cái tát này làm cho choáng váng, hồi lâu cũng không tỉnh hồn lại.
Dương Khai lắc lắc tay như muốn rũ bỏ thứ gì bẩn thỉu, nhìn hắn lạnh nhạt nói: - Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Tên kia lắc đầu theo bản năng.
“Bốp...” Lại một tiếng nữa truyền tới, bên má còn lại của hắn cũng sưng lên.
Dương Khai hít mũi một cái thản nhiên nói: - Bởi vì ngươi có mắt không tròng.
Võ giả họ Hải hoàn hồn không ngừng gật đầu nói: - Phải phải, Hải mỗ có mắt không tròng, mạo phạm tôn giả, xin tôn giả hạ thủ nương tình.
- Ha ha... Dương Khai khẽ cười lại giơ bàn tay lên vỗ vỗ má của người này, lại một cái tát quét tới, miệng nói: - Không phải ta, cẩn thận suy nghĩ lại xem.
Liên tiếp ăn ba tát, mặc dù Dương Khai không hạ tử thủ nhưng võ giả họ Hải cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, nước mắt ứa ra, trong miệng trong mũi ngập mùi máu tươi, miệng không ngừng lắp bắp: - Là Hải mỗ không biết suy xét, vọng tưởng muốn trưng dụng quý địa.
- Cũng không phải vậy. Dương Khai lại tát thêm một tát.
Mười mấy võ giả Hải Tâm Môn nhìn trố mắt líu lưỡi, mà võ giả họ Hải kia lại muốn chết ngay cho xong. Dương Khai nói hắn có mắt không tròng, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có bằng này lý do thôi, không thể nào nói sao cũng sai. Bị tơ vàng trói quanh, hắn căn bản không dám phản kháng, một màn mất mặt này bị các vị sư đệ sư muội nhìn thấy, sau này mình ở Hải Tâm Môn đâu còn uy tín gì nữa.
Ý niệm trong đầu nhanh chóng quay trở lại, cũng không biết có phải phúc chí tâm linh hay không, võ giả họ Hải kia trợn to con ngươi nhìn Đại Diên nói: - Là Hải mỗ nhìn người không rõ, không nhìn ra vị cô nương này tư dung tuyệt sắc điên đảo chúng sinh.
Đại Diên nghe hơi đỏ sắc mặt. Dù đối phương chó ngáp phải ruồi nhưng lời khen ngợi trái lương tâm như vậy cũng làm cô có chút ngượng ngùng.
Dương Khai nhướn mày mỉm cười nói: - Không tệ không tệ! Cuối cùng hai mắt của ngươi cũng không phí rồi. Nếu ngươi còn nói sai không chừng ta móc mắt ngươi ra.
Võ giả họ Hải túa mồ hôi lạnh, tuy là ghê tởm muốn chết nhưng vẫn không thể không khen ngợi Đại Diên là người đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành như thế nào, điều này thực sự cũng làm khó hắn lắm. Muốn đối diện với khuôn mặt của Đại Diên hiện tại thốt lên hàng loạt lời khen không phải là việc người bình thường có thể làm được.
Dương Khai nghe cũng nổi da gà.
- Dương Khai! Đại Diên dậm chân thực có chút không chịu được. Mặc dù cô biết Dương Khai chỉ là kiếm cớ dạy dỗ người khác, nhưng những lời khen này nghe thực sự không được tự nhiên.
- Biết rồi. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Lúc hắn buông họ Hải kia ra thì bỗng nhướn mày giương mắt nhìn lên trời.
Bên kia một đạo quầng sáng đang nhanh chóng bay tới bên này, người còn chưa tới nhưng thần niệm đã tới. Đợi sau khi điều tra được tình huống người đó không khỏi nổi giận quát một tiếng: - Ai dám làm nhục môn đồ chúng ta?